- Thập Nhất công chúa?
- Hừ, đương nhiên là bản công chúa ta! Nếu ta không đi ngang đây bắt gặp thì không biết hai người các ngươi còn nói lời mật tiếng ngọt gì!
Huyết Tử vừa gặp vị công chúa này lúc sáng, cũng đã biết qua bản lĩnh ngang ngược dựng chuyện không thành có mà sắc mặt không lưu đổi của nàng ta nên không mấy ngạc nhiên với lời vừa nghe.
- Công chúa ngươi thật ngậm máu phun người!
Đinh Nhân Sâm tức giận lên tiếng, mấy hôm nay chịu uất ức đã đủ, không thể nhịn thêm nữa.
- Ngậm máu? Máu đâu? Phun người nào? Có chăng chỉ là các người bị phát hiện gian díu nên chột dạ mà thôi!
- Ngươi...
- Đinh Nhân Sâm, không cần quá khích!
Huyết Tử vẫn bộ bộ lãnh đạm, điềm nhiên như không.
- Thập Nhất công chúa, người hiện nếu muốn hướng Trịnh Phi Vũ báo công liền lập tức đến. Ta không ngăn cản cũng không muốn giải thích.
Cô công chúa này vừa nhìn đã biết thầm thương Trịnh Phi Vũ. Tuy cùng Trịnh Phi Vũ hắn gọi một tiếng “hoàng huynh” nhưng thực chất không cùng huyết thống. Nàng ta đây là muốn khó dễ nàng để báo tội với hắn. Huyết Tử nàng cũng không phải loại ngu ngốc đến nỗi không thể nhận ra.
“Ba!”
Huyết Tử bất ngờ nhận phải một cái tát, gương mặt nghiêng hẳn một bên, mà người ra tay không ai khác ngoài cô công chúa ngạo mạn trước mặt.
Đinh Nhân Sâm phía sau cũng phi thường không kịp trở tay cản lại.
- Tiện nữ ngươi dám trước mặt bản công chúa lên tiếng thách thức?
“Ba!”
Lời chưa dứt, Thập Nhất công chúa đã vừa vặn bị tát ngay trở lại. Quá kinh ngạc, nàng ta không ngờ được Huyết Tử kia đương nhiên cứ thế mà dám vung tay tát mình nên chỉ biết trợn mắt trừng nàng.
- Lễ nghi hoàng thất dạy công chúa được phi lễ với vương tẩu của mình sao?
- Cái gì?
Thập Nhất công chúa thấy nàng chất vấn, không tin được cao giọng hỏi lại.
- Đường đường là một công chúa lại có lối hành xử như kẻ dân đen thất học trên phố? Muốn nói đen là đen, muốn nói trắng là trắng, không vừa ý liền ra tay?
- Ngươi dám, ngươi dám... Ta sẽ đi mách hoàng huynh chuyện này!
Lúng búng một hồi, công chúa ngang ngược mới nói được hoàn chỉnh một câu. Nói xong nhanh chóng xoay người chạy đi.
- Oa oa, Huyết Tử nàng thật lợi hại nha! Ta còn muốn nàng cho cô ta thêm vài cái bạt tai nữa mới vừa! Ôi, nàng đúng là vị anh hùng của lòng ta! (Nhân Sâm ngươi... -_- câu này mà cũng nói được _ __!!)
Đinh Nhân Sâm lúc này mới từ sau bước lên hô hào tán dương Huyết Tử. Nhưng nàng không mấy quan tâm, lặng lẽ về phòng.
- Có chuyện gì?
Trịnh Phi Vũ hậm hực đẩy nữ nhân xiêm y lộng lẫy đang như rắn quấn quanh hắn ra, bước vào tân phòng. Đang bàn chuyện cùng Bùi Lực, nàng ta tự dưng nhảy xổ vào rồi một mực khóc lóc bảo hắn giúp đòi công đạo, cứ thế kéo hắn đến đây.
- Hoàng huynh, chính cô ta đã gian díu cùng tên Nhân Sâm trong vườn trúc, bị muội bắt gặp còn hâm dọa mà tát muội. Muội đau lắm hoàng huynh à!
Nói rồi bày ra gương mặt thật đáng tội nghiệp khóc lóc.
Trịnh Phi Vũ không nói gì, chỉ nhìn về Huyết Tử vẫn điềm nhiên đọc sách bên bàn. Nàng bắt gặp ánh mắt hắn, lạnh lùng đưa mắt dời đi nơi khác nói:
- Không sai, là ta đánh nàng ta!
Đến lúc này, Trịnh Phi Vũ mới tiến đến nàng.
Phía sau, Thập Nhất công chúa thôi diễn trò mà nở nụ cười đắc ý nghĩ rằng Trịnh Phi Vũ nhất định cho Lâm Tịnh Nhi kia một trận chết đi sống lại, nào ngờ...
- Kẻ nào dám đánh nàng?
Hắn đưa tay kéo Huyết Tử đứng dậy, chạm nhẹ vào một bên má ửng đỏ của nàng, chất giọng trầm thấp đột nhiên trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
Huyết Tử im lặng trong khi kẻ có tật giật mình đằng sau đã run rẩy kịch liệt. Thấy Trịnh Phi Vũ liếc mắt về mình, Thập Nhất công chúa liền lắp bắp chối tội:
- Cái đó... không phải ta... là nàng ta, nàng ta...
- Nàng ấy tự đánh mình?
- Đúng đúng đúng... là nàng ta tự đánh bản thân. Bị phát hiện gian díu cùng hạ nhân nên... nên nàng ta tự đánh để xin ta tha thứ!
Bịa đặt là thói quen của vị công chúa này nên không cần quá nhiều thời gian, nàng ta đã thêu dệt nên một câu chuyện thập phần... phi hợp lí.
“Ba!”
Một cái tát thật vang dội rõ ràng vang lên khiến ngay cả Huyết Tử cũng giật mình. Trịnh Phi Vũ vừa buông nàng ra đã ngay lập tức ban cho công chúa kia cái tát thật thanh thúy. Thập Nhất công chúa không chịu nổi lực mạnh liền ngã phạch xuống đất, hoảng hốt kêu la. Gương mặt vừa bị Huyết Tử hạ tay dùng qua nay lại bị Trịnh Phi Vũ thượng tay hỏi thăm đến đã hằn lên sưng rõ dấu vết những ngón tay, khóe miệng bị rách chảy đầy máu.
- Ngu xuẩn!
Trịnh Phi Vũ trừng mắt nhìn kẻ đang nằm dưới đất.
- Ngươi từ nhỏ đã cậy mình là công chúa, được hoàng thái hậu yêu chiều sinh ngang ngược, tự cho bản thân là nhất, không xem ai ra gì. Hôm nay vì thế dam ngang nhiên dám ra tay với vương phi của ta, tội thật đáng chết!
Thập Nhất nghe vậy thì kinh hoảng, vật vã ngồi dậy bám chân Trịnh Phi Vũ xin tha.
- Hoàng huynh, là muội sai rồi, muội sai rồi! Huynh hãy tha thứ cho muội!
Nàng ta tuy ở trong cung nhưng những điều liên quan đến Trịnh Phi Vũ đều rất rõ, phong cách hành sự của hắn rất tàn nhẫn. Nàng đã được hoàng thái hậu cùng Tam hoàng huynh cảnh báo không được đến gần hắn nhưng vì hoang tưởng rằng dù trời sập xuống cũng có mẫu hậu chống đỡ nên mới không nghe lời.
- Người đâu!
Trịnh Phi Vũ cao giọng gọi.
Bùi Lực bên ngoài liền chạy vào.
- Thuộc hạ đợi lệnh!
- Thập Nhất công chúa bị bệnh truyền nhiễm phải đưa ra cách ly, hạ lệnh không cho phép kẻ nào được đến gần hay thăm nom, tránh bệnh lây lan khắp vương phủ.
- Cửu hoàng huynh, muội không bị bệnh gì cả, không hề có bệnh truyền nhiễm!
Thập Nhất công chúa cả kinh thét lên.
Trịnh Phi Vũ thấy vậy thì điều khí hô hấp ngồi xuống cạnh nàng ta, mỉm cười dụ hoặc khiến công chúa khấp khởi mừng thầm trong lòng. Không ngờ khóe miệng kia vừa từ từ mấp máy thì lời như sét đánh ngang đầu:
- Ngu, cũng là một bệnh truyền nhiễm!