Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này

chương 100: 100: chương 97

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vân Thiều cong mắt, trong mắt là sự láu cá.

Rõ ràng là mặt mũi lạnh lùng cao ngạo, thâm sâu vô cùng, vậy mà bây giờ lại cười ranh như con mèo mướp lén trộm thịt.

Đuôi mắt cong cong, cuốn cả nốt ruồi nhỏ màu đo đỏ vào trong, khóe môi và đôi mắt đều cong cong như vầng trăng khuyết, hàng mi dày cong cong khẽ rung rinh, được ánh nắng rọi thành màu vàng nhàn nhạt.

Tim Vi Oanh đập nhanh hơn mấy đập, nàng nhìn nàng ấy, tâm tình ngơ ngẩn.

Vân Thiều chống cằm, nhìn nhau một lát rồi dán người sang ôm lấy Vi Oanh, luồn tay thăm dò vào nút thắt đai lưng, rồi tháo nút thắt phức tạp một cách khéo léo nhanh chóng trong vòng mấy giây.

Vi Oanh: "Bệ hạ nhanh ghê."

Vân Thiều nói một cách đầy tự hào: "Tất nhiên rồi, ta đã đặc biệt luyện qua rồi mà."

Ai bảo Oanh Oanh cứ thích trói nàng ấy.

Bọn họ hết ôm rồi hôn, còn chưa kịp tiến thêm bước nữa, ngoài cửa lại vang lên tiếng gọi sốt ruột của Phúc Thọ: "Quốc cữu gia, Quốc cữu gia, giờ để ta vào thông báo một tiếng đã!"

Cung Hồng Ba dừng bước, nhớ đến chuyện ngày hôm đó, sắc mặt chẳng đổi: "Chuyện quân cấp bách, bệ hạ hãy còn...!hoang đường!"

Phúc Thọ chạy lạch bạch vội vàng vào, mặt mày nhăn nhó: "Bệ hạ, Quốc cữu cầu kiến người."

Vân Thiều ôm Vi Oanh, mổ lên cổ nàng một cách mơn man, từ chối rất đỗi dứt khoát: "Không gặp."

Phúc Thọ: Bệ hạ có tiền đồ!

"Dạ vâng!" ông đang định chạy lạch bạch ra ngoài, lúc ra đến cửa thì lại bị Vi Oanh ngăn lại.

Vi Oanh: "Bệ hạ, hay là gặp một chút đi, việc nước quan trọng."

Vân Thiều bĩu môi, miễn cưỡng thắt lại cổ áo lả lơi, liếc nàng một cái đầy uất ức.

Vi Oanh nghiêng người tới nhỏ giọng bảo: "Chốc nữa thương người."

Vân Thiều lập tức vui sướng như nở hoa, đôi mắt phát sáng lấp lánh, gật đầu.

Phúc Thọ không nghe rõ Vi Oanh nói gì, nhưng nhìn nàng thoáng cái đã dỗ được tiểu Hoàng đế, bỗng trỗi dậy sự kính phục.

Oanh Mỹ nhân lợi hại!

Vi Oanh chạy vào trong long sàng, hạ màn giường xuống, trốn vào trong nghe trộm.

Vốn nàng cũng không quan tâm quan tâm chuyện triều đường nhưng chuyện phía bên biên ải vẫn cần quan tâm một phen.

Tiêu Thiên Tuyết và Quý phi cùng tới biên cương, không biết có thể tránh được bi kịch xảy ra như trong nguyên tác, để Bùi lão tướng quân tránh khỏi tử kiếp hay không.

Nếu Bùi lão tướng quân chết, thì những phiền phức tiếp theo sẽ khiến người ta đau đầu mất.

Phúc Thọ đi ra ngoài chưa được bao lâu, Cung Hồng Ba đã sải bước dài đi vào.

Đầu tiên ông ta liếc thoáng qua long sàng, thấy rèm vàng óng ả vẫn còn buông rủ, thì không khỏi hừ một tiếng.

Tiếng hừ này rất có phong phạm của Cung Bối Nô.

Vi Oanh sờ khóe môi, không khỏi nghĩ thầm, vừa nghe đã biết là ruột thịt.

Cung Hồng Ba lại quay đầu lại, phát hiện Hoàng đế đang ngồi trong ghế bành, long bào xộc xệch, đang cúi đầu ăn bánh Thanh Đoàn một cách thong thả.

"Bệ hạ..." Ông ta mở miệng, giận đến nỗi không nói nên lời.

Vân Thiều cắn miếng bánh Thanh Đoàn, nói một cách lúng búng không rõ ràng: "Thầy, ngồi đi, có chuyện gì quan trọng sao?"

Cung Hồng Ba vén vạt áo ngồi xuống, hít sâu hai hơi: Ông ta không giận ông ta không giận, ông ta mà tức chết thì ai vui sướng đây?

Vân Thiều tiếp tục lép nhép ăn bánh Thanh Đoàn.

Cung Hồng Ba im lặng hồi lâu, cuối cùng quyết định mở miệng trước: "Bệ hạ, đây là sổ con về quân tình Vân Châu, lần này khí thế Bắc Quyết hung hãn, không giống như thường, chẳng hay bệ hạ có ý kiến gì không?"

Vân Thiều: Lép nhép lép nhép.

Lép nhép một hồi, nàng mới thấy không ổn, ngước mắt lên cười đáp: "Thầy ăn bánh Thanh Đoàn không?"

Cung Hồng Ba: "..."

Tức giận.

Vân Thiều ăn hết một cái bánh Thanh Đoàn, lau miệng một cách ưu nhã, rồi nói: "Đã là đại sự việc nước việc quân, thì cứ mời Bùi khanh vào cùng thương nghị, thầy nghĩ thế nào?"

Cung Hồng Ba gật đầu.

Vân Thiều: "Mấy ngày nay Bùi khanh bận rộn thu xếp chuyện khoa cử, đang ở lại trong cung, Phúc Thọ đã đi gọi hắn rồi, thầy cứ chờ một chút trước đã." Nàng thoáng dừng lại rồi hỏi tiếp: "Thầy thật sự không ăn bánh Thanh Đoàn sao?"

Cung Hồng Ba: "Thần không ăn."

Vân Thiều bật cười: "Thế thì tốt."

Cung Hồng Ba:???

Vân Thiều: "...!Thầy lo nước thương dân, thật đúng là tốt quá."

Bùi Tiễn còn chưa đến, bầu không khí bỗng chốc trở nên hơi cứng ngắc.

Vi Oanh nhìn hai người bọn họ ngồi đờ đẫn, bèn chu đáo đi ra ngoài giảm bớt sự ngượng ngùng của bọn họ, chứ tuyệt đối không phải là vì nàng thèm bánh Thanh Đoàn đâu.

Nàng vươn năm ngón tay mảnh mai ra đưa đến trước mặt Hoàng đế.

Vân Thiều cười nói: "Oanh Oanh muốn ăn bánh Thanh Đoàn à?"

Vi Oanh cong mắt, cầm một chiếc bánh Thanh Đoàn lên, ngồi xuống cạnh Hoàng đế, hai người cùng cúi đầu lép nha lép nhép.

Cung Hồng Ba đứng giữa cả vùng tiếng lép nhép, thì không khỏi phất tay áo "hừ!"

Vi Oanh ngẩng đầu hỏi: "Quốc cữu thật sự không ăn sao? Cái này phải xếp hàng lâu lắm mới mua được đó."

Cung Hồng Ba: "Bệ hạ vẫn còn tâm trạng ăn bánh Thanh Đoàn à, thế mà vẫn nuốt được bánh Thanh Đoàn, bệ hạ vô năng ngu xuẩn!"

Nếu như khi nhỏ, tiểu Hoàng đế nghe thấy ông ta sầm mặt nói như vậy thì đã bị dọa đến nỗi run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh, nuốt nước bọt nhận sai từ lâu.

Thiếu niên xanh xao gầy gò lúc vừa mới hồi cung xuất hiện trước mắt Cung Hồng Ba, không khỏi có vài phần hoài niệm.

Khi ấy ngoan ngoãn nghe lời biết bao nhiêu, cứ như một con bù nhìn tinh xảo, thế mà bây giờ...

Hoàng đế khẽ dựa vào người Vi Oanh, gật đầu một cách nghiêm túc: "Thầy nói đúng, trẫm thật là vô năng."

Nói xong, hai người nhìn nhau bật cười "hi hi hi", tiếng cười 3D vọng quanh điện Dưỡng tâm, trong đầu Cung Hồng Ba ngập tràn "hi hi hi", sắc mặt dần mê man.

Cung Hồng Ba thử nhắc tới chính sự: "Dạo này bệ hạ vẫn vì chuyện khoa cử mà quất roi lão thần, những người này đều là lão thần hai triều, sao có thể như thế được? Cứ vậy sẽ khiến cho người trong thiên hạ chỉ trích."

Vân Thiều gật đầu: "Ồ."

Vi Oanh ôm Hoàng đế, cười nói: "Quốc cữu vẫn lo lắng cho cái mông của các lão thần trước sau như một nhỉ."

Cung Hồng Ba:...Mẹ nhà nó.

Vẫn không phản bác được.

Vi Oanh cong mắt bảo: "Quốc cữu không hổ là xương cánh tay của đất nước! Quả nhiên chu đáo tỉ mỉ, bệ hạ, người nói có phải không?"

Vân Thiều cười đáp: "Oanh Oanh nói đều đúng cả."

Cung Hồng Ba:...Bực quá đi!

Vân Thiều phớt lờ ánh mắt giận dữ của quốc cữu ở bên cạnh, bắt đầu thầm thì với Vi Oanh, cũng lẳng lặng sờ mó.

Vi Oanh vỗ vào lưng nàng ấy, trái lại nàng ấy còn cong mắt bật cười, rồi nhích sát tới.

Cung Hồng Ba hoàn toàn không muốn thấy, chỉ có thể nhìn ra chỗ khác, trong lòng nhớ nhung đứa đã từng là học trò tốt của mình.

Bùi Tiễn nhanh chóng đã đến điện Dưỡng Tâm.

Trông thấy Bùi Tiễn đến nhanh chóng như vậy, lòng Cung Hồng Ba chùng xuống, ông ta nhận ra Hoàng đế đang gây dựng thân tín của riêng mình.

Cung đảng người nhiều thế lớn, nhưng trong đó đều là lão thần đã bước nửa bước vào quan tài, hoặc không thì là kẻ xoàng xĩnh làm việc chẳng thấy gió máy gì.

Đối với kẻ thành tinh như Thôi Tương, luôn có cách thuận lợi mọi bề, đâu đâu cũng tốt, không đứng về riêng bên nào.

Còn thanh niên tuấn kiệt như Bùi Tiễn, là xương cánh tay quốc gia ngày sau, lại lấy việc lật đổ Cung đảng làm nhiệm vụ của mình, đã bị Hoàng đế lôi kéo từ lâu.

Cung Hồng Ba ngồi ở ghế ấm giữa hè nhưng lại cảm thấy lòng lạnh lẽo, không khỏi khẽ rùng mình một cái, tóc bạc trên trán lập lòe.

Bùi Tiễn bái kiến Hoàng đế cùng nương nương trước, rồi đánh tiếng chào hỏi với Cung Hồng Ba, không nói ra phân tích và lo lắng của mình đối với chuyện biên ải.

Vốn Đại Thịnh và Bắc Quyết đã đấu đá trăm năm, vẫn luôn lui tới lẫn nhau, không có vấn đề gì.

Lần hung hiểm nhất trong mấy năm nay là trận chiến Vân Châu ở tiền triều.

Khi ấy triều đình đã suy nhược từ lâu, thích chuyên chính, Hoàng đế mê đắm hưởng lạc, đến đến chuyện Bắc Quyết vây quân bốn mặt, thiếu chút nữa là Vân Châu thất thủ.

Mấy năm gần đây dân giàu nước mạnh, thế đạo rõ ràng, vốn không nên có loạn lớn gì.

Thế nhưng lần này Bắc Quyết thắng trận liên tục, như có kẻ biết rõ binh pháp và biên phòng ở trong đó giúp đỡ bọn chúng.

Vi Oanh cau mày, cảm thấy tình tiết truyện lại bắt đầu chệch hướng.

Cuốn cung đấu này cũng nhồi nhét nhiều thứ quá, không phải nó là một cuốn truyện cung đấu hay sao?! Sao bỗng dưng trở nên phức tạp thế này, phải bắt đầu động não nữa.

Cái này có hợp lý không? Cái này không hợp lý!

Vân Thiều nghe vậy thì hơi sửng sốt, ánh mắt bất giác liếc nhìn thiếu nữ ở bên cạnh.

Nhìn đến xuất thần.

Vi Oanh vỗ lưng Hoàng đế, nhỏ giọng nói: "Nghiêm túc nghe giảng!"

Vân Thiều bĩu môi, lúc này mới tiếp tục nhìn hai vị thần tử đang cúi đầu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Ái khanh có kiến nghị gì không?"

Bùi Tiễn quỳ bộp xuống đất: "Bệ hạ, thần thỉnh cầu đến biên quan ra trận! Thần nhất định đánh cho đám Bắc Quyết kia vãi ra quần thì thôi!"

Vi Oanh đè ấn đường, nghĩ thầm, cách mà người của Bùi gia bọn họ nghĩ ra đều rất y đúc nhau.

Đều là tự mình xắn tay áo lên đi làm.

Vân Thiều khoát tay: "Bác bỏ thỉnh cầu."

Bùi Tiễn thở dài, lộ ra sắc mặt rầu rĩ.

Vân Thiều dịu giọng nói: "Bùi Tiễn phải ở lại Thịnh Kinh để chủ trì chuyện khoa cử, hơn nữa, những điều vừa nãy cũng chỉ là suy luận của chúng ta, không có tin tức thám mật báo cáo rằng Bắc Quyết có thêm một quân sư giỏi."

Bùi Tiễn vẫn không vui.

Vân Thiều: "Việc chủ trì chuyện thi võ không tách khỏi Bùi khanh được, vả lại, nếu quân tình cấp bách, Bùi khanh lại tới là được."

Bùi Tiễn: "Dạ được!"

Vân Thiều quay đầu lại hỏi: "Thầy nghĩ sao?"

Cung Hồng Ba im lặng hồi lâu rồi mới cất lời: "Tử Vũ nói không sai, nhưng Bắc Quyết cách xa vạn dặm, chiến sự lại có điều không biết, ta nghĩ quan trọng nhất là chuyện trước mắt."

Chuyện trước mắt là tân chính và khoa cử.

Chuyện tiếp theo Vi Oanh nghe không thú vị gì, bèn vừa lép nhép nhai bánh Thanh Đoàn, vừa đọc sách, thỉnh thoảng thì ngước mắt lên nhìn hai trọng thần khẩu chiến.

Dù nàng không hiểu chuyện chính sự, nhưng cũng đại khái nhìn ra được khí thế của Bùi Tiễn đã mạnh hơn khi trước nhiều, trái lại, Cung Hồng Ba lại có vài phần như nỏ mạnh hết đà.

Bùi Tiễn: "Khoa cử để chiêu mộ nhân tài, để người trong thiên hạ đều có thể có cơ hội làm tướng (*), tất nhiên bất luận thân phận địa vị, tất cả đều dựa vào kết quả thi cử mà tính."

(*)Tướng: tướng quân, tể tướng.

Cung Hồng Ba sầm mặt phất tay áo: "Hoang đường, bất kể thân phận địa vị? Dưa vẹo táo nát gì cũng đều vào được triều đường hay sao? Mọi người đều vô công rỗi nghề chạy đến thi cử hay sao? Thiên hạ loạn thành cái vẻ gì rồi? Ngộ nhỡ có đàn bà cũng chạy đến tham gia thi cử thì sao?"

Hai mắt Bùi Tiễn sáng lên: "Gì, còn có chuyện tốt vậy ư?Thế chẳng phải em ta có thể làm Võ Trạng Nguyên à?"

Cung Hồng Ba:...

Hôm nay không nói nổi!

Im lặng chốc lát, Cung Hồng Ba trầm giọng nói: "Quy tắc của tổ tông không thể làm trái."

Bùi Tiễn: "Quy tắc của tổ tông đâu thể không phạm phải được."

Cung Hồng Ba: "Làm trái quy tắc của tổ tông là xáo động gốc rễ quốc gia, có khác gì bán nước!"

Bùi Tiễn bị ông ta chỉ trích thì thoáng sửng sốt rồi cười: "Ơ này, tăng xông!"

Cung Hồng Ba:...Khốn khiếp!

Nhìn bọn họ cãi cọ qua lại như học sinh tiểu học, Vi Oanh xoa xoa cái bụng đang gióng trống rồi yên lặng nhấp một ngụm trà xanh.

Bánh Thanh Đoàn ngọt quá, ăn hai cái thì hơi ngán.

Vân Thiều trông thấy vẻ nhàm chán của nàng, bèn vung tay kêu tan họp.

Hai chiếc xương cánh tay quỳ bái thỉnh an rồi rời đi.

Nhưng đợi sau khi Cung Hồng Ba đi, Bùi Tiễn vẫn còn ở lại trong điện, thiết tha mòn mỏi nhìn Hoàng đế.

Vân Thiều kiên nhẫn hỏi: "Bùi khanh hãy còn chuyện gì sao?"

Bùi Tiễn: "Bệ hạ, em ta đâu?" Hắn nhận ra mình đã thất thố, bèn mỉm cười nói: "Thần nghe nói Quý phi nương nương đau ốm, nên đến Vân tự để nghỉ ngơi, nhưng sức khỏe của nàng còn khỏe mạnh hơn trâu hơn bò, làm sao tự dưng sinh bệnh được?"

Vân Thiều giật mình, hơi chột dạ liếc nhìn Vi Oanh.

Vi Oanh lập tức cười nói thêm: "Quý phi tỷ tỷ muốn ra ngoài chơi, bệ hạ đặc biệt cho phép nàng ta ra ngoài nên bèn tìm lý do thích hợp, Thiên Tuyết cũng đi cùng nàng ta, Bùi thị lang chớ lo lắng."

Bùi Tiễn thở phào, rồi lại tỏ ra quan tâm lo lắng: "Ta không lo cho nó, ta chỉ lo cho Tiêu Tiệp dư, Tiêu Tiệp dư liệu có yếu ớt không?"

Vi Oanh cười đáp: "Thiên Tuyết cũng khỏe như trâu như bò."

Bùi Tiễn cuối cùng cũng yên tâm, chắp tay vui vẻ rời đi.

Bọn họ vừa mới đi, Vân Thiều đã ôm lấy Vi Oanh, muốn tiếp tục chuyện mới nãy chưa làm xong.

Vi Oanh giữ nàng ấy lại hỏi: "Chuyện bên Bắc Quyết, bệ hạ nghĩ sao?"

Ngón tay Vân Thiều móc lấy đai lưng, nghiêng đầu suy nghĩ: "Không sao cả, đánh cút về là được."

Nói xong lại vội vàng cởi y phục.

Vi Oanh hết cách đành giữ chặt hai cổ tay nàng ấy, thầm nghĩ, trên cốt truyện có ám chỉ rằng Bùi lão tướng quân gặp chuyện không may là do Hoàng đế tạo ra, nhưng bây giờ tân chính sắp đến, bệ hạ trọng dụng Bùi Tiễn nên sẽ không làm chuyện vắt chanh bỏ vỏ vào thời điểm này.

nhìn như vậy, tình tiết của nguyên tác đã xuất hiện sự sai lệch rất lớn.

Sự khác biệt trong sách đã xuất hiện từ lâu, theo như nguyên tác Tiêu Thiên Tuyết có thai, còn Hoàng đế ở nơi đây lại là một nữ nhân, bắt đầu xuất hiện điều không đúng.

Vân Thiều nghiêng đầu: "Oanh Oanh đang nghĩ gì thế?"

Vi Oanh: "Muốn nghe bệ hạ kể về chuyện xưa của chúng ta."

Vân Thiều ngẩn ra một lát rồi ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Vi Oanh, chỉnh trang lại vạt áo xong thì mỉm cười, dịu giọng nói: "Oanh Oanh muốn nghe gì?"

Ánh mắt Vi Oanh liếc qua chiếc tủ bằng gỗ cẩm lai không chút dấu vết, nàng chầm chậm hỏi: "Bệ hạ từng nói với ta, ngày xưa khi vào thu chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa, đi qua một rừng lá phong rực rỡ như lửa.

Ta nhặt một chiếc lá phong, viết vài chữ lên đó tặng bệ hạ, là chữ gì thế?"

Vân Thiều nhanh chóng chớp mắt hai lần, khựng lại thoáng chống rồi mới nói: "Giang sơn như họa."

Vi Oanh cau mày: "Lần trước bệ hạ nói với ta, không phải là thái bình trường an sao?"

Vân Thiều siết chặt tay áo, rồi dịu giọng đáp: "Mặt chính là giang sơn như họa, mặt trái là thái bình trường an, sao bỗng dưng Oanh Oanh lại nhắc đến cái này?"

Vi Oanh tựa vào người nàng ấy, híp mắt cười véo má nàng ấy: "Bỗng dưng nhớ đến thôi, vậy chiếc lá phong đó có còn hay không?"

Vân Thiều cúi đầu: "Không còn nữa, bị lửa thiêu rụi rồi."

Nhưng nói xong chuyện này, Vân Thiều không áp tới muốn hôn muốn ôm nữa, không bao lâu sau bên điện Ngọc Lộ tới truyền tin, Hiền phi bảo Vi Oanh về sớm một chút.

Vi Oanh: "E là Hiền phi tỷ tỷ sợ cô đơn, Thiên Tuyết lại không ở đây, điện Ngọc Lộ chỉ còn lại mình nàng ta, thế ta về trước với nàng ta vậy."

Vân Thiều nắm lấy tay áo Vi Oanh.

Vi Oanh cười nói: "Bệ hạ muốn đi cùng ta sao?"

Vân Thiều nhìn nàng một hồi rồi mới buông tay một cách miễn cách, cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ run.

Vi Oanh xoa cái đầu nhỏ nhắn của nàng ấy, rồi bước vội khỏi điện Dưỡng Tâm.

Đến khi Vi Oanh rời khỏi, Vân Thiều lại đi đến chỗ chiếc tủ cẩm lai, ngồi xuống đất lấy ra chiếc hộp sơn đỏ.

Nàng ấy từ từ mở chiếc hộp, lôi chiếc lá phong bị cháy ra đặt vào lòng bàn tay.

Nàng ấy cầm chiếc lá phong đi đến trước ngọn đèn, rồi tháo chiếc chụp đèn xuống, để chiếc lá phong trên ngọn lửa lập lòe, chỉ cách có một ly.

Trông thấy làn khói xanh bay lên, chiếc lá phong sắp bốc cháy, nàng ấy rụt chiếc lá lại nắm chặt trong lòng bàn tay như không sợ bỏng.

Hơi nghiêng nghiêng, nàng ấy chầm chậm dời lòng bàn tay trắng mịn đi, trên chiếc lá khô có viền lá bị lửa cháy xém đen thui, lộ ra bốn chữ xinh xắn...

[Ta về Vân Sơn.]

Vân Thiều từ từ nhắm mắt lại.

Vi Oanh quay về điện Ngọc Lộ, trò chuyện với Hiền phi bị cô đơn, bất tri bất giác lại nói đến Hoàng hậu.

Hiền phi đè ngực, muốn thẳng thắn với Vi Oanh về chuyện của Thiên Thu Nguyệt, nhưng sợ như thế sẽ cản trở dáng vẻ đoan trang hiền thục quốc mẫu của Hoàng hậu.

thế nên nàng ta chỉ biết thở dài: "Hoàng hậu tỷ tỷ đã lâu chưa ra ngoài chơi, cũng không biết nhốt ở trong phòng viết..."

Nàng ta chớp chớp mắt.

Vi Oanh cũng chớp chớp mắt.

Hiền phi cúi mặt chột dạ, tim đập phập phồng, sắc mặt tái đi.

Tiêu tùng tiêu tùng rồi lỡ miệng rồi, để lộ bí mật của Hoàng hậu rồi.

Vi Oanh cười bảo: "Nếu Hiền phi nhớ Hoàng hậu, thì chúng ta cùng đi thăm đi."

Hiền phi nghiêng đầu: "Hở?"

Vi Oanh: "Chắc nàng ấy cũng cô đơn, chi bằng đến một lần cho đủ ấm đi, đừng lãng phí."

Hiền phi nghe không hiểu cho lắm, nhưng rất tự giác chuẩn bị một hộp bánh ngọt ngon, xách theo rồi cùng đi về hướng cung Trường Xuân.

Ánh nến trong cung Trường Xuân lờ mờ.

Việt Thanh Huy ngồi dưới ánh đèn, trong tay cầm một cuốn sách, sau khi nghe thấy tiếng động nàng ta ngước mắt lên buông sách xuống.

Vi Oanh đi đến, liếc mắt nhìn cuốn sách toàn là kế sách trị quốc kia thì chợt thấy đau hết cả đầu.

"Hoàng hậu tỷ tỷ đang đọc sách à..." Vi Oanh cười: "Bánh Thanh Đoàn ta tặng đã nhận được chưa?"

Việt Thanh Huy cong môi: "Ừ, ngon lắm."

Còn Thôi Ngô thì lại ngẩn người, hơi thất thần mơ màng nhìn Hoàng hậu, rồi lại nhìn đống sách sử điển tích chất đầy trên bàn.

"Ôi?"

Việt Thanh Huy: "Hửm?"

Thôi Ngô rũ đầu xuống như cảm thấy thất bại, thở dài nói rằng: "Hóa ra chỉ có ta là không lo việc gì cả."

Vi Oanh vỗ về nàng ta: "Không sao đâu, ta cùng làm cá muối với ngươi."

Thôi Ngô tựa đầu vào bả vai Vi Oanh, nắm chặt chiếc khăn tay nhỏ: "Oanh Oanh."

Vi Oanh cất giọng hỏi: "Hoàng hậu tỷ tỷ mấy ngày nay đang bận rộn chuyện gì thế? Viết sách ư?"

Việt Thanh Huy cười lắc đầu, chỉ đáp rằng: "Chẳng mấy lâu nữa các người sẽ biết thôi."

Vi Oanh cũng không hỏi, mà cùng nhau bước ra sân, vừa ăn vừa tản bộ thưởng trăng.

Ánh trăng sáng trong, chiếu rọi cả mặt đất như sương như tuyết.

Vi Oanh ngẩng đầu lên, nhìn mặt trăng trên bầu trời, suy nghĩ đến chuyện sau này phải làm sao.

Lần trước đã dùng mấy tấm thẻ màu cam rồi, chỉ trong một đêm đã quay về với trạng thái nghèo rớt mồng tơi, sau đó lại ép từ trên người Cung Bối Nô ra 1000 điểm tích lũy, nên cũng coi như là có tí dự trữ, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy không đủ.

Vẫn còn cần chuẩn bị nhiều thẻ với điểm tích lũy để ứng phó với tình tiết phía sau.

Muốn có thẻ bài thì nhất định phải đưa ra nhiệm vụ, nhưng dạo gần đây nàng với bệ hạ phát triển quá thuận lợi, dẫn đến việc Cung Đấu Cơ cũng không thể đưa ra nhiệm vụ, sắp thất nghiệp đến nơi rồi.

Thế này không được!

Vì sự an bình của hậu cung, vì để giữ gìn sự nghiệp của Tiểu Cơ, nàng nhất định phải làm vài nhiệm vụ.

Vi Oanh nắm chặt tay, mải mê suy nghĩ nên không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Hoàng hậu và Hiền phi.

Đến khi nàng lấy lại tinh thần thì đã đi vào một biển mẫu đơn Kim Tinh Tuyết Lăng (*), cành lá của đóa mẫu đơn trắng vươn dài, sau khi nhuốm màu ánh trăng thì thẳng đứng như tiên.

Vi Oanh nghe người ta nói tính tình Hoàng hậu thanh tao nhã nhặn, bình thường chỉ thích đọc sách trồng hoa, nhưng nàng chưa từng trông thấy biển hoa này bao giờ.

Thoạt nhìn những đóa mẫu đơn trắng như tuyết, nàng bỗng ngẩn ngơ.

Thế này cũng đẹp quá đi.

Trong mắt Việt Thanh Huy là nụ cười: "Các người tới thật đúng lúc, nếu quá mấy ngày nữa bỏ lỡ thời điểm nở hoa, hoặc nhỡ nổi trận gió to thì sẽ không nhìn thấy cảnh tượng này được nữa."

Dứt lời, nàng ta dẫn hai người đi xuyên qua con đường nhỏ trong biển hoa, đi đến đình ngồi.

Thôi Ngô kìm lòng không đặng chạy vào trong biển hoa cẩn thận ngắm nghía những đóa hoa, chỉ còn Vi Oanh tựa vào lan can, đối mắt nhìn nhau với Việt Thanh Huy.

Việt Thanh Huy nhìn nàng rồi hỏi: "Oanh Oanh, có chuyện gì muốn hỏi ta sao?"

Vi Oanh dành tiếng khen vì sự thông minh của nàng ta, trong lòng nàng có vô số câu hỏi, ví dụ việc bận mấy ngày nay rốt cuộc là định làm gì, hoặc như việc bên biên giới có nặng nề lắm không, nhưng sau cùng nàng chỉ nói: "Cái năm ta vừa mới vào cung, gặp Hoàng hậu ở Kim Ốc, khi đó Hoàng hậu đang cúng tế một người cố nhân họ Vân."

Nàng thoáng khựng lại rồi mới hỏi: "Vị cố nhân đó là ai?"

Hết chương 97.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio