Ta Nguyện Làm Thê Tử Của Chàng

chương 12: tương phùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian thắm thoát thoi đưa, tưởng chừng chỉ mới mấy canh giờ ngắn ngủi nhưng ba ngày đã lặng lẽ trôi qua, thôn Lý Lâm lại trở về với vẻ bình yên vốn có. Tang sự của nương diễn ra chóng vánh, nhiều người xa lạ đến cúng viếng an ủi linh hồn người đã khuất nhưng người thiết nghĩ là quan trọng nhất lại không hề xuất hiện, liệu nương ra đi có an lòng?

Đã khuya, sắc trời mang một màu đen vô tận, đêm không trăng.

“Mở cửa, mở cửa ra.”

Tiếng người la lối, đập cửa inh ỏi chắc hẳn mọi người trong nhà đều tỉnh giấc nhưng chẳng ai buồn để tâm đến. Khí trời ngày càng lạnh hơn, ta gọi tướng công dậy ra ngoài mở cửa vì ta biết chủ nhân của giọng nói quen thuộc đó là ai, người tưởng chừng đã mất tích mấy ngày nay thì bây giờ lại trở về.

Chỉ mới mấy tháng không gặp mà cha ta như già hơn hẳn, mái tóc đã bạc màu, lởm chởm sợi trắng sợi đen. Gương mặt trở nên tiều tụy hốc hác, hốc mắt trũng sâu đo đỏ. Cả người lạnh lẽo, gầy ốm, quần áo xốc xếch nhăn nhúm. Cha ngồi tựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt vô hồn còn hai tay thì vẽ vời lung tung gì đó. Duy chỉ có mùi rượu nồng nặc trên người cha dù cho đất trời xoay chuyển thì chỉ có tăng thêm chứ không cách nào thuyên giảm. Đã say bí tỉ như thế thì không biết cha về nhà bằng cách nào, biết cửa ở đâu mà nháo chứ?

Không ngờ cha lại có thể vô tâm đến thế, tận giây phút cuối cùng cha cũng không thắp được cho nương một nén hương mà chỉ lo vui vẻ với rượu chè. Nương cả đời khổ cực vì ngôi nhà này nhưng đổi lại là sự ghẻ lạnh, thờ ơ đến vô tình. Hai tay ta xiết chặt vào nhau, trắng bệch. Ta rất muốn quên đi sự tồn tại của người được gọi là cha này nhưng ta làm không được vì nếu ta làm vậy thì nương chắc hẳn sẽ đau lòng, không được yên nghĩ. Nương thật khờ còn ta thì thật yếu đuối. Cuộc sống chỉ ngắn ngủi mấy mươi năm, phải chăng làm người như thế là quá thất bại?

Tướng công và ta dìu cha về đông phòng, suốt đường đi cha cứ lẩm bẩm điều gì đó, ta nghe không rõ mà cũng chẳng muốn quan tâm làm gì, tướng công thì gật gật gù gù, chắc vẫn còn buồn ngủ lắm. Nương là sợ dây liên kết giữa cha và ta, nay người đã mất dây cũng chẳng còn, ta cảm thấy người trước mắt thật xa lạ, xa lạ đến ngỡ ngàng.

Khi đến nơi, chúng ta phải chờ một lúc lâu sau phu nhân mới ra mở cửa, bộ dạng phu nhân ngáy ngủ, sắc mặt bơ phờ nhăn nhó khó coi. Tuy bực tức nhưng phu nhân vẫn đỡ lấy cha vào phòng và không quên sỉ vả vài câu thật khó nghe. Đêm lại trở nên yên tĩnh.

Ta ở nhà của mình nhưng chẳng khác nào đi ở trọ nhà người khác, qua bao nhiêu ngày thì phải bỏ ra chừng ấy ngân lượng, một ít cũng không được thiếu, sau đó thì việc nhà ta vẫn phải làm còn chuyện của ta thì phải tự lo. Phu nhân vẫn như thế tính toán chi li, rạch ròi.

“Nhà này không chứa kẻ chỉ ăn mà không làm, hơn nữa ngươi cũng đã gả đi nếu muốn ở lại đây thì phải có chút thành ý.” Từng chữ, từng lời mang lại cho ta cảm giác thật quen thuộc, ký ức mười mấy năm dậy sóng.

Nhưng bù lại, Tổ nhi trước giờ vẫn luôn hiểu chuyện, học tập siêng năng nên ta không có gì phải lo lắng. Còn mọi chuyện trong nhà có Tầm Nhi lo liệu cùng ta nên cũng an nhàn.

Sáng sớm, nhân lúc tướng công còn đang ngủ ta đi dọc từng bờ sông mãnh ruộng, đặt chân đến những nơi đã bao lần ta mơ thấy mà không chạm tay vào được. Nhà của ta, thôn của ta, nơi mà nương ta đã gắn bó cả cuộc đời. Nơi người được sinh ra với hai bàn tay trắng, nơi đã chứng kiến niềm vui nỗi buồn của nương để rồi đến lúc ra đi mọi thứ lại trở về với cát bụi, nương chẳng có gì ngoài một nắm đất cô liêu lạnh lẽo. Năm tháng vô thường, đời người hữu hạn!

Lúc đi ngang qua nhà Tô thúc ta thấy một bóng người quen thuộc cũng đang đứng đó nhìn về phía ta. Lam y nổi bật nhưng không cầu kỳ xa hoa mà thanh tao phóng khoáng. Mái tóc đen dài óng ả giờ đã được buộc cao sau đầu, nụ cười vẫn luôn nở trên môi hòa ái nhưng dường như con người đã điềm tĩnh hơn trước.

Người đó bước đến trước mặt ta, âm thanh nhu hòa:

“Diệp tỷ, muội đã nghe cha nói chuyện của đại nương, người cũng đã mất tỷ đừng quá đau buồn, đại nương sẽ lo lắng. Muội rất muốn về gặp mặt đại nương nhưng vì kinh thành quá xa nên muội về không kịp, xin lỗi Diệp tỷ.”

“Cảm ơn muội, A Tình, tỷ không sao. Muội định ra ngoài?” A Tình cầm trên tay rất nhiều thứ có bánh có trái cây. Cũng đã lâu ta không gặp A Tình, muội ấy chững chạc hơn, hiểu chuyện hơn hẳn. Thời gian có thể làm con người thay đổi nhưng quan trọng là theo chiều hướng như thế nào.

“Muội vừa về nhà thì định đến viếng đại nương, không ngờ gặp được tỷ ở đây.” A Tình vừa nói vừa chỉ vào cái giỏ nặng trĩu trên tay.

“Muội thật có lòng. Muội lại đến kinh thành xa xôi, Tô đại thúc nhất định rất lo lắng.”

A Tình rất thích đi nhiều nơi, gặp nhiều người và học hỏi nhiều thứ. Kinh thành là nơi muội ấy hay đến nhất, một nơi phồn hoa náo nhiệt, tấp nập người đi, một nơi có thật nhiều thứ mà ở thôn nhỏ như Lý Lâm vô phương có được nên cứ vài hôm A Tình sẽ cùng một vài cô gái trong thôn vào thành. Lúc đầu Tô thúc còn ngăn cản nhưng cuối cùng lại đành thôi, càng lớn lên thì tính tình ương ngạnh của A Tình chẳng còn ai bì kịp. Khi nào trở về A Tình cũng không quên mang thật nhiều thứ kỳ quái cho ta làm ta dở khóc dở cười, lấy thì không biết dùng làm gì không lấy thì A Tình sẽ không vui nên ta cứ cầm hết về nhà, chắc đến giờ cũng được một gương đầy.

“Cha sẽ không lo đâu Diệp tỷ vì muội…Muội đi cùng tướng công. Muội gả đến kinh thành đã được mấy tháng rồi, tướng công của muội là La Tự Kiên, bộ đầu ở nha phủ. Cứ khi nào thư thả hai người bọn muội sẽ về thăm cha và đại nương. Muội rất muốn báo tin cho tỷ biết nhưng không biết phải làm thế nào.”

“Xin lỗi muội vì tỷ đi mà chẳng lời từ biệt, muội sống có vui vẻ không?” Thì ra A Tình cũng đã lấy phu quân, tiểu nha đầu ngày nào còn khóc lóc thúc thích giờ đã trưởng thành thật rồi.

Mà cũng thật không ngờ chỉ đi kinh thành vài bận A Tình đã tóm được một lang quân như ý, thật đúng là vẹn cả đôi đường: vừa được mở mang tầm mắt, lại gặp được người sớm tối kề bên.

“Tỷ đừng nói vậy, không có lỗi gì giữa hai chúng ta cả…Tỷ đừng lo, phu quân rất tốt với muội.” Khuôn mặt trước giờ vẫn hừng hừng khí thế nay có thêm một rạn mây hồng đáng yêu. Ta cười thỏa mãn, chí ít A Tình đã có được hạnh phúc của riêng mình.

“Vậy thì tốt rồi. À phải, Tú cô là người thế nào? Đối xử với nương tỷ có tốt không?”

“Tú cô? Tú cô là ai vậy Diệp tỷ?” A Tình nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ.

“Tú cô là người phu nhân đã tìm về để chăm sóc nương tỷ?”

Ta nghi hoặc hỏi A Tình, nếu thường xuyên đến thăm nương thì A Tình hẳn phải gặp qua Tú cô rồi mới phải.

“Không có, Diệp tỷ, không có ai là Tú cô chăm sóc cho đại nương. Đại nương vẫn làm việc nhà bình thường, tự chiếu cố mình tuy sức khỏe ngày càng yếu, muội có ngăn cản nhưng mỗi lần đại nương đều cười nói không sao cả.”

Không có, không có Tú cô? Không thể nào. Phu nhân đã hứa với ta sẽ tìm người về thay nương làm việc, chăm sóc người mà. Tại sao? Ta nắm chặt tay A Tình:

“Muội nhớ kỹ lại xem, là Tú cô…Tú cô?”

Tô Tình nhăn nhó vì đau nhưng vẫn cố gắng trả lời: “Đúng là vậy, Diệp tỷ muội không gạt tỷ.”

Ta như chết lặng khi nghe câu nói của A Tình. Phu nhân thật nhẫn tâm. Tại sao có thể nói mà không giữ lời như thế? Ta cảm thấy chán ghét, căm hận vô cùng. Nhất định chuyện này phải hỏi cho rõ ràng.

Một lúc sau A Tình đến thắp cho nương nén nhan và phải về lại kinh thành gấp vì La bộ đầu phải giải quyết một vụ án quan trọng. Trước khi đi muội ấy còn cho ta biết một số chuyện, đặc biệt là chuyện của đại tỷ.

“Thiếu phu nhân, sao người lại đứng một mình ở đây mà không vào nhà?” Tầm Nhi lên tiếng hỏi, không biết đã đứng gần ta tự lúc nào.

“Không có gì. Muội ở đây còn tướng công đâu?” Thì ra vẫn mãi mê suy nghĩ nên ta vẫn đứng yên một chỗ trước hiên nhà từ lúc A Tình đi đến giờ.

“Thiếu gia…Thiếu gia đang nói chuyện với Diệp tiểu thư.”Tầm Nhi ấp úng trả lời.

Nói chuyện với đại tỷ? Chàng thân thiết với đại tỷ từ khi nào mà đại tỷ không chê bai tướng công là ngốc tử thì đúng là may rồi. Hai người họ có thể nói chuyện với nhau thật không thể tưởng tượng được. Ta nhấc cái chân đã tê cứng lên: “Cũng trễ rồi, chúng ta vào nhà thôi.”

“Nhưng mà, thiếu phu nhân…thiếu…” Tầm Nhi vò đầu bức tóc khó khăn mở lời.

“Tầm Nhi, có gì muội cứ nói không cần ngại với ta.” A đầu này thật là.

“Thiếu phu nhân, mấy ngày nay thiếu gia rất gần gũi với Diệp tiểu thư, họ cười nói rất vui vẻ, Diệp tiểu thư còn tặng thiếu gia rất nhiều đồ và thiếu gia đều cất giữ cẩn thận.”

Có sao? Tại sao ta không biết gì cả? “Như vậy không phải tốt lắm sao, ta sợ đại tỷ sẽ ghét bỏ chàng làm cả nhà bất hòa với nhau nhưng xem ra ta lo xa rồi.”

“Nhưng mà…” Tầm Nhi còn định nói gì đó.

“Được rồi Tầm Nhi, chẳng lẽ muội muốn bọn họ đánh mắng nhau mới là bình thường sao? Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta về dùng cơm thôi, ta đói lắm rồi.”

Ta nắm tay Tầm Nhi đi về, nếu còn ở đây thì không biết muội ấy sẽ lải nhải đến lúc nào.

“Vâng, thiếu phu nhân.” Dường như Tầm Nhi vẫn chưa cam lòng, sắc mặt không được vui.

Khi vào đến phòng, ta thấy thức ăn đã được dọn sẵn trên bàn nhưng không thấy tướng công đâu. Thật lạ, không phải bình thường vào giờ này chàng đã đói đến kêu trời gọi đất hay sao?

“Thiếu phu nhân, thiếu gia đang ở đông phòng dùng bữa.” Tầm Nhi nói khẽ.

Tại sao lại chạy đến đông phòng, thức ăn ở đó ngon hơn sao? Tướng công đang nghĩ gì thế. Ta và Tầm Nhi đi đến trước cửa tiền sảnh thì nghe tiếng cười nói vui vẻ của hai người. Một người là đại tỷ, người còn lại là phu quân của ta. Phu nhân và Tổ nhi đã ra ngoài từ sớm nên đương nhiên chỉ có hai người họ dùng bữa với nhau, ta chắc thế.

Ta bước vào phòng thì thấy đại tỷ đang dùng khăn tay lau miệng cho tướng công, chàng không cự tuyệt. Cử chỉ của đại tỷ dịu dàng, sóng mắt nhu hòa chứa chan tình cảm. Ta đã từng nhìn thấy ánh mắt đại tỷ như thế, đó là khi tỷ ấy đang nhìn vào món đồ yêu thích nhất của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio