Đêm xuân gió lộng.
Trong tửu lâu nổi tiếng nhất Phượng đô nhộn nhịp ngập tràn hương rượu thơm lừng cùng tiếng đàn ca vui vẻ. Đèn lồng ngũ sắc treo cao trên các tầng lâu tỏa sáng rực rỡ.
Tửu lâu có kiến trúc giếng tròn, bốn bề là ba tầng gác cùng phòng trọ. Phần giữa không mái che là nơi dành cho khách uống rượu thưởng thức cảnh và có thể nhìn rõ bầu trời đêm.
Trăng vừa lên.
Ánh sáng bạc tuy không sánh nổi với những tia hào quang phía dưới nhưng lại mang cho người ta một cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu.
- Nào, mĩ nhân, lại đây rót rượu cho bản quan!
Ngồi trên chiếc bàn lớn giữa sân là một lão râu ria mặc áo tơ tằm chất liệu thượng hạng. Gương mặt do uống nhiều rượu đã đỏ gắt. Lão trong tay cầm thỏi bạc lớn, ngả ngớn ngoắc ngoắc một nữ nhân đang tấu đàn.
Thấy nữ nhân kia không những không ngừng đàn lại còn cả gan không động đậy có ý muốn đến, lão quan kia đập bàn “Ầm!” một tiếng rồi lắc lư đi lại.
- Á!
Nữ nhân tấu đàn bị lão nắm tay liền hoảng hốt hét lớn. Mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt thương hại đến vị nử tử kia nhưng không ai dám đến cản. Ông ta chính là quan huyện nơi đây, muốn quyền có quyền, muốn tiền nhất định không thiếu.
Lúc này, một người phụ nữ đã ngoài tam tuần xinh đẹp vội vã chạy lại, chính là chủ tửu lâu. Bà hướng tên quan kia miễn cưỡng cười lấy lòng:
- Đại nhân, đại nhân rộng lượng đừng chấp nhặt tiểu nữ chưa hiểu chuyện. Tiểu nhân nhất định sẽ dạy dỗ nó nên thân! Còn không biết tạ lỗi với quan huyện đại nhân sao?
Vừa nói bà vừa quay sang cô gái đã mặt mày tái xanh kia trách mắng.
- Không cần! Ta muốn cô ta tối nay phải hầu hạ bản quan! Ngươi hãy mau đi sắp xếp!
Lão quan phất tay áo hướng hai người trước mặt lớn tiếng quát.
Bà chủ tửu lâu thấy vậy cũng dở khóc dở mếu:
- Bẩm đại nhân, tiểu nữ này vinh hạnh được đại nhân chiếu cố thật là phúc đức ba đời. Nhưng chỗ này của tiểu nhân chỉ bán nghệ không bán thân, xin đại nhân lượng thứ! Nếu đại nhân có nhã hứng, tiểu nhân liền sai người chuẩn bị nhuyễn kiệu đưa đại nhân đến hồng lâu bên cạnh.
- Im miệng!
Lão quan tức giận đẩy mạnh khiến bà ta lăn đùng xuống đất rồi túm lấy tay cô gái kia kéo về mình. Bà chủ tửu lâu thấy vậy vẫn chịu trách nhiệm đến cùng với người của mình, quỳ gối nắm lấy gấu quần tên huyện thái gia mà van xin.
Bỗng nhiên có người hô lớn:
- Á, Huyết Tử! Là Huyết Tử!
Một giọng hét không rõ từ đâu thất thanh vang lên trong không gian. Mọi người theo hướng ánh trăng nhìn đến thì thần kinh ai nấy đều căng lên như dây đàn.
Trên đỉnh mái nhà của tửu lâu, một thân ảnh mờ ảo xuất hiện trước vầng trăng bàn bạc. Bộ xiêm y đỏ rực tựa đóa hoa lửa bay phần phật trong gió đêm. Gương mặt được một tấm sa lụa che khuất chỉ lộ đôi mắt lãnh như băng.
Trên người vị Huyết Tử kia phảng phất khí chất lãnh đạm mà phiêu linh.
Chỉ cần tìm một người bất kì có mặt tại tửu lâu này mà hỏi, không ai không biết đến người kia.
Huyết Tử, một nữ sát thủ đoạt mệnh kinh hồn. Chỉ cần nơi nào cô xuất hiện, nơi đó nhất định nhiễm mùi máu tanh.
Tửu lâu vẫn luôn rộn ràng tiếng đàn sáo, nói cười vì một hình ảnh trên kia mà im bặt. Không ai dám di chuyển, không ai dám lên tiếng. Giang hồ đồn thổi về Huyết Tử không phải không có căn cứ, chỉ cần đừng là con mồi của nàng thì không cần sợ hãi bỏ chạy, mà nếu đã là mục tiêu của nàng, có chạy cũng không thoát.
Người người hít thở không thông chờ xem kẻ bất hạnh nào tối nay sẽ phải dùng máu của mình tế sống cho thanh kiếm sắc nhọn trong tay vị sát thủ kia.
Thân ảnh đỏ rực khẽ động, trong chớp mắt đã vọt nhanh đến khoảng sân rộng rãi, nơi lão quan quyền thế đang túm chặt tay cô gái. Nhuyễn kiếm trong tay Huyết Tử vừa lóe một đường sáng thì xuất hiện ngay một dòng máu tươi mạnh mẽ phụt ra khỏi cổ tên quan vô lại. Động mạch của hắn bị cắt đứt, máu như lũ cuộn trào thấm đỏ một khoảng sân.
Tên quan kia một tiếng “Á!” cũng chưa kịp thốt ra khỏi họng đã ngã xụi xuống đất.
Thế nhưng khi chưa ai kịp trông thấy thanh kiếm như thế nào được thu lại thì thân ảnh đỏ rực ấy đã vô thanh vô thức nhảy lên cao. Vị sát thủ tên Huyết Tử chân vừa chạm đến đỉnh lâu đã biến mất sau ánh trăng bạc, cứ như cô chưa hề xuất hiện tại nơi này.
Không khí vì thế cũng chùn xuống một nhịp.
Sự việc xảy ra chớp nhoáng khi chưa đầy một khắc khiến mọi người đều tái mặt mà kinh hồn bạc vía. Tâm trạng uống rượu vui chơi không còn nên tất cả quan khách đều lục tục kéo nhau ra về. Bà chủ tửu lâu xinh đẹp cũng cố trấn định tinh thần rồi thu xếp mọi việc.
Không gian trước đó vẫn còn rộn ràng tiếng nói cười bây giờ vắng lặng vô cùng. Phảng phất đâu đó mùi tanh của máu tươi vẫn chưa tan.
Thế nhưng tại một góc khuất trên tầng hai tửu lâu, một công tử y phục trắng tinh vẫn nhàn nhã ngồi thưởng trà, dường như một màn vừa chứng kiến chỉ là kịch hát. Đắng sau công tử ấy là hai người đàn ông cao lớn mặc áo khoác dài đen bình thản chờ lệnh chủ nhân.
Đột nhiên, bạch y công tử nhẹ đặt chén trà xuống bàn, nhấc cử nhấc động đều mang phong thái của tầng lớp thượng lưu. Chân khẽ động, cả người nhẹ như không bay từ lầu hai xuống sân trống. Nơi đó vẫn còn một mảng máu lớn, đỏ tươi chưa kịp khô.
Người đó quỵ một chân, một tay chống lên gối, tay kia chạm nhẹ xuống sàn rồi đưa lên quan sát. Sau lưng anh ta là hai người thuộc hạ vẫn giữ im lặng nguyên khoảng cách. Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, vị công tử cất lời.
- Phấn hoa sen!
Một trong hai người áo đen nghe vậy lên tiếng:
- Phấn sen? Bây giờ chẳng phải vẫn chưa đến mùa sen nở sao?
Thấy chủ nhân không lên tiếng thì người còn lại hiểu ý xin lệnh:
- Người định xử Huyết Tử kia thế nào?
Công tử của họ nhếch môi khẽ cười thú vị. Gương mặt nghiêm túc vừa thoáng qua đã thay thành bộ mặt tươi cười vui vẻ, phủi tay đứng dậy:
- Người tài không nên giết bỏ! Nhất định có cách liên lạc với cô ta, ngươi hãy đi điều tra!
- Vậy còn huyện quan kia?
- Hắn dù sao cũng là tham quan ô lại cậy quyền thế, sớm muộn ta cũng xử lí. Lần này nhờ sát thủ kia mà ta bớt đi được một việc.
Vị công tử áo trắng vươn vai ngáp dài rồi quay lưng bước đi, một bộ dáng uể oải thường có của những kẻ phú nhị đại ăn chơi.
- Các ngươi cứ đấy mà sắp xếp, ta về ngủ trước!
Hai người thuộc hạ áo đen đồng loạt gật đầu tuân lệnh.
Đêm xuân thanh mát...