Ngày hôm sau, MV "Kiếm Mộ" tiếp tục quay, Nam Tương Uyển đi đến nhà ăn trước, mang theo hai cái bánh bao nhân thịt cùng một quả trứng luộc đi ra.
Ở cổng trường, Hiểu Đông đã đợi sẵn trên một chiếc xe thương mại mới toanh, trợ lý toàn diện đang onl.
Gương mặt Nam Tương Uyển đầy sự tò mò sau khi thâyd chiếc xe: "Chị lấy xe ở đâu vậy?”
Hiểu Đông: "Chị mới mua nó.
”
Nam Tương Uyển: “Ồ, công ty đã ghép nó cho em sao.
”
Hiểu Đông: “Không, chị tự mua.
"
Nam Tương Uyển: "! "
Tiểu trợ lý của cô ruốt cuộc giàu cỡ nào?
Cả hai đến địa điểm quay vào sáng sớm, nhân viên vẫn chưa đến nhưng Bàng Khai Cát đã đến.
Nam Tương Uyển lập tức đưa bánh bao nhân thịt và trứng luộc: "Này, đạo diễn Bàng, ăn sáng đi.
"
Bàng Khai Cát ngây ngẩn: "Cô thực sự mang bữa sáng cho tôi? Chà, bao bì bên ngoài này, bữa sáng từ nhà ăn của trường cô? Thức ăn cho binh lính? Cái này, cái này, cái này! "
Nam Tương Uyển: "Ừ, tôi thấy ông rất tò mò về trường của tôi, nên tôi đã mang cho ông một ít để dùng thử.
"
Bàng Khai Cát: "Trời ơi! Nam Tương Uyển cái này! cảm động quá! Cô ăn sáng chưa?"
Nam Tương Uyển: "Chưa.
"
Bàng Khai Cát cảm động đến mức tay run lên: "Cô không ăn mà mang cho tôi?"
Nam Tương Uyển: "Không sao, ông là một đạo diễn đáng kính.
"
Bàng Khai Cát bật khóc!
Lúc này, Hiểu Đông bên cạnh lấy từ trong xe ra một hộp cơm lớn mười tầng: “Nam tổng, bữa sáng đã chuẩn bị xong!”
Nam Tương Uyển: “Được!”
Bữa sáng do trợ lý toàn năng chuẩn bị rất phong phú, đa dạng.
Bàng Khai Cát không nói nên lời, cảm xúc khi nãy không còn nữa.
Ông vốn nên nhận ra chứ!
Nếu đầu óc bình thường, đó chắc chắn không phải Nam Tương Uyển!
Sau khi ăn sáng, tất cả các nhân viên đã gần như có mặt ở đây, máy quay cũng đã bố trí xong.
Người huấn luyện đi dắt ngựa, nhưng vừa mở chuồng ra, anh ta đã hét lên!
Một cuộc hỗn loạn đột ngột nổ ra, mọi người đều tập trung ở đó.
Còn chưa kịp tới gần đã nhìn thấy máu me khắp nơi, cảnh tượng vô cùng tàn khốc, có thể nói máu chảy như sông.
Những con ngựa hôm qua còn tung tăng giờ nằm trên vũng máu, thân thể cứng đờ!
Bàng Khai Cát tái mặt vì sốc: “Chuyện gì đang xảy ra vậy!”
Hiểu Đông hét lên vì sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một cảnh máu me chân thực như vậy.
Nam Tương Uyển lấy tay che mắt Hiểu Đông, nhưng ánh mắt cô ngay lập tức trở nên lạnh lùng.
Là Khâu Xương!
Giữa lúc đứng ngồi không yên, có người đã nhanh chóng gọi điện báo công an, nhân viên tại hiện trường lập tức đến kiểm tra, giám sát.
Nhưng đúng như Nam Tương Uyển dự đoán, hệ thống giám sát đã bị phá hủy hoàn toàn mà không có bất kỳ ghi chép nào.
Khung cảnh đã trở nên lộn xộn
Hiểu Đông toàn thân run rẩy hỏi: “Nam tổng, có phải người hôm qua làm không?”
Nam Tương Uyển muốn trả lời là có, nhưng cô không có bằng chứng.
Bàng Khai Cát bên cạnh nhảy dựng lên chửi: "Còn là ai! Thật là cầm thú! Mấy con ngựa này bị làm sao vậy!"
Hôm qua chỉ đơn thuần là tranh chấp, nhiều nhất là việc cất giữ thanh kiếm được cải tiến mới thì đáng nói.
Nhưng dưới sự bảo vệ của những người như Khâu Xương, có rất cách khiến hành vi của Đại Quỷ có thể dễ dàng biến thành chuyện nhỏ.
Ai có thể ngờ rằng sau khi gọi cảnh sát, người đàn ông tên Đại Quỷ sẽ quay trở lại vào lúc nửa đêm?
Để giết được mấy con ngựa, anh ta cố gắng đến mức hack cả hệ thống giám sát!
Có phải đó là lệnh của Khâu Xương không? Hay hành vi cá nhân của Đại Quỷ?
Sau khi hồi phục, Hiểu Đông tức giận: "Tại sao họ lại làm điều này? Có cần thiết không? Hôm qua con ngựa mất kiểm soát, họ suýt bị thương là vì không nghe lời.
"
Nam Tương Uyển: "Không phải anh ta muốn giết ngựa, anh ta là muốn giết em.
"
Trái tim của Bàng Khai Cát đập loạn xạ: "Có cần tôi tìm vệ sĩ cho cô không? Một trăm? Huấn luyện viên võ thuật của chúng tôi đều là những nhân tài thực sự, họ sẽ làm vệ sĩ cho cô trong một khoảng thời gian.
Cô nói vậy tôi sợ quá!"
Hiểu Đông: "Có phải là huấn luyện viên võ thuật hôm qua bị Nam tổng vô tình đá bị thương ở đầu gối không?"
Bàng Khai Cát: "! "
Quên đi, ông vốn không nên hỏi.
!
Ở văn phòng cao nhất của tòa nhà tài chính ở kinh đô.
Khâu Xương đang nghe điện thoại, là Vân Thiệu, người đã ở nước ngoài.
Vân Thiệu: "Anh thật sự rất dũng cảm! Đại Quỷ lấy bao nhiêu mạng vẫn chưa đủ? Anh còn muốn giết Nam Tương Uyển sao? Để tôi nói cho anh biết, cô ta bây giờ không còn như trước nữa, học viện quân sự không phải là nơi bình thường, đừng bốc đồng! Hơn nữa, cô ta là một nữ minh tinh, sự chú ý với quốc gia rất cao! "
Khâu Xương: "Tôi không chỉ muốn giết Nam Triều Dương! Thứ tôi muốn giết là cả gia đình cô ta!"
Nó quá khắc nghiệt, ngay cả Vân Thiệu cũng bối rối sau khi nghe điều này.
Khâu Xương cười nói: "Không phải cô vẫn nói rằng cô sẽ giết cô ta sao?"
Vân Thiệu: "Tôi chỉ tức giận thôi, tôi không dám giết người! "
Khâu Xương: "Ha ha, quên đi, cô còn muốn giấu ta thứ đó sao?"
Vân Thiệu trầm tĩnh lại vài giây, hỏi: "Khi nào thì tới? Nhất Quỷ Nhị Quỷ đều không chịu nổi Đàm Thâm, hắn thật sự quá giả tạo! Ý đồ cũng sâu, nhìn không thấu hắn chút nào!"
Khâu Xương: "Đừng nói với tôi bằng giọng điệu ra lệnh, đừng nghĩ rằng tôi không dám đụng vào cô.
"
Vân Thiệu lo lắng nuốt nước bọt: "Tôi lo lắng cho anh, anh quá lộ liễu rất dễ bị phát hiện.
"
Khâu Xương: "Có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng họ không dám chạm vào tôi.
"
Vân Thiệu giật mình: "Vậy anh vẫn! "
Khâu Xương: "Cô sợ cái gì? Miễn là ông già không chết, tôi vĩnh viễn bình an vô sự.
"
Sau khi cúp điện thoại, Khâu Xương nhìn thư ký trước mặt: "Đi, tổ chức họp báo, nói là sẽ phát hành sản phẩm mới, hơn nữa nhấn mạnh rằng tôi là cháu trai của bố mẹ Khâu, sự thật là tôi là chủ tịch của tập đoàn Khâu, dù sao cũng phải lừa lũ ngu đó, lấy một khoản tiền trước rồi chuyển vào tài khoản bên nước ngoài của tôi.
"
Thư ký im lặng gật đầu, quay lại và bắt đầu làm như vậy.
Khâu Xương đột nhiên cô: “Đợi đã!”
Thư ký dừng lại, quay đầu cung kính cúi đầu nghe phân phó.
Khâu Xương nhìn cô từ trên xuống dưới: “Mấy ngày nay cô không ăn kẹo sao?”
Thân thể thư ký đột nhiên căng thẳng, hoảng hốt!
Khâu Xương dựa vào ghế của ông chủ với một nụ cười chế nhạo: "Được rồi, cô giỏi lắm.
"
Thư ký nhanh chóng nằm xuống đất, tuyệt vọng đập đầu xuống đất: "Tôi không cố ý! Tôi không có có ý đó!"
Khâu Xương: "Cô đã ăn kẹo của tôi hay cô đã liên hệ với bên ngoài?"
Thư ký: "Tôi! "
Khâu Xương: "Thành thật, nếu không cô sẽ hiểu chuyện gì sẽ xảy ra.
"
Thư ký vội vàng đáp: "Tôi gần đây tăng liều lượng, không dám nói cho anh biết, tôi sợ! "
Khâu Xương nhướng mày: "Sợ cái gì? Không phải tăng liều lượng sao? Cầm lấy.
"
Anh ta mở ngăn kéo một cách tùy tiện và ném hai viên kẹo xuống đất.
Người thư ký lao tới, cầm hai viên kẹo trong lòng bàn tay rồi rời khỏi văn phòng như thể đang ôm một kho báu nào đó.