Tân Lão vẫn muốn đánh, nhưng lần này Nam Tương Uyển có chết cũng không buông tay, cô đã đối đầu với ông ngoại mình.
Ngay cả Tân Tử cũng không dám cùng Tân Lão giằng cô, nhưng Nam Tương Uyển không thèm để ý, thước thứ ba này tuyệt đối không được phép đánh trúng Nam Triều Dương.
Người anh khờ khạo của cô vừa chịu đau kém vừa ngu!
Với sức mạnh của Tân Lão, ông có thể rút tay ra, đồng thời cũng có thể hạ gục Nam Tương Uyển.
Cô khỏe, nhưng không bằng Tân Lão.
Ông mạnh kinh khủng!
Tân Lão nhìn vẻ nghiêm túc và kiên quyết trong mắt cháu gái, hiểu rằng dù thế nào đi nữa cô cũng sẽ ngăn cản mình, đồng thời cũng hiểu cô đã nhận được một bài học.
Chậm rãi đặt cây thước xuống, Tân Lão bước vào phòng ngủ mà không nói một lời.
Nam Tống và Tân Tử vội vàng tiến lên, đỡ con trai nằm xuống căn phòng nhỏ và bắt đầu bôi thuốc.
Nam Triều Dương co giật vì đau!
Anh đổ mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ bừng.
Không biết tại sao rõ ràng chỉ là một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến anh hét lên.
Nam Tương Uyển mím môi đứng ở cửa nhìn, cảnh tượng hôm nay khiến cô chấn động đến mức không ngờ tới.
Cô bị đánh vài cái cũng không sao, đau như thế nào cô cũng có thể chịu được, nhưng ông không đánh cô, ông chỉ muốn đánh Nam Triều Dương.
Giờ khắc này, Nam Tương Uyển bắt đầu âm thầm suy tư, đồng thời ý thức được một sự thật, cô có thể chịu trách nhiệm vì bản thân làm sai, nhưng những người xung quanh sẽ bị liên lụy.
Trong mắt cô, điều đó không thành vấn đề, cô có thể dễ dàng chịu đựng được, nhưng những người xung quanh cô thì không thể!
Nam Tương Uyển cuối cùng cũng hiểu tại sao Hiểu Đông luôn dặn dò cô phải thận trọng trong lời nói và hành động, cô không phải là một cá nhân, xung quanh cô có quá nhiều người, gia đình, bạn bè, đồng nghiệp… ai cũng sẽ bị ảnh hưởng vì sai lầm của cô và sẽ phải trả giá thay cô.
Nam Tương Uyển xoay người đi tới cửa phòng ông ngoại, mặc dù cửa mở nhưng cô vẫn gõ cửa.
Tân Lão ngồi trên ghế và ngước nhìn cô.
Nam Tương Uyển đứng ở cửa hỏi: "Ông nội, có gia quy gì không? Cháu sẽ ghi nhớ.
"
Cô thật sự sợ hãi, sau này cô nhất định sẽ tuân thủ quy củ!
Tân Lão lấy ra một cuốn sách y học Trung Quốc đã bị sờn ở mép và ném nó qua: "Hãy học mọi thứ trong cuốn sách này, đặc biệt là thảo dược, ghi nhớ mọi thứ.
"
Cả hiệu phó Tạ và ông đều bắt cô học thuộc các loại thảo dược, hai muốn cô học ngành y?
Tân Lão nhìn cô đi ra ngoài với cuốn sách trong tay, đôi mắt cụp xuống.
Cháu gái nhỏ, cháu! vào thời khắc nguy cấp nhất định phải tự cứu lấy mình!
Phải bình an trở về!
Nam Triều Dương vẫn không ngừng la hét trong phòng, anh tức giận muốn chết,
Làm thế nào ông ngoại lại chọn đánh anh để giáo dục Nam Tương Uyển?
Ông ngoại thật quá đáng!
Nhưng mọi ồn ào đột ngột kết thúc sau khi Nam Tống chuyển .
nhân dân tệ vào tài khoản cho anh.
Nam Triều Dương thậm chí còn chịu đau đứng dậy, chạy đến bên em gái và nói: "Em gái! Sau này em làm gì sai anh sẽ chịu thay em, em phạm nhiều lỗi hơn nữa đi!"
Vết đánh, vài ngày nữa sẽ hết đau.
Nhưng hai hành động này khiến Nam Tống cảm thấy xót xa và cho anh tiền ngay, điều này khiến Nam Triều Dương thấy rất đáng!
Nam Tương Uyển đọc sách và nói: "Em sẽ không phạm sai lầm nữa.
"
Nam Triều Dương: "Đừng! Em tiếp tục buông thả bản thân đi, đừng lo lắng, anh nhất định sẽ chịu thay em.
"
Nam Tương Uyển nhìn anh liếc mắt một cái: "Có bị nặng không?”
Nam Triều Dương nhe răng cười lộ ra tám cái răng trắng: “Không sao.
”
Nam Tương Uyển phủi đám cỏ dại trên tóc anh trai: “Con sóc nhỏ cũng đánh anh sao?”
Nam Triều Dương: "Không có!"
Nam Tương Uyển: "Được, ngày mai em sẽ tiêu diệt chúng.
"
Nam Triều Dương: "! "
Tại sao anh cảm thấy tình trạng của em gái mình có chút không ổn? Kỳ quái và đáng sợ hơn bình thường.
Nam Tương Uyển cúi đầu và tiếp tục đọc, trong khi Nam Triều Dương cẩn thận quan sát em gái mình, thâm tâm anh cảm thấy khó chịu hơn cả cơ thể.
Anh mong rằng em gái sẽ tiếp tục vô tư và vui vẻ, thay vì quá nhạy cảm và ngoan ngoãn như bây giờ.
Nam Tống và Tân Tử tiếp tục nấu ăn trong bếp, nhưng họ vẫn chú ý đến chuyển động trong phòng khách.
Hai đứa con đã lớn nhưng cha mẹ như họ buồn lắm, chẳng ai muốn con mình lớn, chỉ muốn chúng mãi là trẻ thơ.
Nhưng không!
Ít nhất Nam Tương Uyển không thể, cô gánh vác nhiệm vụ không phải cho một người, cũng không phải cho một tập thể.
Trách nhiệm của cô quá lớn!
Nam Tương Uyển trước đây chưa từng học tập chăm chỉ như vậy, sau bữa trưa, cô dành cả buổi chiều để đọc sách về thảo dược do ông ngoại đưa cho và ôn lại những tri thức mà chú Cố dạy trong đầu.
Cô không giỏi về khoa học, nhưng cô có thể ghi nhớ nó cho đến khi ghim vào tiềm thức, sau đó vận dụng một cách dễ dàng.
Cả nhà hôm đó rất im lặng, Tân Lão thậm chí không ra ăn cơm, đóng cửa ở trong phòng.
Buổi tối, Tân Tử đến gõ cửa: "Ba, cả ngày nay ba chưa ăn cơm, ra ngoài ăn hai miếng đi.
"
Cô biết Tân Lão cũng có tâm tình không tốt, Nam Tống và Nam Triều Dương không biết lý do cụ thể, nhưng Tân Tử hiểu.
Một lúc lâu sau, Tân Lão mở cửa bước ra, vẫn vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, như thể ông vẫn là một ông già cứng nhắc.
Nhưng vừa mở cửa Tân Tử liền nhìn thấy trên giường có mấy tấm ảnh cũ, đó là anh trai lớn hơn cô mười tuổi, dáng vẻ tuổi vẫn như cũ.
Không có nhiều ảnh, nhưng lại là những kỉ vật hiếm hoi!
Tân Tử hai mắt đỏ bừng tại chỗ, ngẩng đầu run rẩy kêu lên: "Ba! "
Tân Lão giơ tay ngăn cản, sau đó không quay đầu lại đi tới bàn ăn: "Ăn đi.
" c
Chủ gia đình lên tiếng, mọi người mới dám ngồi xuống ghế.
Thấy bầu không khí không đúng, Nam Triều Dương bắt đầu tranh giành thịt với em gái mình, bàn ăn nhất thời lại rộn lên tiếng cười.
Nam Tống tức giận trừng mắt, Tân Tử kìm nước mắt cúi đầu trách mắng.
Tân Lão dù gì cũng không nói, vì vậy ông cứ để họ gây rối.
Nam Tương Uyển lật đũa, Nam Triều Dương hoàn toàn không thể gắp kịp, nhưng giây tiếp theo, cô đã đặt miếng thịt vào bát anh.
Nam Triều Dương sững sờ.
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon.
Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
Ba mươi ba năm trước, có một dự án lửng mật ong.
Thành công không gì có thể so sánh được, sinh ra bộ tứ Megatron.
Mật danh Lửng Mật có thể nói là cơn ác mộng của tất cả các tổ chức trọng tội và lính đánh thuê quốc tế khi đó, chỉ cần anh ra tay, gần như sẽ quét sạch đối phương.
Lửng Mật đã nhiều lần mang công nghệ, bản thiết kế và ý tưởng về Hoa Hạ, đồng thời giải cứu rất nhiều nhân tài bị tổ chức nước ngoài giam cầm.
Đó là một cơn ác mộng ở nước ngoài, nhưng nó là đối tượng tôn thờ của nhiều binh lính ở Trung Quốc.
Vì sức mạnh của anh răn đe được quá nhiều người, các tổ chức tội phạm đã hợp sức nắm lấy cơ hội để bao vây và trấn áp anh trong một nhiệm vụ quan trọng.
Kết quả cuối cùng là tro cốt cũng không còn!
Lực lượng đặc biệt đã phái nhiều nhóm nhân viên tìm kiếm và cứu hộ, nhưng họ thậm chí không tìm thấy một mẩu xương nào.
Nơi diễn ra trận chiến bị thổi bay khỏi mặt đất, hỏa lực được sử dụng và số lượng người bị bao vây và đàn áp đông khủng khiếp, khu vực đó đã hơn mười năm không mọc được một ngọn cỏ, mặt đất bị san bằng, bị ô nhiễm và ăn mòn nghiêm trọng.
Lửng Mật sau khi hy sinh đã không thể về nhà, đó là điều đáng tiếc nhất đối với mỗi người lính đặc công.
Đây là chú của Nam Tương Uyển và Tân Tử, nhưng chuyện này đã được niêm phong từ lâu, gia đình họ cũng không bao giờ đề cập đến.
Trong năm này, Tân Lão không bao giờ nhắc đến tên con trai mình.
Nhưng Tân Tử biết rằng hàng năm, vào một ngày nhất định, vào lúc nửa đêm, Tân Lão sẽ bí mật đến một ngôi mộ ở Bát Bảo Sơn, để lại một mô hình máy bay chin đấu, đây là mô hình tiên tiến nhất hàng năm.
Con trai, nếu con ở trên đó, con phải lái thật tốt chiếc máy bay con yêu thích!