Thấy đám tu sĩ bước gần đến chỗ này, hai người cũng chẳng trốn nữa đành ung dung bước ra. Thẩm Xuyên dơ một tay lên làm động tác vẫy chào, sau đó cười nói: "Ây thật là có duyên, lại gặp mấy vị thần tiên xinh đẹp."
Ánh mắt cậu mang theo ý cười, giọng nói dễ nghe, cử chỉ thân thiện. Ngoại trừ đôi mắt xanh, cùng một người đeo mặt nạ lạnh lùng đứng phía sau thì nhìn qua chẳng có điểm gì khả nghi.
Người vừa lớn tiếng lúc nãy lại đứng ra trước, chĩa kiếm hướng thẳng hai người lớn giọng: "Các ngươi là kẻ nào, nửa đêm nửa hôm lén lút lên núi Trường Bạch này là có mục đích gì?"
"Ta có lén lút à?" Thẩm Xuyên nhún vai trả lời: "Ta và Huyền Mặc quang minh chính đại đi lên, các người lại nói hai ta lén lút?"
Người kia tức giận: "Nếu không lén lút thì hai ngươi ở góc đó làm gì? Không có âm mưu việc gì phải trốn?"
Thẩm Xuyên cười lớn, liếc sang Huyền Mặc miệng hơi nhếch lên hỏi lại: "Ta với hắn làm chuyện hoan ái cũng phải báo lại cho các ngươi à?"
Huyền Mặc: "........"
"Ngươi... ở lãnh địa của tiên giới mà dám làm mấy chuyện này... ngươi ... ngươi..." Mặt vị sư huynh tức giận đến xanh ngắt, tay cầm kiếm cũng run cả lên, lắp bắp mãi mới nặn ra một câu: "Các ngươi đúng thật là đồ vô liêm sỉ!"
"Ha ha ha." Thẩm Xuyên bật cười thành tiếng, quay qua hơi huých vào vai Huyền Mặc chỉ chỉ: "Ngươi xem mấy tiểu đạo sĩ này đáng yêu ghê, ta đùa một chút đã giận vậy rồi, mắng người cũng thật là êm tai."
Huyền Mặc thở dài nói: "Ca ca đừng nghịch nữa chúng ta đi thôi."
Mấy đệ tử này tu vi thấp, có khi mới chỉ nghe danh quỷ vương, nào có cơ hội chạm mặt nên dĩ nhiên càng không nhận ra hai người. Thoát khỏi đám người này cực kỳ dễ, vốn không tốn một chút công sức, Huyền Mặc định cứ bỏ lại họ cứ vậy mà đi nhưng có vẻ như Thẩm Xuyên lại không có ý đó.
Nào ngờ mấy kẻ kia càng không biết thân biết phận, nghe hai người nói vậy lại xen vào.
"Muốn đi? Không có chuyện dễ vậy đâu!" Nói xong bắt đầu giương kiếm.
Huyền Mặc: "Để ta xử lý chúng cho."
"Không cần." Thẩm Xuyên giữ Huyền Mặc lại, sau đó nở nụ cười tươi rồi chỉnh lại cổ áo, kiễng chân lên ghé vào tai hắn nói: "Mấy kẻ này cứ để ta lo, ngươi chỉ cần dùng sức trên người ta là được rồi."
Thẩm Xuyên xoay người lại ánh mắt lập tức lạnh đi, trên tay tỏa ra cỗ ma khí màu đen rồi một thanh trường kiếm dần dần tụ lại. Ma khí không còn được che giấu, mấy đệ tử này cũng nhìn ra được phần nào kẻ đến là người của quỷ giới. Vị sư huynh lúc nãy đứng ngay đầu, dơ tay ý bảo mọi người cẩn thận rồi lớn tiếng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"
"Ta á?" Thẩm Xuyên một tay ngửa ra, gõ gõ thanh kiếm lên lòng bàn tay kia ung dung nói: "Để cho các ngươi chết được nhắm mắt vậy ta nói nhé, đứng cho vững đừng sợ quá. Vị đứng bên cạnh ta đây chắc các ngươi nghe danh nhiều rồi, chính là Trác Mạn Thương Huyền quỷ vương trấn giữ phía Nam, thành chủ của Lạc Thành."
Đám đệ tử quay qua nhìn nhau bằng ánh mắt hốt hoảng, ngay cả đám người thường đằng sau cũng có tiếng ầm ĩ xôn xao, còn nghe loáng thoáng thấy tiếng trẻ con khóc. Mẹ của đứa bé sợ bị chú ý, vội bịt miệng nó lại ôm chặt vào trong lòng, chỉ tội đứa bé nước mặt giàn dụa hai má đỏ ửng.
"Còn ta ấy hả? Danh tiếng cũng chẳng vang dội gì tên Vô Danh hiệu Từ Huyền, mà giờ ta ghét hai cái tên này rồi nên cứ gọi ta Thẩm Xuyên là được."
Một đệ tử trong đó nghe đến tên Thẩm Xuyên tức giận quát lên: "Ngươi chính là kẻ đã giết hại các sư huynh của phái Tiên Sơn, hủy hoại cả phái Thanh Khương, những đệ tử bị phái ra ngoài cũng đều là do ngươi hại chết?"
"Chính là hắn sao?" Những người khác nghe đến đây càng cảm thấy thấy sợ hãi, hoang mang lùi về sau vài bước.
"Ta giết có vài người thôi mà sao các ngươi lại nhớ dai như vậy chứ?" Thẩm Xuyên vừa nói vừa xoa nhẹ thanh kiếm trong tay, thanh kiếm hơi dị dạng một màu đen sì không có hoa văn nhưng lại gồ ghề lên như gỗ mục.
"Lúc nãy ta còn nghe tên nào to miệng nói muốn yêu ma quỷ quái không còn tồn tại, gặp được sẽ khiến chúng không ngóc đầu dậy nổi, hiện giờ ta đang đứng trước mặt các ngươi này, sợ rồi?"
Bị khiêu khích nỗi sợ ban đầu lúc nãy đã thay bằng lửa giận.
"Hôm nay ta sẽ thay các sư huynh báo thù!"
Cả đám người chẳng mấy chốc kích động vung kiếm lao lên. Thẩm Xuyên vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn một đám chẳng khác gì con kiến dưới chân, đợi đến khi thanh kiếm gần như sắp chạm vào người cậu mới khẽ động ánh mắt sâc bén, nắm chặt thanh kiếm trong tay vung ra một chiêu làm một vài người gần nhất ngã thẳng ra sau, rồi sau đó là trực tiếp nâng kiếm lên đỡ. Thẩm Xuyên vốn không dùng nhiều sức, đánh nhau với chúng như kiểu là nửa trêu đùa, chỉ sợ ra sát chiêu chết quá nhanh lại mất vui.
Huyền Mặc ở bên cạnh im lặng quan sát hai tay khoanh trước ngực, hắn hết nhìn người này rồi người khác bị Thẩm Xuyên đánh ngã xuống. Một tu sĩ bị đánh ra một góc xa, nhân lúc không ai để ý định rút ra một pháo tín hiệu nhờ người đến ứng cứu, nhưng làm sao thoát khỏi con mắt của Huyền Mặc. Hắn đứng từ xa, tay hơi nâng lên một sợi dây màu đỏ tuôn ra từ kẽ tay theo lệnh bay đến gần tu sĩ kia quấn chặt lấy cổ, pháo tín hiệu rơi xuống gã tu sĩ cũng bị sợi dây siết chặt kêu ú ớ vài tiếng rồi gục xuống đất.
Thẩm Xuyên quay ra nhìn Huyền Mặc khóe môi hơi nhếch lên, cảm thấy chơi đùa đã chán Thẩm Xuyên dồn một chút ma khí vào thanh kiếm sau đó đạp chân bay lên cao, dùng toàn lực mà hất thẳng một chiêu xuống phía dưới.
"Ca ca đừng..." Huyền Mặc muốn nói đừng ra tay nặng như vậy, đám phàm nhân kia vốn không nguy hại không cần giết, thế nhưng đã muộn.
Một tiếng nổ lớn vang lên, ngay cả những gốc cây to sừng sững còn muốn sụp đổ huống chi là con người. Đám người bình thường kia còn chưa kịp cảm nhận thấy đau đớn đã trở thành xác chết, đứa bé lúc nãy vừa gào khóc vẫn còn ôm chặt lấy cổ mẹ. Mấy tu sĩ còn trông thảm hại hơn, máu tung tóe khắp nơi may ra còn nhìn thấy nửa phần mặt mũi, chẳng mấy chốc nơi vùng núi hoang tàn chôn vùi thêm biết bao thi thể.
Thẩm Xuyên từ trên cao từ từ hạ xuống đến bên cạnh Huyền Mặc, thấy hắn hơi thẫn thờ nhìn đống xác chết kia, Thẩm Xuyên hơi ngập ngừng gọi: "Huyền Mặc..."
Huyền Mặc thu lại ánh mắt không nói nên lời, quay qua nhìn Thẩm Xuyên đôi môi khẽ run như muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ thốt ra một câu đơn giản: "Rất nhanh sẽ có người đến, chúng ta mau đi thôi."
Thẩm Xuyên hơi đứng sững lại, tay không ngừng siết chặt vào thanh kiếm nhìn theo bóng lưng hắn, vừa nhìn lại chiến tích mình tạo nên.
Chẳng lẽ Huyền Mặc lại thương xót đám người này?
Thẩm Xuyên mím môi nói với theo, thanh âm của cậu vang rõ trong đêm tối: "Nếu ta không giết hết, chúng nhất định sẽ khai ra ta với ngươi."
Bước chân Huyền Mặc hơi dừng nhưng vẫn không quay đầu lại, hắn yên lặng một chút rồi mới nhẹ nhàng trả lời: "Ta không có trách ca ca chuyện gì cả."