Khi Cố Bắc Hoài đang tạo kiểu tóc, Nam Tương Uyển đã ăn bên cạnh anh.
Quả nhiên, cứ vào giờ ăn, Dương Dung Quân lại gõ cửa bước vào, tươi cười mang bữa tối đến.
Dương Dung Quân: “Cùng nhau ăn cơm nhé? Thêm một chai rượu?”
Nam Tương Uyển: “Bạn có mang theo một cái đùi gà lớn không?”
Dương Dung Quân: “Tôi cạn lời với bạn đó!”
Nói xong, anh ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với Nam Tương Uyển ở bên cạnh, nhưng khi anh nhìn lên, anh thấy khuôn mặt phản chiếu trong gương.
Dương Dung Quân suýt làm đổ hộp cơm trưa!
Cố Bắc Hoài chào hỏi: “Dương tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Dương Dung Quân: "Tại sao bạn lại ở đây? Không, đây là tập thứ chín, không phải là tập cuối cùng.
Bạn có ở đây để làm mọi thứ rối tung lên không? Tôi sẽ không đồng ý những chuyện như thế này, tôi cũng sẽ tìm người giúp đỡ! Bạn đang bắt nạt người khác à? "
Cố Bắc Hoài: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ là một vũ công phụ trợ, tôi sẽ đeo mặt nạ.”
Dương Dung Quân: “Vậy thì bạn không thể chọn Nam Tương Uyển như thế này chứ? Bạn … chậc chậc, đem cho cô ấy một suất tân binh hạng nhất luôn đi! Tôi đi là được!”
Cố Bắc Hoài: “Theo ý ông vậy.”
Dương Dung Quân: “Ồ, xin hãy tha cho cục xương già này! Nam Tương Uyển luôn giành được vị trí đầu tiên, tập này cuối cùng cũng có chủ đề về phong cách dân tộc, tôi cảm thấy mình có thể vượt qua.
Nhưng giờ thì sao? Bạn đến đây!”
Cố Bắc Hoài không thể ngừng cười, Dương Dung Quân lão sư thực sự rất hoạt bát, và là một nghệ sĩ lớn tuổi, ông ấy không có bất kỳ tham vọng nào.
Trong khi hai người đang trò chuyện, Dương Dung Quân đột nhiên cúi đầu xuống, sau đó lo lắng nhảy dựng lên!
Dương Dung Quân: “Nam Tương Uyển! Lấy đũa của bạn ra khỏi hộp cơm của tôi! Nhanh lên!”
Nam Tương Uyển nhặt một miếng thịt trước khi thu tay lại, nhanh chóng nhét vào miệng, nhai và nuốt xuống.
Dương Dung Quân: “Tôi chỉ trò chuyện vài phút thôi, bạn gần như đã ăn xong bữa tối luôn rồi!”
Hai má của Nam Tương Uyển phồng lên, cô quá bận rộn để trả lời.
Cố Bắc Hoài ngồi ở nơi đó nhìn, trong mắt tràn đầy ý cười.
Có vẻ như sói nhỏ đang làm rất tốt trong vòng này, cô thậm chí có thể tranh ăn với những nghệ nhân lão làng như Dương Dung Quân.
Gần đến giờ ăn cơm, Chung Linh Phi và Vệ Sa cũng ghé qua, hai người vốn muốn tán gẫu về chủ đề của tập này, nhưng khi họ bước vào thì đã thấy Cố Bắc Hoài đang ngồi ở đó.
Vệ Sa quay lại và rời đi ngay tại chỗ!
Cô vô thức sợ hãi khi nhìn thấy ông chủ lớn.
Chung Linh Phi sửng sốt một lúc, sau đó hào phóng chào đón anh và ngồi xuống trò chuyện.
Nhưng cũng không lâu lắm, năm phút sau liền tìm cớ rời đi.
Cố Bắc Hoài bị phản ứng của hai người làm cho bối rối, anh là hổ hay là sư tử, đáng sợ như vậy sao?
Dương Dung Quân: “Này! Tiểu Cố, bạn không nổi tiếng như tôi!”
Cố Bắc Hoài thở dài: “Anh Dương, tại sao anh không tạm thời tăng cường luyện tập một lần nữa?”
Dương Dung Quân khinh bỉ nghiến răng: “Giọng hát của tôi đã năm không thay đổi! Phong cách âm nhạc cũng không thay đổi theo thời gian, luyện tập để làm gì?”
Cố Bắc Hoài mỉm cười đứng dậy, để lộ bộ trang phục giống hệt như của Nam Tương Uyển.
Anh đeo mặt nạ vào, quay người cười nói: “Anh chắc chứ?”
Cây tăm của Dương Dung Quân kinh ngạc rơi khỏi tay anh, anh liếc Nam Tương Uyển, rồi nhìn Cố Bắc Hoài, rồi lại nhìn tới nhìn lui.
Trang phục sân khấu của cả hai thực sự giống hệt nhau, thậm chí các chi tiết đều được cài khuy kỹ càng.
Đồng phục samurai không tay một mảnh màu đen được sử dụng làm lớp bên trong, bên ngoài mặc áo khoác Hán Phục hạc đã được sửa đổi, được thiết kế với tay áo ở giữa.
Điều tuyệt vời nhất là hoa văn của những con hạc đó, được thêu và làm thủ công.
Thiết kế của ống tay áo ở giữa để lộ cánh tay của hai người đều trắng như nhau nhưng sắc thái khác nhau, hơn nữa họ vẫn thuộc loại gầy như nhau, đường nét cơ bắp đẹp đến mức khiến người ta phải hộc máu.
Hai bàn tay đó khác biệt thật đấy!
Cố Bắc Hoài đeo mặt nạ giống như cái bóng của Nam Tương Uyển.
Dương Dung Quân ánh mắt biến đổi, anh thận trọng đứng dậy, sau đó sải bước ra khỏi phòng của Nam Tương Uyển, quay trở lại luyện hát.
Hai tiểu tử này cư nhiên cho anh một tác động lớn ở tập thứ chín!
Không cần phải nhìn vào sân khấu, nhưng đã đủ để Dương Dung Quân biết rằng sân khấu sẽ bùng nổ ngay khi diện mạo này xuất hiện.
Dương Dung Quân thậm chí phải thừa nhận rằng hai người họ đứng cùng nhau thật tuyệt vời.
Khi cảm giác nguy cơ ập đến, ngay cả lão hài nhi cũng bắt đầu nghiêm túc luyện hát, thanh âm truyền đến hành lang bên ngoài, khiến không ít người kinh ngạc.
Phải biết rằng trong các tập trước của Dương Dung Quân, anh hoặc hút thuốc hoặc uống rượu, giống như đến chơi.
Điều gì kích thích anh ấy ngày hôm nay?
Anh ấy còn mở giọng!
Sau khi Cố Bắc Hoài dọa Dương Dung Quân bỏ đi, con ngươi dưới mặt nạ nhìn về phía Nam Tương Uyển.
Nam Tương Uyển nhún vai: “Thật đẹp trai!”
Cố Bắc Hoài: “Anh?”
Nam Tương Uyển: “Đương nhiên là em!”
Cố Bắc Hoài: “…”
Trách anh hỏi bậy.
Nguyên soái Cảnh ậm ừ một bài hát lạc điệu cho xong việc, anh quay lại nhìn hai người họ từ trên xuống dưới.
Nguyên soái Cảnh: “Chà, quần áo là dành cho hai người, chúng trông rất đẹp.”
Nam Tương Uyển: “Wow, có tâm trạng tốt liền đã trở nên hào phóng hơn?”
Nguyên soái Cảnh: “Trước đây tôi không hào phóng sao? Nhưng những thứ này của các cần bạn được bảo quản thật tốt.
Phong cách quốc dân rất cao cấp và rất đắt tiền”
Nam Tương Uyển che tay: “Chuyện này không cần lo lắng!”
Rất nhanh trời đã tối, khán giả bắt đầu vào chỗ.
Tạ Khâu vẫn là ghế C, anh ta không hiểu trợ lý Hiểu Đông làm sao có quyền lực lớn như vậy mà bóp chết mấy nhạc sĩ của công ty khác, giành chiếc ghế này riêng cho anh!
Khi Tạ Khâu vừa thoải mái ngồi xuống và lấy thẻ hỗ trợ ra, một bóng người cao lớn ngồi bên cạnh anh.
Hai người nhìn nhau, sau đó nhảy dựng lên kêu ‘Đm’ hai lần!
Tạ Khâu: “Tại sao cậu lại ở đây? Cậu không đào ngũ đúng không?”
Công Tấn: “Cậu có thể ngừng nói không? Cậu mới đào ngũ! Cáo già đã đưa mình đến đây.”
Tạ Khâu: “Ah? Cáo già? Ừ, vừa rồi cậu ấy có nói tới đây làm gì không làm cái gì?”
Công Tấn: “Đừng nhắc tới nữa, mấy ngày nay cậu còn không biết mình làm cái gì!”
Tạ Khâu: “Đi nghỉ phép vẫn bị cáo già lừa, ha ha ha, hahaha!”
Công Tấn: “…”
Tiếng cười của Jie Qiu đột ngột dừng lại: “Mình thông cảm cho bạn.”
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon.
Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
Đúng giờ, đèn sân khấu của “Ca sĩ” bật sáng.
Hãy bắt đầu!
Quan Lương Triết chạy lên sân khấu trong bộ quần áo của cậu bé chuyển phát nhanh, vừa chạy vừa lau mồ hôi.
Ánh đèn sân khấu chiếu vào mặt anh, rõ ràng là tối hơn rất nhiều.
Bình luận -
: Chúng ta đến đây!
: Anh Giang của tôi, đây là kiểu tạo hình gì vậy hahahaha!
: Cười chết, tôi đã xem các buổi phát sóng trực tiếp của chương trình tạp kỹ cả hai bên, tuần này, bộ đôi tiểu phế vật đã nhận nhiệm vụ làm anh em chuyển phát nhanh, họ giao hàng suốt ngày haha!
: Mọi người đừng cười, anh Trương khổ quá, thay quần áo còn chưa kịp thay đã chạy qua làm người dẫn chương trình rồi!
: Tuần trước cũng vậy, khi tập đầu tiên của chương trình tạp kỹ “Trải nghiệm cuộc sống” bắt đầu ghi hình, Quan Lương Triết không có thời gian tạo kiểu nên đã mặc một bộ đồ thể thao đến đây!
:Hahaha! Điều tồi tệ nhất là anh ấy phải đến phòng thu âm vào ban đêm hahaha!
: Quay ba chương trình tạp kỹ trong hai ngày mà tràn đầy năng lượng! Không cần ngủ?
…
Nam Tương Uyển cũng đang nhìn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Quan Lương Triết.
Mấy ngày không gặp, da anh đen hơn rất nhiều.
Trong khi xem truyền hình trực tiếp, cô ấy đã hạ thấp giọng cổ họng của mình bằng cách sử dụng phương pháp do Cố Bắc Hoài dạy.
Sau khi thực hành lặp đi lặp lại, âm trầm sẽ phát ra tốt hơn..