- Nàng tỉnh rồi!
Huyết Tử vừa bừng tỉnh mở mắt liền nghe bên cạnh có tiếng nói quen thuộc.
- Nàng đã ngủ suốt hai ngày qua, làm ta lo lắng thuốc giải không có công hiệu.
Trịnh Phi Vũ lời nói không giấu nỗi sự vui mừng, nhẹ nắm vai Huyết Tử giúp nàng ngồi dậy.
Huyết Tử mơ hồ nhớ lại những sự việc của hai ngày trước...
Tại chân thành đầy xác người và máu tanh, nàng ngồi bên cạnh Vĩnh Dương nhìn hắn vĩnh viễn rời khỏi trần thế. Sau đó, trời đổ mưa to, máu tanh theo dòng nước rửa trôi thấm xuống lòng đất. Nàng bị Trịnh Phi Vũ dứt khoát kéo tay đứng dậy, không biết bằng cách nào trở về vương phủ, dùng thuốc giải rồi lịm đi.
- A, nàng tỉnh rồi!
Đinh Nhân Sâm chưa thấy người đã nghe tiếng, thình lình nhảy từ cửa sổ vào vui vẻ nắm lấy cổ tay Huyết Tử bắt mạch.
- Ổn rồi, qua nguy hiểm rồi!
- Vậy ngươi mau đi mua thuốc bổ cho nàng đi!
Trịnh Phi Vũ sảng khoái ra lệnh.
- Ách, vương gia à, Cửu vương gia thiên hạ vô địch à, ngươi đã không cho ta ngủ suốt hai ngày rồi đấy nhé! Này này nhìn đi...
Đinh Nhân Sâm một bộ ủy khuất chỉ chỉ vào đôi mắt thâm quầng của mình. Hai ngày qua Huyết Tử chưa tỉnh, Trịnh Phi Vũ liền không hề chợp mắt mà ngồi bên canh chừng. Đã thế, dù cho Đinh Nhân Sâm hắn có khẳng định bao nhiêu lần là nàng đã không còn nguy hiểm nữa nhưng Trịnh Phi Vũ vẫn không an tâm, một mực bắt hắn phải thức cùng, phòng lúc bệnh nàng có biến mà không trở tay kịp.
- Vì ngươi mà nhan sắc của ta tiều tụy đến mức này, ngươi không thấy đau lòng nhưng ta có nha!
Huyết Tử nghe đến mà bật cười, đôi môi hơi bạc nâng lên thành một đường cong mềm mại.
- Có cần ta cho người khắc lên mặt ngươi một đóa hoa để tăng thêm độ mỹ lệ không?
Trịnh Phi Vũ lộ ra nụ cười thập phần nguy hiểm nhìn đến tên nam nhân đang lải nhải kia. Đinh Nhân Sâm sâu sắc cảm nhận được, nhảy dựng lên phóc ra bằng đường cửa sổ, miệng vẫn không ngớt:
- Được rồi, được rồi, ta đi, ta đi...
Căn phòng khôi phục trạng thái yên tĩnh.
- Nàng ốm đi rất nhiều!
Trịnh Phi Vũ nắm lấy đôi tay Huyết Tử ôn nhu nói.
- Vĩnh Dương nhất định không bỏ đói nàng, vậy là nàng không chịu ăn?
Trước sự truy hỏi sát sao của hắn, nàng chỉ thờ ơ đáp một câu:
- Ta không ngủ được!
- Gặp ác mộng?
Trịnh Phi Vũ dường như sáng tỏ. Huyết Tử trước mặt nhẹ gật đầu.
- Vậy trước khi bị bắt nàng vẫn ngủ ngon phải không?
Như một đứa trẻ có chuyện giấu diếm người lớn trót lọt, hắn cố gắng kìm nén nụ cười đã muốn rộng quá mang tai.
- Nếu không ngủ ngon, chẳng phải kẻ nào đó đã mất công vô ích hằng đêm đến canh ta ngủ sao?
Vẫn là vẻ đạm bạc thường ngày nhưng lời nói của Huyết Tử lại như một cơn gió ấm áp phớt nhẹ qua trái tim Trịnh Phi Vũ. Hắn kinh ngạc:
- Nàng phát hiện?
- Ừ!
Huyết Tử nhỏ giọng đáp lại, đôi cánh anh đào khẽ cong.
Từ lúc ở Lâm phủ, phát hiện nàng mất ngủ hằng đêm vì ác mộng nên sau này tuy chia phòng ngủ nhưng Trịnh Phi Vũ vẫn đều đặn mỗi đêm đến bên giường nàng, nắm tay nàng đến lúc nàng chìm hẳn vào giấc ngủ mới trở về. Hắn lúc đến hay đi đều sử dụng khinh công, bước chân rất nhẹ tránh kinh động nàng thức giấc. Nhưng nàng dù sao cũng là sát thủ nhạy cảm, có người trong thời gian dài như vậy đến bên cạnh nắm tay canh mộng, há có chuyện nàng không nhận thức được.
Lúc đầu phát hiện, nàng quả kinh ngạc, nhưng cảm giác ấm áp từ bàn tay hắn truyền đến khiến nàng thực sự an tâm, ác mộng cũng không đến nữa. Vì vậy nàng đành “cung kính không bằng tuân mệnh”, miễn cưỡng nhận lấy tấm lòng này của hắn. (Tà: tỷ miễn cưỡng thì đưa qua ta nhận cho ^^~ Phi Vũ: Không có cửa cho ngươi! đá văng -_- )
- Thật ra thì...
Trịnh Phi Vũ cố ý kéo dài, nụ cười mơ hồ, ánh mắt linh động di chuyển trông rất gian.
- Chuyện gì?
- Tuy là ta tình nguyện nắm tay nàng suốt đêm nhưng... thực sự ngồi mấy canh giờ liền rất mỏi lưng nha! Nếu nàng đã biết rồi thì đêm nay cho ta mượn một góc giường ngã lưng đi, xem như có qua có lại!
Huyết Tử im lặng nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới điềm tĩnh trả lời:
- Ngươi có phải gian quá rồi không?
---
Buổi chiều, Trịnh Phi Vũ đang luyện kiếm trong sân thấy Huyết Tử thân áo mỏng manh bước ra khỏi phòng liền chạy đến.
- Nàng muốn đi đâu? Không thấy trời đang gió lạnh hay sao mà không chịu mặc thêm áo?
Nói rồi một bộ kéo nàng vào trong nhưng ống tay áo bất ngờ bị nàng giữ chặt. Đang ngạc nhiên muốn hỏi nàng tại sao thì gương mặt như hoa đột nhiên trầm xuống.
- Ta muốn thăm mồ của Vĩnh Dương!
Trịnh Phi Vũ đứng nghiêng người nhìn nàng ánh mắt xa xăm, hai người tạo thành một góc vuông thẳng tắp. Hồi lâu trầm ngâm, Trịnh Phi Vũ vẫn là người lên tiếng trước.
- Là phản tặc nên không được đưa vào mộ phần hoàng tộc, chỉ được chôn cất qua loa.
Người đời bảo sát thủ nàng là kẻ máu lạnh vô tình, giết người mà không chút do dự hay nháy mắt. Nhưng nếu nàng thật vô tình, trên đời hẳn không tồn tại hữu tình.
Trịnh Phi Vũ nhẹ thở dài một hơi, Vĩnh Dương kia quả thật như lời hắn nói trước lúc chết, dù không còn nhưng vẫn để lại một bóng ma tâm lí cho nàng, khiến nàng không thể không nhớ đến.
Trịnh Phi Vũ khó khăn lắm mới kéo được nàng ra khỏi tấm màn kí ức đen tối do mẫu thân để lại vậy mà lại bị tên Vĩnh Dương kia đẩy vào hố sâu xám xịt khác.
Nơi chôn cất Vĩnh Dương là trên một đồi núi khá cao, hiu quạnh.
Lúc hai người đến, bầu trời đã u ám một màu. Cảnh núi non cây cối ủ rủ, màu sắc ảm đạm khiến khung cảnh trở nên thật buồn bã thê lương.
Theo lí, phàm là quân phản tặc thì đều bị phơi thây, ném sông hay chôn tập thể. Nhưng Trịnh Phi Vũ vẫn là lén cho người mang xác Vĩnh Dương về chôn cất ở đây, suy cho cùng cũng là chính gốc hoàng thân quốc thích không thể để lẫn chung chạ với quân lính. Tuy suy nghĩ và tư tưởng mỗi người một khác nhưng đã bao nhiêu năm gọi nhau một tiếng huynh đệ thân tình.
Hoàng thái hậu bị xem là đồng phản nhưng danh nghĩa vẫn là mẫu hậu của hoàng thượng nên chỉ bị đưa lên am ni, ngày ngày ăn chay tụng kinh dưới sự giám sát của người được phái tới.
Huyết Tử cẩn thận chắn gió thắp một nén hương rồi cúi người cắm lên nắm mồ không có bia đá ghi danh tính trước mặt. Mới qua hai ngày mà cỏ đã lún phún mọc quanh, qua hai ngày mà thế sự đã xoay vần, thay đổi biết bao nhiêu. Nàng bất chợt nhớ đến ngày đầu tiên gặp Vĩnh Dương ở vương phủ mới của Trịnh Phi Vũ. Hắn vận hắc y cầu kì nở nụ cười yêu nghiệt nhìn nàng, vui vẻ kể rằng mình vì gặp thổ phỉ trên đường nên trễ mất hôn lễ của hoàng đệ. Sau đó hắn đã cho người róc thịt bọn giặc cỏ đó làm mồi cho thú rừng, xương thì khoét lỗ treo thành một dãy.
Nụ cười tà ác và thập phần tươi sáng đó lướt qua đầu nàng. Chỉ như mới vừa hôm qua thôi, vậy mà đã hai phương trời cách biệt.
Hắn tuy vạn phần ác độc nhưng lại quan tâm nàng rất nhiều. Không như Trịnh Phi Vũ hằng đêm nắm tay canh nàng giấc ngủ, Vĩnh Dương lại vì muốn giữ nàng y phục sạch sẽ khỏi những vết máu mà chấp nhận vung tay lấy hắc bào che chắn, mặc dù biết liền sau đó sẽ trúng thương đao của kẻ thù. Cho đến cuối cùng, hắn nhìn đến gấu váy của nàng vương chút máu mà nhíu mày. Những điều đó tuy không khiến nàng động tâm nhưng thập phần động lòng thương cảm.
Đời người nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, chỉ sợ một khắc bất cẩn để bản thân lầm đường liền hối hận về sau không thể quay lại.
- Nơi đây hàn khí lạnh lẽo, nàng vừa khỏi bệnh không nên đứng lâu. Đi thôi, ta đưa nàng xuống phố vui hội cùng dân chúng!
Trịnh Phi Vũ nói rồi nắm tay cùng nàng xuống núi, hai tà áo trắng như tuyết theo gió bay bay.