Ngọc Kinh đun nước xong, Phó Cổ Căng liền vào tắm rửa, chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng,thân thể đều thả lỏng xuống dưới.
Tắm một lúc lâu,Phó Cổ Căng thay một thân y phục dễ hành động, đem tay áo dài rộng phía trước cuộn lên, tùy ý làm hiện đại một cái hoá tạp dề.
Cứ như vậy, nấu đồ ăn hay nấu cơm gì đó liền tiện hơn nhiều.
Ngọc Kinh nhìn hành vi của công tử nhà mình muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là than nhẹ một hơi, đứng bên không nói lời nào.
Công tử nhà hắn xem sách nhiều, từ nhỏ liền sẽ nhìn thấy một ít đồ vật hiếm lạ cổ quái, không thể tượng tượng được cậu biết bao nhiêu.
Tương Hàn Cung kỳ thật vẫn là có vài vị cung nữ, thái giám, rốt cuộc tiền tiêu hàng tháng là lãnh từ nơi phát, chính mình lại không cần làm nhiều chuyện khác, các cung cung nữ thái giám khác đều hâm mộ cực kỳ.
Bất quá lúc này các cung nhân không thường ở trong cung, những hạ nhân,cung nữ, thái giám bình thường điều ra ngoài đánh bài hoặc tụ tập lại,sẽ không rảnh để làm việc trong cung này.
Hậu cung của Hoàng Thượng không có vài vị phi tử, vị trí Hoàng Hậu cũng không có, quản hậu cung bây giờ liền chỉ có trưởng công chúa, mà trưởng công chúa lại không thường ở trong cung, đối với Tương Hàn Cung này tiện tì chơi tâm nhãn,một mực không biết.
Phó Cổ Căng tuy trong lòng còn tính hiền lành, nhưng cũng không đại biểu là cậu sẽ bỏ ngồi không nhìn những người này, bởi vậy sau khi đổi một bộ y phục tốt, liền kêu Ngọc Kinh đi gọi những cung nữ và thái giám đó tới.
Không có mấy người cho hắn mặt mũi, cuối cùng tới cũng chỉ có ba vị cung nữ cùng một vị thái giám.
Phó Cổ Căng sớm đã đoán được cục diện như vậy, ngồi ở ghế trên, nhìn những người đó sau một lúc lâu vẫn không nói lời nào.
Người ngoài thấy chỉ cho rằng hắn sinh khí, trong lòng có tính toán âm hiểm, nhưng mà hắn chỉ là ngồi ở trên ghế suy tư, nên như thế nào tự nhiên dung nhập thân phận nam phi này, lại nên biểu đạt như thế nào mới có thể cùng nguyên thân tính tình không xung đột.
Ba vị cung nữ toàn biếng nhác, tùy ý liếc mắt Phó Cổ Căng một cái, trong miệng tức giận nói: "Quý phi ngài nếu là có việc gì liền nói, bọn nô tỳ còn chưa vẩy nước quét nhà đâu."
Phụ trách vẩy nước quét nhà, xem ra là cung nữ cấp thấp.
Phó Cổ Căng mang khuôn mặt nguyên thân ôn nhuận như ngọc diễn xuất, cười đối với cung nữ kia nói: "Vẩy nước quét nhà là toàn làm mỗi ngày sao?" Cung nữ kia trừng hắn một cái, gật gật đầu.
Phó Cổ Căng lại nói: "Tương Hàn Cung lớn như vậy, mỗi ngày vẩy nước quét nhà định là thực vất vả, sau này các ngươi không cần vẩy nước quét nhà nữa." Ba vị cung nữ trên mặt vui vẻ, rồi lại nghe Phó Cổ Căng nói: " Tương Hàn Cung này cũng không giữ nổi chư vị đại Phật, chi bằng tự mình tan đi ha."
Đây là ý tứ đuổi người đi sao.
Tam cung nữ một thái giám nghe xong, lập tức không vui, đều là ở trong cung làm việc, nếu là cái cung không cần ngươi, bị đuổi khỏi cung, tổng quản cô cô liền sẽ tống cổ các nàng đi nơi mệt nhất để làm việc.
Nếu là ngày thường cùng tổng quản cung làm việc có tình cảm không tồi, thì còn có thể năn nỉ một chút, đi một cái cung khác làm việc.
Nhưng các nàng đều là cung nữ cấp thấp, nào có thể muốn đi nơi nào thì đi, nếu là Tương Hàn Cung không cần các nàng, các nàng liền không chỗ để đi.
Lại nói, chủ tử Tương Hàn Cung dễ khi bắt nạt, không cần làm chuyện gì còn có thể lãnh tiền tiêu vặt, các nàng trừ phi là điên rồi mới nguyện ý chính mình rời đi.
"Quý phi ngài không có quyền lực đuổi đi chúng ta đi ra ngoài!" Nói chuyện này là thái giám thoạt nhìn có chút thông minh, hắn nghĩ Phó Cổ Căng trước giờ ôn ôn nhu nhu, cũng không để ý tới những việc này, hẳn là không hiểu.
Nhưng hiện tại là Phó Cổ Căng ở hiện đại, lại có tiểu tinh linh cấp tư liệu, tự nhiên rõ ràng, "Ta là quý phi, là chủ cung này, các ngươi ở trong cung ta làm việc, ta như thế nào không quyền lực đuổi các ngươi đi ra ngoài.
Hoàng Thượng chỉ làm ta tới ở nơi này, thế nhưng không tước đi thân phận Quý phi của ta, mỗi ngày tiền phân chia cũng không cắt xén, nhưng thật ra đám nô tài các ngươi đó, mắt chó xem thường người, lãnh tiền tiêu hàng tháng lại không làm việc, nếu là các ngươi không tự mình ra khỏi Tương Hàn Cung này, ta liền đến tổng quản cô cô cho các ngươi một cái cáo trạng, bằng không nháo đến trưởng công chúa biết cũng được.
Ta bất quá ném mặt mũi, nhưng ta không sợ.
Còn nữa, ta ngày thường không muốn đi ra ngoài, nhưng không có nghĩa là ta bị cấm túc!"
Một đoạn này lời ra nói thực sự có khí thế, bốn người tức khắc quỳ xuống, liên miệng năn nỉ Phó Cổ Căng không cần đưa bọn họ ra khỏi cung này.
Phó Cổ Căng cho Ngọc Kinh một ánh mắt, Ngọc Kinh trong lòng còn sung sướng, sau khi được công tử nhà mình ám chỉ, làm một bộ dáng lãnh khốc tiến lên, đem bốn người túm đồng nhất lên ném tới ngoài cửa, nói: "Công tử đã ra lệnh, các ngươi liền mau nhanh chống cút đi."
Phó Cổ Căng kinh ngạc, không nghĩ tới đứa nhỏ Ngọc Kinh này sức lực lại lớn như vậy.
Không chờ cậu kinh ngạc, bốn cung nữ thái giám bị ném ra cũng là kinh ngạc cực kỳ.
Ngày thường xem Ngọc Kinh gầy bẹp, định là sẽ không biết một chút võ nào, không ngờ tới, không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Thấy bốn người sững sờ ở tại chỗ chậm chạp không đi, vốn đang muốn cho các nàng chính mình thu thập tốt hành lý sau đó rời khỏi Tương Hàn Cung.
Ngọc Kinh nhíu mày một cái, lại tiến lên xách lên một cung nữ, túm lên đi về phía cửa cung, một bên nói: "Công tử kêu các ngươi đi! Nghe không hiểu sao?"
Có lẽ là kinh ngạc một lúc lâu, lại có lẽ là bị Ngọc Kinh cùng Phó Cổ Căng này vừa ra dọa đến, hai cung nữ cùng kia thái giám không hề trì hoãn, chạy đến nơi ở thường ngày của mình thu dọn đồ đạc rời đi.
Lúc này mới tống cổ được bốn người kia, Phó Cổ Căng không khỏi đỡ trán, một cái cung điện nhiều cung nhân như vậy, những người khác lại không cho cậu mặt mũi, cậu nếu tự đến nơi để kêu họ đi, không nói đến rớt giá trị con người những người đó lại không để ý tới, liền nói như vậy những cung nhân này cũng phí nhiều tâm tư của cậu.
Cậu lúc này mới vừa xuyên qua đây, thân thể còn không có điều trị tốt, còn muốn đi đối phó với nhiều người như vậy, này không phải là làm khó người khác sao?
Tựa hồ là có thể nghe được tâm lý của Phó Cổ Căng hoạt động, tiểu tinh linh thanh âm ở Phó Cổ Căng trong đầu vang lên: "Ngài không cần lo lắng, dựa theo một ít kịch bản tiểu thuyết xuyên không, ngài có thể giết gà dọa khỉ, lập uy tín làm các nàng không dám không phục."
Ngữ khí này còn có chút kích động, Phó Cổ Căng câu môi cười, trong lòng hỏi: "Ngươi còn xem tiểu thuyết xuyên không?"
"(/ω\) đó không phải là bởi vì tiểu tinh linh tràn ngập tâm hồn thiếu nữ hay saoooo!"
Phó Cổ Căng một trận buồn cười, trách không được liền an bài cho hắn một cái kịch bản cậu huyết như vậy.
Bất quá hắn hiện tại bây giờ diễn xuất cùng "Thừa tướng gia tiểu công tử" này một thân không hợp, Ngọc Kinh đơn thuần còn dễ lừa gạt, hắn chỉ cần một trận nấu ăn "Trù nghệ chậm rãi trưởng thành" một bộ dáng liền hành.
Nhưng cung nhân Tương Hàn Cung này đều là những cung nhân nhìn quen tâm cơ trong cung, không phải dễ lừa gạt như vậy.
Giết gà dọa khỉ có thể nâng cao uy tính, lại chỉ có thể trấn trụ nhất thời, thời gian dài, những cung nhân này sớm không để trong lòng nữa, vẫn là muốn nhân lúc còn sớm đem các nàng đuổi ra Tương Hàn Cung mới tốt.
Bằng không, nếu lúc nào đó cậu chưa lưu ý chi tiết đó lại bị lan truyền đi ra ngoài, chính mình rơi vào cái danh "Yêu tinh", sợ là thực mau liền sẽ chết một lần nữa.
Chủ tớ hai người ăn chén cháo giờ tuy có chút ấm bụng, nhưng cơn đói lại đến sớm, tùy ý ngủ một giấc, Phó Cổ Căng liền rời giường đi tới phòng bếp.
Đem cơm nấu xong, Phó Cổ Căng liền ngồi ở bếp trước gọt khoai tây, khi thì thêm một chút củi vào lò.
Ngọc Kinh tỉnh lại so với công tử của hắn trễ hơn một chút, tỉnh lại nhìn trên giường đã không có người, tìm hơn phân nửa cái Tương Hàn Cung mới nhớ tới Phó Cổ Căng có lẽ là đi phòng bếp, vì thế sốt ruột hoảng hốt mà chạy tới, thấy được Phó Cổ Căng thì "Oa" một tiếng khóc lớn lên.
"Công tử! Ta cho rằng sẽ không người không nữa!"
Phó Cổ Căng gọt khoai tây đã được một đống, vừa rồi cậu tỉnh lại thì thấy Ngọc Kinh đang ngủ ngon lành cũng liền không quấy rầy, lại không nghĩ rằng đứa nhỏ này lại để ý công tử của hắn như vậy, một khắc không thấy liền khóc đến không thành dạng gì.
Bất đắc dĩ mà buông khoai tây, Phó Cổ Căng an ủi Ngọc Kinh một lúc, đứa nhỏ này đã khóc xong liền đem Phó Cổ Căng kéo ra, ngồi ở trước bếp thút tha thút thít mà hỗ trợ gọt khoai tây.
Nhưng mà Ngọc Kinh gọt cũng không phải rất tốt, gọt xuống dưới da đa phần trong vỏ đều có chút thịt.
Phó Cổ Căng nhìn không được, liền muốn chính mình động thủ.
Nhưng Ngọc Kinh chính là cảm thấy công tử gọt khoai sẽ đau tay, kiên quyết cho hắn gọt.
Phó Cổ Căng cũng bất đắc dĩ, đành phải để lại Ngọc Kinh đang liên tục chiến đấu với khoai tây, cậu sẽ đi làm gà Ngự Thiện Phòng đem tới.
Hai bên bệ bếp, một bên dùng để nấu cơm, một bên khác dùng để xào rau.
Đem thịt gà xử lý xong lòng thành từng miếng nhỏ, Ngọc Kinh cũng đem khoai tây gọt tốt rửa sạch sẽ.
Chờ cơm chín, Phó Cổ Căng cũng đã làm xong vài món đồ ăn, một món rau trộn măng tây, một cái thịt nạt xào, một tô canh đậu hủ cải trắng,còn lại chính là gà hầm khoai tây.
Vài món thức ăn này cho ra, Ngự Thiện Phòng kia đưa tới nguyên liệu nấu ăn đã ít hơn phân nữa cũng không sai biệt lắm đi, chỉ còn lại có một ít rau dưa.
Chỉ có chủ tớ hai người, ăn tại phòng bếp vẫn là tạm chấp nhận một bàn thức ăn này, nhưng Phó Cổ Căng trong lòng thầm nghĩ chúc mừng chính mình đến Duẫn Triều ngày đầu tiên, liền đề nghị đến phòng khách ăn.
Chờ đồ ăn bày đầy bàn thật đẹp mắt, hai người liền ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn.
Nhưng mà lúc này, âm thanh tiểu tinh linh hơi mang hưng phấn vang lên: "Phó Cổ Căng! Tiểu tinh linh cảm giác được chân ái của ngài ở gần đây, thật mau liền muốn xuất hiện ở trước mặt ngài!"
Tiểu tinh linh kích động như vậy, làm Phó Cổ Căng lặng lẽ sửng sốt, một lát sau cậu vội đem chén đũa buông xuống, xem xét mọi nơi.
Cậu lúc này mới đến Duẫn Triều ngày đầu tiên, nếu người tới là người thông minh thì hắn sẽ phát hiện điều lạ thường, đến lúc đó người nọ vẫn là chân ái hay nói không chừng biến thành thù địch.
Phòng khách bây giờ không có người xa lạ, ngoại trừ cậu thì là Ngọc Kinh nào thấy bộ dáng người lạ nào.
Tiểu tinh linh chẳng lẽ là lừa hắn.
Chẳng lẽ cái chân ái mà nó nói là Ngọc Kinh????
Phó Cổ Căng ánh mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm Ngọc Kinh, tiểu tinh linh cạn lời một trận, kêu to đánh gãy: "Không phải hắn! Nếu thật là hắn ta ngay từ đầu liền nói cho ngươi! A a a, Phó Cổ Căng, chân ái của ngài xuất hiện!!!!!"
Cùng với âm thanh tiểu tinh linh thét chói tai rơi xuống, phòng khách đối diện trên tường xuất hiện một bóng dáng, Phó Cổ Căng ngẩng đầu, nhìn người đột nhiên xuất hiện kia.
Người nọ người mặc một bộ hắc y, mơ hồ có thể thấy được chỉ vàng thêu vân văn, cao chừng tám thước, tóc đen dài thắt thành đuôi ngựa, hiện giờ thời gian đã là mặt trời lặn, ánh chiều tà chiếu vào trên người hắn, kéo cho bóng dáng của hắn thật dài.
Phó Cổ Căng hỏi: "Là ai?"
Người nọ nghe vậy từ trên tường nhảy xuống, dạo bước đến trước mặt Phó Cổ Căng, đánh giá hồi lâu mới chắp tay nói: "Tại hạ Phương Đông Cảnh - Cảnh trong phong cảnh."
Người nọ bày ra bộ mặt này làm Phó Cổ Căng thấy có chút quen mắt, cậu áp xuống xao động khác thường trong, học theo hắn mà chắp tay, nói: "Ta......!Tại hạ Phó Cổ Căng - Căng trong rụt rè."
( Mình tra ra có nhiều từ Căng như mình nghĩ là chữ 兢 này á.
Có nghĩa là rụt rè, cẩn thận.
Tra mãi mới ra,nản quáaa=))))
Giới thiệu xong, Phó Cổ Căng xấu hổ, chính hắn đối với việc giới thiệu bản thân ở cổ đại này không hề biết gì hết, cái gì tự làm cái gì giải thích cái gì giới thiệu, hắn cũng đều không hiểu, bằng không cũng sẽ không sốt ruột nói ra lời giới thiệu như vậy aaa.
Đáy mắt người kia hiện lên một tia ý cười, ngay sau đó liền biến mất nhanh chống.
Hắn trong nội tâm có chút nghi hoặc, không rõ vì sao nhìn Phó Cổ Căng trước mắt liền không kiểm soát được ý cười trong lòng, rõ ràng lúc trước người này trước mặt hắn, hắn nửa điểm đều không thích, vừa nhìn liền cảm thấy phiền.
Bất quá cho dù trong lòng suy nghĩ phức tạp như thế nào, Phương Đông Cảnh trên mặt lại nửa điểm hiện ra.
Hắn vẫn cứ một bộ dáng khiêm tốn ôn nhuận, mặc cho Phó Cổ Căng lặng lẽ đánh giá.
"Chúc mừng Phó Cổ Căng cùng chân ái của chính mình quen biết, khen thưởng ngài điểm tích phân! Rải hoa rải hoa! Đồng thời giao diện mua sắm mở ra càng nhiều hạt giống, ngài muốn nhìn không?"
Đang đánh giá người trước mắt, tiểu tinh linh âm thanh kích động cao hứng lại ở hắn trong óc vang lên.
Phó Cổ Căng cảm thấy có chút choáng, không khỏi híp híp mắt, trực tiếp xem nhẹ lời tiểu tinh linh nói.
Không lưu dấu vết mà thu hồi ánh mắt đánh giá, nhìn khuôn mặt treo lên tia ôn nhuận tươi cười, Phó Cổ Căng giống như chân thành nói: " Cảnh đại nhân sao lại đến nơi xa xôi như vậy." Không chỉ có tới, phương thức xất hiện cũng là ngoài dự đoán của mọi người.
Phương Đông Cảnh không nhanh không chậm nói: "Tại hạ à thị vệ, hôm nay tiến cung quả thật có việc xử lý, ngẫu nhiên đi ngang qua nơi đây, ngửi được nơi này có hương đồ ăn, nhất thời xúc động, mong rằng quý phi tha thứ."
Người này biết hắn là quý phi, khi tới lại trực tiếp đứng ở đầu tường cung quý phi, cũng không sợ bị người phát hiện, là bởi vì trong lòng xem thường cậu hay căn bản không để ý thân phận này?
Hoặc là Tương Hàn Cung này quá hẻo lánh, trong lòng người này nắm chắc sẽ không bị phát hiện?
Nghĩ đến hẳn là vế sau đi.
Phó Cổ Căng trong lòng đề phòng, cung điện hẻo lánh, này Cảnh đại nhân còn có thể nghe đến hương đồ ăn trong không khí, cậu như thế nào cũng không thể tin tưởng.
Nhưng xem ra Cảnh đại nhân cũng không hề có bộ dáng ác ý, chẳng lẽ là do cậu suy nghĩ nhiều?
Bất quá nếu người này trực tiếp tỏ vẻ là bởi vì hương đồ ăn trong không khí mà đến, kia chỉ sợ sẽ không dễ dàng thả hắn đi.
Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, cậu nếu là lưu lại người này ăn một cơm, sau này mặc kệ hắn nhìn ra cái gì, hẳn là cũng sẽ không nói ra ngoài.
Huống hồ tiểu tinh linh nói đây là chân ái của hắn, mặc kệ như thế nào, người này khẳng định đối cậu vô hại.
Nghĩ kỹ điểm này, Phó Cổ Căng hiền lành mà vẫy vẫy tay, "Không đáng ngại, vậy ngươi có dùng bữa chưa? Nếu là không có, không bằng cùng chúng ta ăn đi.
Tương Hàn Cung này hẻo lánh, ngài có thể nghe mùi vị, nói vậy cũng là có duyên.
Trong cung không có vài người, dùng bữa cũng chỉ ta cùng thư đồng của ta, ngươi không cần câu nệ.
Còn có a, ngươi cũng không cần kêu ta quý phi, ta làm quý phi rốt cuộc ra sao, nói vậy các ngươi làm ngự tiền thị vệ nhất định rõ ràng nhất.
Tới tới tới, chớ có khách khí!"
Nói xong cũng mặc kệ Phương Đông Cảnh có đáp ứng hay không đáp ứng, Phó Cổ Căng liền túm hắn vào phòng khách.
Ngọc Kinh tò mò mà đánh giá Phương Đông Cảnh, người sau không quá tự nhiên mà liếc nhìn cậu một cái, thử hỏi: "Đây là thư đồng của quý phi? Sao, chưa từng gặp qua......"
Ngọc Kinh lắc đầu, nói: "Công tử tiến cung ngày đó, hạ nhân của phủ Thừa tướng trực tiếp đến cung chờ làm việc, chưa từng tới hiện trường đại hôn xem, Cảnh đại nhân tự nhiên liền không thấy qua ta."
Phương Đông Cảnh nghe vậy trong lòng buông lỏng, lại hỏi: "Kia bệ hạ bộ dạng ra sao, các ngươi cũng không từng thấy?"
Ngọc Kinh đứa nhỏ này thật thành, Phương Đông Cảnh hỏi gì đáp đấy, triệt để dường như rành mạch mà nói: "Chưa từng.
Khi đó công tử đầu che khăn voan, không đợi bệ hạ xốc khăn voan liền bị đưa đến Tương Hàn Cung, ta cùng công tử cũng không thấy bệ hạ.
Cảnh đại nhân có thể hay không nói bộ dạng bệ hạ ra sao?"
Phương Đông Cảnh hoàn toàn yên lòng, trên mặt lại một bộ uy nghiêm diễn xuất, nói: "Bệ hạ bộ dạng há là ta có thể nghị luận, lời này vẫn không nên nói ra ngoài, không chừng đầu rơi!"
Ngọc Kinh bị dọa sợ, thành thành thật thật mà ngồi không hề hỏi, thất thần mà sờ sờ cổ chính mình, một lúc Phó Cổ Căng gõ gõ chén mới hoàn hồn.
"Ngọc Kinh còn nhỏ, Cảnh đại nhân vẫn là chớ có hù hắn.
Ta tin tưởng bệ hạ khoan hồng độ lượng, hẳn là sẽ không cùng hắn so đo."
Nói xong lời nói, Phó Cổ Căng thấy Phương Đông Cảnh hài lòng mà cười cười.
Người này chịu ở lại đây ăn bữa cơm, hơn nữa không có nửa điểm bất mãn hay là chút xíu ngời vực nào, xem ra vẫn là có thể giấu diếm được đi, rốt cuộc vẫn là "Chân ái" của cậu.
Phương Đông Cảnh mất tự nhiên mà sờ sờ cái mũi, tiếp nhận Phó Cổ Căng đưa chén đũa qua, nói: "Đó là tự nhiên."
Hắn rất khoan hồng độ lượng nha.
- -------------------------
Gần chữ, đánh mãi không xonggggggg ????.