Vào khoảnh khắc Huyết Tử gãy lên dây đàn đầu tiên, toàn thể nhân có mặt đều bất giác đình chỉ mọi hoạt động.
Trong cái rét đêm cuối đông, những sợi nhạc như suối róc rách luồn qua từng kẽ không khí, đôi lúc nhẹ nhàng tựa lông tơ quét qua tâm hồn, đôi lúc lại mạnh mẽ khiến người nghe tràn đầy sức sống.
Nàng ngồi đó và trở thành tâm điểm của buổi yến tiệc hôm nay. Không như các tiểu thư, phi tần khác vận xiêm y lộng lẫy, nàng chỉ một thân bạch y thêu hoa sen bằng chỉ bạc thanh tao nhã nhặn. Mái tóc đen dài theo gió bay bay, gương mặt xinh đẹp nhưng lãnh đạm vô cùng khiến người ta có cảm giác xa cách, có cảm giác với không thấu.
Trịnh Phi Vũ chăm chú theo dõi từng động tác của Huyết Tử. Hắn bây giờ như giác ngộ được một chân lí mới, dáng vẻ Huyết Tử nàng khi tấu cầm là mỹ lệ nhất.
Trong phủ có một Đinh Nhân Sâm dùng cổ cầm điêu luyện như thế, nàng lại cùng hắn bầu bạn mỗi lúc rảnh rỗi nên chuyện sử dụng được loại nhạc cụ này cũng chẳng mấy ngạc nhiên.
“Lộp bộp! Lộp bộp!...”
Tiếng đàn vừa dứt, tất thảy nhân đều giơ cao vỗ tay giòn giã tán thưởng. Huyết Tử được khen nét mặt vẫn không đổi, tỏ ra vui mừng hay hứng thú, nàng chỉ điềm đạm đứng dậy trở về chỗ ngồi của mình. Nhìn thấy sắc mặt của hoàng hậu đã nhăn sạm đi không ít, nàng bỗng dưng mơ hồ cảm thấy vui mừng.
Một thời gian dài sống cô đơn nên tính nàng rất vô tâm. Nhưng vô tâm không có nghĩa nàng vô tình, những người đối nàng thiện ý nàng đáp lại họ chân tình, người đối nàng khó dễ, tùy mức độ có thể bỏ qua. Tuy nhiên trong một số trường hợp nàng đã để tâm đến, thật khó tránh khỏi kẻ kia bị nàng làm cho điêu đứng một phen.
- Vương phi, người quả nhiên là kì nữ!
Được hoàng đế vui vẻ khen tặng, Huyết Tử chỉ mỉm cười cúi đầu, xem như một lời nói gió bay.
- Thần thiếp thấy trong người không được khỏe, xin phép được lui trước!
Hoàng hậu hậm hực, sắc mặt khó coi xin lui. Nàng ta tự cho mình thông minh, muốn đưa Huyết Tử lên biểu diễn rồi sẽ buông lời chê bai khiến nàng mất mặt. Nàng ta đã xem qua hậu cung đến mấy trăm cung tần mỹ nữ, có người nào mà không cầm kì thi họa tinh thông, Huyết Tử nàng làm sao sánh bằng. Tuy nhiên, nàng là mẫu nghi, nói kĩ nghệ người nào tệ thì người đó liền không dám nhận hay. Vậy nhưng Huyết Tử nàng lại không thuộc số đó, tiếng đàn của nàng khiến cả bá quan văn võ cùng quý tộc phải trầm trồ, đến hoàng thượng cũng lên tiếng vàng ngọc khen ngợi, nàng ta làm sao còn có thể chê bai nữa.
- Hoàng thượng, hoàng thượng chuyện lớn rồi!
Hoàng hậu vừa đi không lâu đã trở lại, vẻ mặt lo lắng, vội vã đến mức suýt vấp ngã.
- Có chuyện gì mà nàng hoảng sợ như vậy?
Nam nhân hoàng bào nhíu mày đứng dậy quay người hỏi.
- Hoàng tử... hoàng tử...
Nữ chủ hoàng cung hoảng sợ đến rơi nước mắt, lắp bắp mãi không thành câu.
- Mau nói có chuyện gì?
- Bẩm hoàng thượng, Tứ hoàng tử... biến mất rồi ạ!
Cung nữ theo hầu hoàng hậu run rẩy đáp.
- Biến mất? Hoàng tử làm sao mà biến mất được?
Long nhan tức giận, hoàng đế trừng mắt quát lớn, toàn thể người đến dự yến tiệc đều lo lắng không yên. Cấm cung đâu phải là nơi muốn đến thì đến, muốn đi liền đi, chưa kể Tứ hoàng tử còn chưa biết đi lại là người có khả năng sau này được phong lên thái tử, ngày ngày nhận sự chăm sóc kĩ càng cẩn thận.
- Bẩm... bẩm... mười cung nữ cùng ba vị nhũ nương ở điện hoàng tử... đều bị giết sạch rồi ạ!
Nghe xong lời của cung nữ, mọi người đều hoang mang kinh ngạc. Kẻ nào lại gan lớn dám vào cung giết người, bắt hoàng tử?
Ánh mắt của hoàng đế bất ngờ hướng về phía Huyết Tử, nhưng rất thâm trầm, không biết đang nghĩ gì. Tuy nhiên nhìn vào ánh mắt đó, cả Trịnh Phi Vũ và Huyết Tử đều hiểu được. Hoàng đế đã biết nàng là sát thủ, người hiện nay chỉ có duy nhất Tứ hoàng tử là hoàng nam để phong chức thái tử, các hoàng tử của các phi tần khác không hiểu lí do gì mà mất sớm, thêm vào đó quyền lực của Trịnh Phi Vũ bây giờ rất lớn, nếu cho rằng hắn muốn tạo phản, mọi chuyện đều rất hợp lí
- Á! Tứ hoàng tử!
Một cung nữ thét lên rồi chỉ lên mái nhà, tất cả đều theo hướng đó nhìn đến.
Trên mái nhà của trường lang gần đó, một nam nhân mặc y phục thái giám ôm một đứa bé, ánh mắt hắn sắc bén đến đáng sợ. Trong tầng mắt rõ ràng chỉ có hai chữ “thù hận” dày đặc.
- Người đâu, mau bắt hắn lại!
Hoàng đế hô lớn.
- Không được, tất cả giữ nguyên vị trí!
Đám cấm quân đang chuẩn bị rút kiếm truy bắt theo lệnh hoàng thượng thì bị Trịnh Phi Vũ mạnh mẽ quát dừng lại. Là một người từng chinh chiến sa trường, thống lĩnh tam quân nên trong nhất thời, âm điệu lời nói của hắn lại có giá trị hơn lời của vị cửu ngũ chí tôn kia. Hắn hướng đến nam nhân trến mái nhà.
- Thả Tứ hoàng tử ra, ta sẽ cho ngươi con đường sống!
Trịnh Phi Vũ đưa ra thương lượng. Nhưng người kia chỉ nhếch mép cười không đáp lại, cánh tay đang ôm Tứ hoàng tử đột nhiên giơ cao.
- Á! Hoàng tử! Á! Hoàng hậu!
Một hành động này của tên thích khách khiến mọi người một phen hoảng sợ, hoàng hậu chịu phải kinh hãi liền ngất đi. Đây được xem như câu trả lời của hắn cho cuộc thương lượng mà Trịnh Phi Vũ hiếm hoi lắm mới sử dụng, hắn đến đây là đã xác định không ngày trở về.
Thích khách bất ngờ chỉ tay về phía Huyết Tử, mọi người đều kinh ngạc nhìn theo.
- Không được!
Thấy Huyết Tử đang có ý bước lên, Trịnh Phi Vũ đưa tay cản lại.
- Có thấy ánh mắt của hoàng thượng không? Người đang nghi ngờ ta và... cả ngươi!
Nàng nhỏ giọng.
- Ta bất chấp! Ta chỉ cần nàng mãi bên cạnh ta, không chịu một chút tổn hại nào, cho dù sau này có ra sao, ta đều mặc kệ!
Trịnh Phi Vũ đột nhiên bất an, trong lòng thấp thỏm không yên, nói như nói lời ly biệt.
Huyết Tử nhẹ nhàng gạt cánh tay đang chắn trước người mình xuống, mỉm cười dịu dàng nhìn hắn:
- Ta cũng vậy!
Ba chữ này từ miệng nàng nói ra đã hoàn toàn đánh bại Trịnh Phi Vũ lí trí. Đến khi hắn sực tỉnh thì đã thấy nàng khinh công nhảy lên mái nhà trước ánh mắt cả kinh của mọi người.
- Người ngươi cần là ta?
Nàng hỏi. Nhưng tên thích khách kia từ đầu đến cuối vẫn không đáp lại một câu.
Bất ngờ, một hình ảnh mơ hồ lướt qua trong đầu khiến nàng mở to mắt kinh ngạc.
- Ngươi là... thuộc hạ của Vĩnh Dương?
Lời nàng nói không to nhưng trong không khí thập phần nặng nề và im lặng này thì nó lại rõ mồn một từng chữ, lọt vào tai mọi người.
Nàng biết kẻ này.
Đây chính là thuộc hạ thân tín nhất nhưng bị câm của Vĩnh Dương, hắn là người đã ôm lấy xác của Thập Nhất công chúa khi nàng ta trúng tên rơi từ tường thành xuống. Do nhận được lệnh phải mang công chúa đi chôn cất nên trong lần thảm bại của quân phản tặc mấy hôm trước, hắn ta không có mặt. Bây giờ hắn liều chết vào cung làm loạn, lấy mục tiêu tiêu diệt bắt đầu là Huyết Tử. Kết cục bi thảm của Vĩnh Dương, người có ơn cưu mang hắn suy cho cùng chính từ kẻ hồng nhan họa thủy nàng mà ra. Hắn không giết nàng thì phải giết ai?
- Người ngươi muốn trả thù là ta, trẻ nhỏ không có tội, ngươi hãy thả nó ra!
Không ngờ tên kia thế mà nghe theo lời của Huyết Tử, “thả” Tứ hoàng tử ra thật.
- Á!
Cả một đám người nhao nhao la hét chứng kiến tên phản tặc sót lại kia thản nhiên buông tay, để cho hài tử bé nhỏ quấn vải rơi từ cao xuống. Huyết Tử phản xạ nhanh nhạy cúi người nhảy theo, nhưng chưa bắt kịp đã bị tên kia phóng ám khí trúng ngay bả vai. Nàng vô lực ngã xuống.
“Vụt!”
Trịnh Phi Vũ nhanh như gió nhún chân phóng lên đón được cả hai. Vừa đáp đất, hắn giao ngay Tứ hoàng tử cho cung nữ cạnh đó rồi dùng chân vận lực đá cho thanh kiếm của một cấm quân ngay sát bay ra khỏi vỏ. Hắn ôm Huyết Tử xoay người một vòng, thời gian chuẩn xác lúc thanh kiếm ngang tầm chân liền giơ lên đá về phía thích khách đang tháo chạy trên mái nhà.
“Phập!”
Thanh kiếm cắm phập vào giữa lưng thích khách rồi mạnh mẽ theo đà xuyên qua người hắn. Nhưng chưa kịp vui mừng nhìn hắn ta loạng choạng ngã xuống, Trịnh Phi Vũ tim chùng một nhịp cảm nhận Huyết Tử trong lòng xụi lơ, vô lực quỵ xuống.
- Huyết Tử! Huyết Tử!
Hắn tinh thần hỗn loạn nhìn bờ môi nàng chuyển sang một màu tím ngắt, mí mắt khép lại mà gọi lớn, bất chấp việc người khác có hay không phát hiện ra của nàng thân phận sát thủ.
- Nàng làm sao vậy? Huyết Tử?
Trịnh Phi Vũ lo lắng ôm nàng quỵ dưới nền đất lạnh, hai tay lạnh run sờ lên đôi má của nàng.
- Đừng làm ta sợ, Huyết Tử, mau tỉnh lại! Mau truyền ngự y, nàng trúng độc, mau truyền ngự y cho ta!
Đám người xung quanh bị hắn làm cho phát hoảng, luống cuống bắt thị vệ chạy gọi ngự y.
- Ta thua rồi, ta thua rồi Huyết Tử, nàng đừng dọa ta, mau mở mắt ra nhìn ta đi!
“Ọc!”
Huyết Tử thình lình nghiêng người ọc ra một ngụm máu đen.
- Huyết Tử!
Trịnh Phi Vũ tâm trạng nặng trĩu nhìn nàng cố giướng mắt.
- Không sao đâu, ngự y sắp đến rồi!
- Nếu ta không qua khỏi... hãy để... ta trở về Lâm gia, đặt cạnh mộ mẫu thân...
- Không được, không thể có chuyện đó!
Quan lại quý tộc im lặng đứng yên tại chỗ chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Vị Cửu vương gia tàn ác, thâm độc nhất thiên hạ nay đang ôm chặt một nữ nhân mà nàng ta, lại chính là sát thủ nổi tiếng, Huyết Tử.
- Thực xin lỗi ngươi...
- Ta không cần nàng xin lỗi, chỉ cần nàng gắng gượng đến lúc ngự y đến, cùng ta sống tiếp quãng đời còn lại.
Trịnh Phi Vũ sợ hãi, hắn thực sự sợ hãi. Cái cảm giác bất lực này khiến hắn phát điên.
Huyết Tử cơ hồ đã nhìn thấy hai vị Hắc Bạch vô thường tìm đến bên cạnh. Thời gian dành cho nàng đã không còn nhiều nhưng nàng vẫn còn nhiều lắm những điều muốn nói với Trịnh Phi Vũ. Nàng muốn nói rằng nàng cũng không muốn rời xa hắn, rằng nàng lưu luyến biết bao nụ cười của hắn và rằng...
- Phi Vũ... ta...
- Không không, đừng ngủ, nàng đừng ngủ! Huyết Tử, nàng mau tỉnh dậy cho ta! Huyết Tử... Không!!!!!!!!!
Trịnh Phi Vũ ôm chặt Huyết Tử trong lòng, ngẩng mặt lên trời gầm lên như một con thú bị thương, đau đớn.
Mùa đông lạnh lẽo kéo dài mãi rồi cũng qua đi, gió chớm xuân đã về mang theo hương hoa thươm ngát. Nhưng có những con người, những sự việc nếu đã qua sẽ không bao giờ quay lại lần nữa. Và nếu thật sự có điều đó xảy ra thì nó sẽ được người đời phong tặng hai chữ: Kỳ tích.