- Vương... vương gia, sao người lại gấp như thế? Chẳng phải bệnh... dị ứng nữ nhân của người vẫn chưa khỏi sao?
Lâm Bình run rẩy không biết Cửu vương gia này lại giở chứng gì đây! Trần Tố Như ngồi bên cạnh mặt cũng biến sắc.
- Đúng là vẫn chưa khỏi. Nhưng nếu vì thế mà thoái thác hôn nhân này thì thật không phải với Lâm gia, ta lại càng áy náy với lòng. Vẫn là nên tiến hành!
Hai cái vị họ Lâm kia bị lời nói của hắn làm cho hoảng. Hắn chưa lành bệnh mà muốn thành thân với nữ nhân nhà họ. Cưới về chẳng phải vứt xó, tùy thời có thể hành hạ cho thừa chết thiếu sống sao? Biết đâu được lúc đó lại còn oan ức mang thêm cái tội “hồng hạnh vượt tường” hay “sát hại phu quân”.
- Vương gia, vương gia người...
- Ta đã quyết, chuyện này không bàn nhiều nữa. Hai người cứ chọn lấy một ái nữ rồi định ngày thành thân.
Nói rồi hắn dứt khoát đứng dậy bước đi.
Người ta nói, thiên hạ không bậc phụ mẫu nào có thể chịu được cảnh con cái gặp nguy hiểm. Mà nay Lâm Bình và Trần Tố Như kia bắt buộc giương mắt nhìn ái nữ của mình đi vào hang hổ, một đi không trở lại. Nỗi đau nào hơn!
Lâm Bình nhìn Trần Tố Như khóc lóc vật vã mà nhíu mi nhăn mày. Sau một hồi, ông ta mới mở miệng:
- Người đâu, mau mang đứa con gái kia đến hoa viên.
Gia đinh nghe lệnh liền chạy đi.
Trần Tố Như gạt nước mắt, tức giận nhìn ông ta:
- Lão gia, người định làm gì? Người sao dám để cẩu tặc chủng kia bước chân vào phủ? Nếu nó vào đây ta liền đi chết cho người xem!
- Đừng làm ầm lên. Nếu bây giờ muốn nữ tử của chúng ta thoát nguy thì chỉ còn có cô ta.
- Ý lão gia là...
- Ngồi đi!
Lâm Bình giọng điệu ra lệnh.
Huyết Tử đang ở trong đình viện thì đột nhiên có kẻ đến báo rằng Lâm Bình muốn gặp nàng. Nàng tuy ngạc nhiên nhưng vẫn muốn đi xem ông ta tột cùng là định làm gì.
Nàng một bộ lãnh đạm ngồi xuống.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của nàng, Lâm Bình bỗng cảm thấy chột dạ, đằng hắng vài tiếng.
- Hài nhi à, con tên gì?
Huyết Tử chỉ im lặng quan sát.
- Ngươi điếc hay sao mà không nghe lão gia đang hỏi? Đúng là kẻ vô giáo dục!
- Tuy vô giáo dục nhưng tôi vẫn biết liêm sỉ, chưa từng nửa đêm lẻn vào phòng nam nhân!
Trần Tố Như không ngờ bị bẻ lời, bà ta tức giận hất nguyên cốc trà vào mặt nàng.
- Tố Như, đừng quá đáng!
Lâm Bình nhíu mày nhìn bà ta rồi lắc lắc đầu, ý bảo nên tiết chế.
Huyết Tử khinh thường để lộ ra nụ cười nửa miệng. Nàng chầm chậm lau đi vết nước trên mặt. Những kẻ có giáo dục thường đối nhân xử thế như thế này sao?
- Con à...
- Tôi không phải con ông! Có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo!
Lâm Bình bị nàng nói thì ngẩn người vài giây, sau đó mới khôi phục được suy nghĩ:
- Được, vậy ta nói thẳng vào trọng tâm! Hiện nay Cửu vương gia muốn cùng Lâm gia kết thông gia, ta muốn con cùng người thành thân.
Huyết Tử như vừa được nghe đến câu chuyện buồn cười nhất thế gian, không kìm được mà cười thành tiếng.
Đây là ông ta sợ mang con gái mình giao vào hang cọp nên mới bắt nàng làm kẻ thế thân? Ông trời thật là biết sắp xếp trêu ngươi làm sao! Một người có thể vứt bỏ con gái cùng giết hại người đã từng chung chăn gối với mình lại có thể làm người cha tốt của những đứa con với hiền thê khác. Người cha có thể vì cứu con của mình mà lấy một đứa khác đẩy xuống hố sâu. Lí lẽ luân thường nào lại thế!
- Ngươi cười gì? Đây là cái ân mà chúng ta cho ngươi, ngươi còn không cảm kích?
Trần Tố Như tức giận.
- Ta đâu phải là người của Lâm gia, việc của các người vì sao ta quản?
Huyết Tử đã thu lại nét cười, khắp người lại tản mát hơi lạnh.
- Ngươi...
Lão phu nhân chẳng thể thốt lên lời nào.
- Ta biết ta đã có lỗi với mẫu tử hai người nên bây giờ muốn bù đắp cho con bằng sự vinh hoa phú quý, cho con có cơ hội trở thành vương phi quyền quý. Mẫu thân con dưới suối vàng cũng yên tâm!
Huyết Tử giờ phút này chỉ hận không thể dùng một kiếm đâm vào ngực nam nhân kia, xem bên trong liệu có hay không trái tim con người.
- Lão gia, người làm sao mà lại có lỗi. Chỉ tại ả tiện nhân kia đã quyến rũ người mới sinh ra cẩu tặc chủng này. Hiện tại còn chúng ta ban ơn cho nó...
- Lâm lão phu nhân, người thật không biết thức thời!
Huyết tử cắt ngang lời Trần Tố Như, nàng cười khinh:
- Người không nhận thức đây là các người đang cầu xin ta sao? Bởi vì không có khả năng nên mới cầu xin, khi cầu xin thì chẳng phải các người nên cúi đầu hành đại lễ? Hay vì ta không bắt các người hành đại lễ nên người mới hiểu lầm là người đang ban ơn?
Lời nói ngông cuồng đến cùng cực. Cho dù không phải máu mủ quan hệ mà chỉ dựa vào tuổi tác, hai từ “đại lễ” đã không thể từ miệng nàng nói ra với họ.
- Đại... đại lễ? Ngươi... ngươi...
Trần Tố Như bị nàng làm cho tức giận đến run người, đang định đứng dậy cho nàng mấy bạt tai thì máu huyết không thông, liền ngã xuống mà ngất đi.
- Tố Như, Tố Như! Người đâu, mau dìu đại phu nhân vào phòng.
Lâm Bình hoảng hốt đỡ lấy bà ta rồi trừng mắt nhìn nàng.
- Hừ, ngươi hãy về chuẩn bị, chuyện này ngươi nhất định phải làm. Nếu không ta sẽ mang xương cốt mẫu thân ngươi ném xuống sông, để bà ta đời đời không siêu thoát!
Tất cả đã rời đi, hoa viên Lâm phủ trở nên thật vắng lặng yên tĩnh. Huyết Tử cũng lẳng lặng xoay người trở về trang viên. Vừa đến rừng trúc, nàng đã bắt gặp một thân bạch y cao lớn đứng trên cầu đá trên hồ sen.
Thấy nàng có ý bỏ lơ hắn mà bước vào nhà, Trịnh Phi Vũ bất ngờ nắm lấy cánh tay nàng giữ lại. Mắt phượng quắc sáng như muốn xuyên qua đôi mắt nàng để nhìn thấy tâm trạng cùng suy nghĩ của nàng.
- Hãy khóc đi!
Hắn khẽ lên tiếng, sợ rằng một cử động mạnh thôi nàng sẽ biến mất.
Thế nhưng Huyết Tử chỉ nhếch miệng cười.
- Ngươi đã nghe thấy? Nhưng ta sao lại phải khóc?
- Từ bây giờ nàng đã không còn cô độc như trước, không cần một mình ôm lấy nỗi buồn. Ở đây ta có một bờ vai, tùy thời có thể cho nàng dựa vào bất cứ lúc nào!
Trịnh Phi Vũ nhìn sâu vào mắt nàng.
- Ta muốn nghỉ ngơi!
Huyết Tử vẫn ngang bướng rút tay khỏi hắn hướng vào nhà. Nhưng nàng làm sao có thể thoát khỏi.
Trịnh Phi Vũ thấy nàng không phối hợp thì mạnh mẽ kéo lại rồi giữ chặt nàng trong lòng. Đôi cánh tay rộng lớn bao trọn cả người nàng mảnh mai.
Đêm nay không trăng nhưng lại có sao sáng lấp lánh đầy trời mùa hạ. Gió đêm thổi lùa qua trang viên mang chút lạnh. Những cánh sen nhẹ bay theo gió, đáp xuống tấm lá dày và rộng.
Trang viên yên tĩnh không tiếng động nhưng Trịnh Phi Vũ lại nghe thấy tiếng thổn thức từ sâu thẳm trong lòng Huyết Tử. Có tiếng gì đó vỡ nát, có tiếng gì đó kêu gào.
Huyết Tử cũng không phát ra tiếng khóc. Nhưng Trịnh Phi Vũ rõ ràng hơn ai hết, vạt áo trước ngực hắn ướt đẫm. Hắn siết chặt vòng tay.
- Không thể trở thành vương phi của ta sao?
Qua một lúc thật lâu, Trịnh Phi Vũ hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng lên tiếng. Chính hắn cũng không biết mình có hay không đã nói thành lời. Nhưng thấy thân mình trong lòng hơi cứng lại, hắn biết nàng đã nghe thấy.
- Nếu nàng đồng ý trở thành Cửu vương phi, ta nguyện chỉ yêu thương một mình nàng, sẽ không lập trắc phi, không thêm thê thiếp, nữ tỳ cũng không. Phủ vương tuyệt đối chỉ có nàng là nữ chủ. Không có sự đồng thuận của nàng, ta nhất định không lấy danh nghĩa phu quân ép buộc nàng bất cứ điều gì. Bờ vai này là của nàng, trái tim này cũng thuộc về nàng. Nàng muốn trả thù Lâm gia, ta giúp nàng tạo cơ hội. Nàng muốn bảo vệ mộ mẫu thân, ta thay nàng thực hiện. Vì vậy, nàng có thể hay không nói với ta câu nàng đồng ý?
Trịnh Phi Vũ nói xong thì im lặng, hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ Huyết Tử. Cho dù lúc trước làm quân sư cho Đại tướng quân, hắn lập bẫy chờ địch mắc vào tim cũng không nhảy loạn như bây giờ. Tất nhiên, này là hắn không hề làm bẫy và nàng cũng không phải kẻ địch của hắn.
Chỉ một khắc thôi nhưng với hắn, thời gian dường như đã trôi qua cả thế kỉ. Đột nhiên gương mặt vẫn đang chôn trong lồng ngực hắn khẽ động. Hắn vui sướng điên cuồng phát hiện ra kia là nàng đang gật đầu. Nàng gật đầu? Nàng đã đồng ý?
Trịnh Phi Vũ từ khi có ý thức đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được tất cả tế bào và giác quan của bản thân lại nhạy cảm đến vậy. Một dòng hạnh phúc chợt dâng lên rồi theo máu huyết lưu chuyển khắp người. Hắn siết chặt vòng tay, gục mặt xuống áp vào mái tóc thơm của nàng, cười tươi mở miệng:
- Cảm ơn nàng, Huyết Tử!