Ta Muốn Trở Thành Chúa Tể Bóng Tối

chương 42: chỉ giúp một xíu thôi mà !

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nyuu nhìn xuống cái cơ thể nằm dưới chân cô ở trong căn phòng thí nghiệm đổ nát. Cô đeo một cặp mắt kính trông nhàm chán để che đi đôi đồng tử màu nâu sậm và mặc bộ đồng phục của học viện này. Thật tình thì cô có thể mặc những bộ đồ không gây sự chú ý, thế nhưng cô có một nét quyến rũ khó mà che khỏi mắt người ta.

“Glen Bờm Sư Tử của Đội Tưu Binh đây sao, hừm.”

Khuôn mặt đầy vẻ đau khổ của ông ta đang nhìn trống rỗng vào khoảng không. Có vẻ như ông ta đã phải đau đớn rất nhiều trước khi sức tàn lực kiệt. Ông ta khá nổi tiếng trong hàng ngũ của Đội Tưu Binh đấy. Nhưng một khi pháp thuật đã bị phong ấn, ông ta chỉ đơn giản trở thành một miếng mồi dễ xơi.

Và rồi Nyuu dành sự quan tâm của cô ra chỗ khác. Còn một hiệp sĩ nữa đang nằm trên nền đất. Hắn ta vẫn còn thoi thóp.

“Marce Granger. Vậy hóa ra hắn đã gia nhập Đội Tưu Binh.”

Nyuu nhận ra hắn.

Hắn có một mái tóc màu xanh dương khá đẹp cùng với gương mặt điển trai, cùng với đó là danh tiếng nổi như cồn trong giới hiệp sĩ. Có nhiều lời đồn rằng hắn sẽ được chọn trở thành Tổng Tư Lệnh của Binh Đoàn Hiệp Sĩ trong tương lai. Giờ nghĩ lại, cô nhớ rằng hắn ta cũng có một tư tưởng công lý khá mãnh liệt từ hồi thơ bé.

Tựa như từ rất lâu rồi, Marce đã từng là hôn phu của Nyuu.

Bọn họ đã trao đổi thư từ rất nhiều lần và đã khiêu vũ cùng nhau tại vài ba buổi dạ hội. Thế mà cuối cùng, hắn cũng chỉ là người mà cha mẹ cô đã định sẵn cho cô. Nyuu không biết hắn ta nghĩ về cô như thế nào, nhưng cho tới giờ, cô vẫn không thể nào nảy sinh tình cảm với hắn được.

Nhưng điều đó không có nghĩa rằng cô ghét hắn ta. Cô chỉ không thích cái ý tưởng rằng cô sẽ phải cưới hắn trong một tương lai không xa, dù rằng cô cũng đã từng cho rằng, nếu cô cưới người mà mọi người khen ngợi, cô hẳn sẽ có một tương lai tươi sáng.

Phương hướng, được định sẵn bởi người khác.

Bạn đời, được sắp xếp không do ý cô.

Tương lai, được vẽ nên mà không phải do bàn tay cô cầm bút.

Hồi đó, chí hướng của Nyuu rất mỏng manh. Cô chỉ đơn thuần làm theo những điều mà người chung quanh cho là đúng. Cô tuân thủ hết mọi mệnh lệnh từ những người có vị thế cao hơn cô. Ngay tới lúc này, cô vẫn nghĩ cuộc đời của cô vào thời điểm đó không tới nỗi tệ. Chỉ là nếu đem so với cuộc sống hiện tại, nó có vẻ khá gò bó.

Khi nhìn vào khuôn mặt của Marco, Nyuu nhớ lại những kỉ niệm hai người từng khiêu vũ cùng nhau. Cô nhớ cái con người cũ của mình, người được mang bên cạnh Marco như một món trang sức. Sau đó, cô cười gượng gạo.

Những kỉ niệm cô muốn từ bỏ, nhưng lại chẳng thể quên.

“Nyuu, cô làm gì đấy?”

Nyuu xoay người lại về phía giọng nói đột ngột phát ra ấy. Cô không cảm nhận được bất kì sự hiện diện nào, nhưng cô không cần phải cảnh giác. Bởi vì cô nhận ra giọng nói đó.

“Ngài Ảnh Nhân.”

Có một cậu bé tuổi teen với mái tóc đen cùng khuôn mặt bình thường đang đứng trong phòng nghiên cứu. Cậu ta đi ngang qua Nyuu, rồi mở một cái tủ.

“Người này từng là hôn phu của thần.”

“Hể~ Vậy cô tính làm gì hắn?”

“Theo quan điểm của cá nhân, thần không có bất kì lý do nào để cứu hay làm hại hắn ta.”

“Thế thì chúng ta chỉ cần mặc kệ hắn thôi?”

Cậu ta vừa nói vừa tiếp tục tìm kiếm thứ gì đó trong những ngăn tủ. Nyuu rời khỏi chỗ Marco và đứng kế bên cậu ta.

“Ngài Ảnh Nhân. Xin lỗi vì sự chậm trễ nhưng thần có việc muốn báo cáo.”

“Ừm.”

“Hiện tại, người của Ảnh Viên đang chờ đợi tại gần học viện này. Bọn họ sẽ hành động ngay khi có hiệu lệnh.”

“Ừm.”

“Hiện tại, người của Ảnh Viên đang chờ đợi tại gần học viện này. Bọn họ sẽ hành động ngay khi có hiệu lệnh.”

“Ừm.”

“Tuy thế, sẽ có nhiều rủi ro khi chiến đấu dưới lớp rào chắn pháp thuật này. Những người có thể sử dụng bình thường chỉ có Thất Đại Ảnh Viên, nhưng một người trong số bọn họ vẫn còn đang ở vương đô. Đó là Gamma. À, ừm... Gamma cũng không phù hợp với thể loại...”

“Đúng thế, cô ta không có khả năng chiến đấu.”

“Điều đó... đúng thưa ngài. Với thần thì hiện tại thần chỉ có thể sử dụng % khả năng chiến đấu.”

“Hiểu rồi.”

“Gamma hiện đang nắm quyền tổng chỉ huy. Cô ấy cho rằng lớp rào cản pháp thuật này sẽ không tồn tại lâu dài, cho nên cô ta ra lệnh cho bọn tôi giữ nguyên vị trí cho tới khi nó biến mất.”

“Ừm.”

“Lũ người mặc đồ đen đang cố thủ tại khán phòng, chúng thần không rõ những bước đi kế tiếp của bọn chúng. Bọn chúng cũng không đề ra bất kì yêu cầu nào. Binh Đoàn Hiệp Sĩ đã bao vây học viện, nhưng người duy nhất đủ sức chiến đấu với chúng chỉ có thể là Iris Midgar và Tổng Tư Lệnh. Tuy thế, xét tới việc hai người đó suốt ngày thù hằn với nhau, thì việc hợp tác giữa bọn họ là điều hoàn toàn bất khả thi.”

“Ừm.”

“Ngài có chỉ thị nào cho chúng thần không, thưa ngài Ảnh Nhân? Nếu không thì chúng thần sẽ tiếp tục án binh bất động.”

“Ừm.”

“Vậy là đủ sao, thưa ngài?”

“Ừm... à chờ chút.”

“Vâng.”

“Ta đang kiếm vài thứ, ra giúp ta một tay đi. Kẹp Mithril, bột xương thổ long, bụi đá pháp thuật...”

Khi cậu ta kể ra một loạt các thứ nguyên liệu và dụng cụ, Nyuu lấy chúng ra từ tủ và các ngăn kệ.

“Cám ơn nhé, cô giúp ta nhiều lắm đấy.”

“Không có gì. Ừm. Thần có thể hỏi ngài đang tính làm gì với những món này không?”

Nyuu hỏi cậu con trai tuổi teen đang ôm đồm nhiều thứ ở cả hai cánh tay.

“À, cái đống này sao? Dùng để tùy chỉnh một món cổ vật.”

“Tùy chỉnh cổ vật?”

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng ngài ấy thành thạo trong việc xử lí cổ vật, nhưng lại một lần nữa, bởi vì đó là ngài ấy, cho nên cô cũng không có gì bất ngờ. Tuy thế, tại sao ngài ấy lại đi xử lí cổ vật trong tình huống này?

“Pháp thuật bị cản trở là do ảnh hưởng từ một món cổ vật được gọi là Nhãn Quan Avarice. Những món này sẽ được sử dụng để tùy chỉnh nó thành một món cổ vật khác, thứ có thể tạm thời hủy bỏ sức mạnh của Nhãn Quan Avarice.”

“Làm sao... ngài Ảnh Nhân thật đúng như những gì người khác mong đợi.”

Không thể tin được là ngài ấy không chỉ xác định được nguyên nhân pháp thuật bị cản trở mà còn tìm ra được biện pháp đối phó. Nhưng để có thể chuẩn bị cho một thứ có khả năng chống lại sức mạnh của cổ vật, người ta cần một lượng lớn kiến thức. Nghĩa là việc này hoàn toàn bất khả thi nếu không có sự hiện diện của những bộ não đứng đầu cả nước.

Nyuu rùng mình trước cái sự thông minh đến bí hiểm của ngài ấy.

“Vậy thì chúng thần sẽ chuẩn bị để hành động một cách đồng bộ, căn theo thời điểm món đồ ấy phát huy công hiệu.”

“Sẽ vui lắm đây, đúng không?”

“Đúng thế thưa ngài.”

Sau khi tiễn cậu bé tuổi teen với hai tay toàn là nguyên liệu và dụng cụ, Nyuu xác nhận lại mức độ tỉnh táo của vị hôn phu cũ. Lưỡi kiếm đen chạm vào cổ của hắn, thế mà hơi thở và nhịp tim của hắn vẫn không suy suyển. Quả thật, hắn còn sống, nhưng bất tỉnh.

“Có vẻ như hôm nay là ngày may mắn của ngươi đấy.”

Cô để lại một vết thương nhẹ trên cổ hắn rồi quay gót rời đi.

“Tôi quay lại rồi đây.”

Khi thấy Sid trở lại cùng đống dụng cụ chất đầy hai cánh tay, Sherry cười. Cô nhận lấy từng món và lần lượt xếp chúng thành một hàng trên bàn.

“Cám ơn nhiều nhé. Với đống này, tôi có thể hoàn thành nó.”

“Cố lên nhé.”

Sherry ngay lập tức quay lại xử lí món cổ vật. Trong lúc đó, Sid ngồi xuống ghế sô pha và cầm một quyển sách lên đọc. Thời gian trôi qua trong im lặng. Ánh nắng chiếu xuyên qua cánh cửa sổ dần dần chuyển thành một màu đỏ sậm. Đôi lúc, Sid đứng dậy để đi vệ sinh. Khi thấy cậu ta đi vệ sinh hơi nhiêu, Sherry đưa cho cậu ấy một ít thuốc tiêu hóa, thứ mà cậu ta nhận với một vẻ mặt cực kì khó tả.

Hoàng hôn ập tới. Sắc đỏ ánh chiều tà trở trên sẫm hơn, rồi bóng tối chầm chậm buông xuống.

Khi Sherry bật đèn, bóng tối ngoài phòng càng trở nên u ám hơn. Giây phút Sherry hoàn thành công việc cũng là lúc mặt trời khuất dạng.

“Xong rồi!”

Cô nhìn về phía Sid, hai tay nâng mặt dây chuyền lên. Sid, người đang đọc sách với chân này gác lên chân kia một cách thanh lịch, ngẩng đầu.

“Tuyệt!”

“Ừ, cuối cùng thì cũng xong.”

“Ừm, mặt trời cũng đã lặn, canh thời gian được lắm. Tương lai của học viện này nằm trong tay bà đấy.”

Sid đứng lên và vỗ lưng Sherry.

“Tôi không còn gì để giúp bà nữa rồi. Đi giải cứu thế giới bằng chính đôi bàn tay của bà đi.”

“Tôi, tôi sẽ cố hết sức!”

Sau khi trả lời với vẻ lo lắng, Sherry cầm chiếc đèn lên và đi về phía cầu thang dẫn xuống lòng đất.

“Cám ơn nhiều nhé, Sid. Nhờ cậu mà giờ tôi có thể đi cứu bố nuôi rồi.”

Ngay trước khi Sherry tới được chỗ cầu thang, cô xoay người lại rồi cúi đầu.

“Tôi chỉ giúp cho bà một chút. Những gì còn lại là do chính công sức bà làm ra đấy chứ. Hi vọng rằng bố nuôi của bà vẫn ổn.”

“Ừm.”

Sherry mỉm cười lần cuối rồi bước xuống cầu thang.

Cái cầu thang ẩm ướt này kéo dài tới tận phía dưới cho tới khi nó dừng lại tại một cái hầm cùng với một bầu không khí cực kì khác biệt. Cái đèn của cô giờ là thứ duy nhất phát sáng trong những đoạn đường tăm tối này. Chỉ cần rẽ sai lấy một lần thôi, cô có thể sẽ bị lạc.

“Ừmmm...”

Sherry mở bản đồ và xác định con đường dẫn tới khán phòng.

“Mình phải đi thẳng, rồi quẹo phải ở ngã rẽ thứ ba...”

Ban đầu cô đi chậm, bước chân đầy lo sợ. Cô nhớ về những lần đi xuống đây cùng với bố nuôi. Dù ông ấy lúc nào cũng bận bịu, cô vẫn cứ ích kỉ đòi ông ấy chơi với cô. Đó là những kí ức mà Sherry sẽ không bao giờ quên.

Cô không hề có bất kì kí ức gì về cha ruột của mình, người đã qua đời không lâu sau khi cô được sinh ra. Những kí ức về mẹ cô cũng đang phai mòn dần. Bà ấy đã bị một tên cướp giết hại khi cô chỉ mới chín tuổi. Vào cái đêm mẹ cô chết, cô trốn trong tủ, chỉ dám nhìn hé qua những kẽ hở. Cô nhớ cái bóng đen của tên cướp, tiếng thét đau đớn của mẹ cùng tiếng cười khó chịu của kẻ đó. Cho tới giờ, những điều đó vẫn đôi lúc ám ảnh lấy những giấc mơ của cô.

Nhiều năm sau tai ương đó, Sherry không còn nói được nữa. Cô từ chối mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung vài mỗi món cổ vật mà mẹ cô để lại. Cô đắm chìm bản thân trong công việc nghiên cứu, đi theo những dấu chân mà mẹ cô để lại.

Người đã cứu cô chính là bố nuôi. Ông ấy nhận nuôi cô, hỗ trợ cho việc nghiên cứu, và cho cô thứ tình yêu của người cha dành cho con cái cho tới lúc cô lấy lại được tiếng nói của mình. Đối với Sherry, những kỉ niệm về gia đình hầu như là về ông ấy cả. Cô đã được bố nuôi giúp đỡ về mọi mặt. Cuối cùng ngày này cũng đã đến, ngày mà cô có thể làm điều gì đó để trả ơn.

“Mình phải chắc chắn việc này sẽ thành công.”

Sherry tiếp tục đơn độc đi sâu hơn vào một lối đi tối. Nỗi sợ hãi đã rời khỏi bước chân của cô.

Sau một lúc, cô tới được đích đến.

“Vậy ra đây là bên dưới khán phòng.”

Có lối nhiều lối đi ở đây. Một cái sẽ dẫn lên tầng một, một cái dẫn tới giữa, và một cái sẽ dẫn lên tầng hai.

Cô xác nhận bằng tấm bản đồ có trong tay, rồi cất bước.

“A...!”

Cô tìm ra rồi.

Một tấm vỉ của lỗ thông hơi xuất hiện, nằm giữa lối vào tầng một và tầng hai. Nó khá nhỏ để cho con người chui lọt, nhưng đủ để cô có thể ném mặt dây chuyền vào đó.

Sherry lén lút nhìn qua lỗ thông hơi. Bí quyết để xóa đi sự hiện diện của mình là cô phải để hết toàn bộ sức lực rời bỏ cơ thể, Sid đã bảo thế. Vậy nên, cô làm theo, và thở chậm lại.

Có nhiều học sinh đang ngồi trong khán phòng. Ở đó cũng có nhiều giáo viên nữa. Số lượng tên mặc đồ đen không nhiều. Sherry nghĩ rằng khi rào chắn pháp thuật bị giải trừ, bọn họ có thể thoát ra.

Được rồi.

Sherry lùi khỏi lỗ thông hơi, rồi lôi mặt dây chuyền ra. Sau đó cô đặt viên đá pháp thuật đã chuẩn bị sẵn vào lỗ khảm của mặt dây chuyền. Nó bắt đầu phát ra ánh sáng cùng nhiều dòng chữ khác nhau.

Sherry nắm chặt lấy mặt dây chuyền đang phát sáng rồi ném vào khán phòng thông qua lỗ thông hơi, không hề do dự lấy một khắc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio