Nam Tương Uyển đến Kinh đô vào buổi trưa, cô và Cố Bắc Hoài ngồi trong nhà hàng thức ăn nhanh ở sân bay trước khi rời đi đến Đại học Quốc phòng.
Hôm nay không phải là ngày khai giảng truyền thống của Đại học Quốc phòng nên người trong trường không nhiều, đến sớm cũng chỉ có một số người.
Chỉ là cả thầy và trò đều mặc quân phục!
Nam Tương Uyển cúi đầu đi trong khuôn viên trường, hai tay nắm chặt!
Cố Bắc Hoài đối với nơi này hình như rất quen thuộc, thuận lợi dẫn cô đi tìm văn phòng đăng ký.
Đối phương không nói gì, sau khi nhìn chằm chằm vào mặt cô vài giây, anh dẫn cô đến một thiết bị nhận dạng khuôn mặt bên cạnh.
Nam Tương Uyển đứng dậy, quét và chẳng mấy chốc máy kêu bíp.
[Ting! Xác nhận danh tính của bạn! ]
[Nam Tương Uyển, tuổi, Quân khu Lăng Sơn]
Bước tiếp theo là một loạt các cuộc kiểm tra thể chất, mọi thứ đều ở tình trạng tốt, ngoại trừ cân nặng.
Người phụ trách nhìn Nam Tương Uyển từ trên xuống dưới nhiều lần, như thể anh ta không thể hiểu được tại sao lại chọn người không đủ cân như này, thực sự không đủ tư cách!
Anh chưa thấy bất kỳ sinh viên khoa tác chiến đặc chủng nào nhẹ như vậy!
Về phần chiều cao, Nam Tương Uyển phát hiện mình cao lên nửa centimet, cho dù là nửa centimet, cũng không đáng để ý nhưng cô mặc kệ, cô chỉ biết bản thân đã cao hơn một chút!
Sau khi xác minh danh tính và kiểm tra thể chất hoàn tất, người phụ trách nói: “Không sao, trước giờ tối hãy đến phòng học này tập trung, còn ký túc xá của bạn, ở phòng , tòa nhà ký túc xá số , Học viện văn hóa.”
Nam Tương Uyển trông thẫn thờ khi cô bước ra
…
Cô thấy kì lạ, vì cô không nhận được gì.
Cô đã tra rất nhiều thông tin trên mạng nhưng người phụ trách không đưa cho cô thẻ sinh viên và chìa khóa ký túc xá!
Cố Bắc Hoài thấy vẻ mặt của cô, cảm thấy thật đáng yêu: “Làm gì mà bối rối thế?”
Nam Tương Uyển: “Em không có thẻ học sinh.”
Cố Bắc Hoài: “Em chỉ quét mặt thôi mà.”
Nam Tương Uyển: “Thật cao cấp!”
Cố Bắc Hoài: “Anh ta đã nói với em về ký túc xá chưa?”
Nam Tương Uyển: “Số , tòa nhà , Học viện Văn hóa, thậm chí còn không đưa chìa khóa cho em.”
Cố Bắc Hoài: " Có dấu vân tay và mật khẩu để mở khóa."
Nam Tương Uyển: “Chà! Nó giống như Quân khu Lăng Sơn phải không? Nhiều người sống cùng nhau?”
Cố Bắc Hoài: “Không, em sống một mình.”
Nam Tương Uyển: “???”
Cố Bắc Hoài kiên định nhìn cô, “Em có thân phận đặc biệt, ở chung ký túc xá với người khác không tiện.”
Nam Tương Uyển chợt hiểu ra, “Ồ…”
Hai người lần đầu tiên đến nhà ăn, họ bất ngờ khi thấy có khá nhiều người đang ăn.
Nam Tương Uyển: “Những người này đều là của bộ phận tác chiến đặc chủng sao?”
Nói xong, cô đặt bát đũa xuống bắt đầu quan sát, ánh mắt giống như máy quét, tỉ mỉ đến mức nhớ rõ ai ăn món nào.
Cố Bắc Hoài gõ vào bát của cô: “Đừng nhìn nữa, những người em nhìn thấy đều là nghiên cứu sinh.”
Nam Tương Uyển: “…”
Cố Bắc Hoài chỉ vào một nhóm người khác: “Đó là nghiên cứu sinh.
Một số người trong số họ đã sống luôn trong trường, thuận tiện cho việc nghiên cứu dữ liệu.”
Nam Tương Uyển cúi đầu và tiếp tục ăn, cô ăn rất nhiều trong im lặng.
Cố Bắc Hoài lộ ra vẻ buồn cười, đợi cô ăn gần hết, lần này anh chỉ vào góc xa nhất, lần lượt giới thiệu những người rải rác xung quanh nhà ăn.
Cố Bắc Hoài: “Chà, góc đông nam đang ăn một mình và đeo tai nghe, thấy không?”
Nam Tương Uyển: “Thấy! Lùn quá! Anh ta đang nghe gì mà lắc đầu dữ vậy?”
Cố Bắc Hoài: “Anh ta cao bằng en, Nhưng đừng đánh giá thấp anh ta, vua bắn tỉa của Quân khu Trung Sơn, anh ta có một danh hiệu gọi là Cố Bắc Hoài nhỏ.”
Nam Tương Uyển: “!!!”
Cố Bắc Hoài cũng không giải thích gì nhiều, chỉ vào một phương hướng khác: “Người đó, quân vương của quân khu Tây Nam, thực lực toàn diện chỉ sau đã từng giành được chiến công hạng hai.”
Nam Tương Uyển đột nhiên nhìn sang với một đôi mắt ưng.
Giây tiếp theo, người bên kia quay đầu lại và nheo mắt nhìn cô.
Hai người chạm mắt nhau qua nửa căn tin, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Nam Tương Uyển thu hồi ánh mắt: “Một người rất sâu sắc.”
Cố Bắc Hoài mỉm cười: “Nói thật, trong Ngọa Hổ Tàng Long của anh, tất cả các thành viên đều từng lập công, hơn nữa đây là nhóm trẻ nhất trong những nhóm năm trước.
Bất cứ ai trong nhóm đều có thể lọt vào top ba nếu sinh ra sớm hơn, anh thực sự mong đợi cuộc sống đại học tuyệt vời của em đó.
"
Anh một mình điều tra, không biết đó có phải là lý do vì ngoại hình của Nam Tương Uyển hay là do cô là con gái, mà các đại quân khu bị ảnh hưởng.
Sau khi gặp kch thích không còn nương tay nữa, liền phái người mạnh nhất tới.
Vì vậy, khoá năm nay, ước tính sẽ điên cuồng nhiw khoá của anh!
Nam Tương Uyển sau khi ăn xong liền đứng dậy, ngẩng cao đầu bước đi trong vô thức.
Phía sau cô, Cố Bắc Hoài bất lực lắc đầu, vừa gặp đối thủ, Sói nhỏ nhà anh liền tràn đầy năng lượng.
Giờ hẹn là giờ tối, Nam Tương Uyển và Cố Bắc Hoài đã tách ra đi một mình.
Đây là một phòng học nho nhỏ bình thường, trong hành lang lần lượt có người đi tới, hoặc là cao lớn cường tráng hoặc là cực kỳ nhanh nhẹn.
Nam Tương Uyển nhìn sang, tất cả mọi người đều có lực bộc phát tuyệt đối đáng sợ!
Bọn họ nhìn thấy Nam Tương Uyển đều sửng sốt, nhưng cũng không phải là bởi vì nhìn thấy minh tinh, cảm xúc trong mắt lại lộ ra thứ khác.
Nam Tương Uyển cũng nhìn thấy hai người mà cô ấy đã gặp trong nhà ăn.
Tiểu xạ thủ đi không ngừng, đeo tai nghe đi vào lớp.
Nam Tương Uyển có thính giác rất tốt, khi người bên kia đang ngơ ngác đi ngang qua cô, cô nghe rõ tiếng hát từ tai nghe, đó là “Cánh Đồng Hoang”.
Chiến vương của quân khu Tây Nam, người đã giành được chiến công hạng hai, dừng lại trước mặt cô, sau đó đưa tay ra: “Xin chào, Nam Tương Uyển, không ngờ là bạn.
Tên tôi là Lan Anh Tông, và tôi đến từ Quân khu Tây Nam."
Bất kể người kia nói gì, Nam Tương Uyển chỉ đưa tay ra và bắt tay với anh ta.
Sau đó bóp mạnh!
Hai bên đều ra sức, hai tay đang nắm chặt giữa không trung bị bóp đến trắng bệch!
Năm giây sau, cả hai cùng lúc buông nhau ra, mặt không chút thay đổi cũng không ngoảnh đầu đi vào lớp.
Sự ganh đua ban đầu có thể thấy ngay được!
Không bao lâu sau khi tất cả tân sinh viên khoa tác chiến đặc chủng đã ngồi yên vị, người phụ trách bước vào, anh ta trông không đến tuổi, mặc quân phục, nách kẹp một chiếc máy tính xách tay, đây hẳn là lớp trưởng của bọn họ.
Chỉ là viên sĩ quan đi cùng một người quen của Nam Tương Uyển.
Nam Tương Uyển nhìn thấy nam nhân này liền trợn tròn mắt, sau đó điên cuồng nháy mắt với hắn.
Nhưng đối phương không hề ngoảnh mặt, như thể không nhìn thấy cô.
Nam Tương Uyển nghiêng người về phía trước, khẽ gọi: “Này! Đại nhân!”
Đằng Thế Hải thật sự sắp phát điên rồi, ngươi xem tình huống trước đi, đừng vội nhận người quen, được không?
Thấy Đằng Thế Hải phớt lờ mình, Nam Tương Uyển không tiếp tục gọi, chỉ ngồi yên.
Bởi vì người phụ trách bước lên bục đang nhìn cô chằm chằm!
Nam Tương Uyển nhìn anh ta, cố gắng kiềm chế ánh mắt dò xét, giả vờ rằng bản thân cư xử rất tốt.
Khóe miệng đối phương cong lên, cúi đầu nở nụ cười.
Được đó!
Dám giả vờ với anh?
Rất nhanh, hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, thanh âm tràn đầy khí thế: “Ta tên là Quan Phi, hai năm này ta sẽ làm giáo quan của các ngươi.”
Quân phục của anh không có phù hiệu, cũng không biết cấp bậc của anh là gì, nhưng xét từ giọng điệu và phong thái của anh ta, anh chàng này trông không giống một người nhỏ bé.
Quan Phi: “Có lẽ ngươi chưa từng nghe qua tên của ta, nhưng hẳn là đã từng nghe qua mật danh Tam Hổ.”
Lời này vừa nói ra.
Chà—
Ngoại trừ Nam Tương Uyển, tân sinh viên chiến tranh đặc biệt đều đứng dậy và hành lễ với Quan Phi!
Nam Tương Uyển không nhận ra điều đó, cô ngồi ngây ra, lạc lõng với những người xung quanh.
Cô chết lặng!.