Ta Ở Nhân Gian Lượm Được Một Vị Phu Quân

chương 2: 2: trận quyết đánh 300 năm trước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thân sinh của bà ta thấp kém, chỉ là tiểu thần tiên nhỏ bé nhưng đến đời bà ta cũng có chút thành tựu.

Bà ta ghen tị Tống Trạch có thân sinh Thượng Thần, vừa sinh ra đã xếp vào hàng ngũ Thần Quan, không phải tự tìm kiếm linh dược và sách luyện linh khí như những tiểu thần quan khác.

Thẩm Tống Trạch năm nay đều chuyên tâm lịch luyện, nào còn nhớ tới vị này là ai, hướng Triệu Ty Mệnh mà nhẹ giọng truyền âm:

"Triệu Ty Mệnh, vị này là?"

Nhận đc truyền âm, Triệu Ty Mệnh cũng não lòng mà đáp:

"Vị Thượng Thần Quan này, ngươi lịch luyện đến hồ đồ rồi phải không? Người này là Lâm Triển, bà cô già tuổi của Nam Tiên Cung.

Tính tình bà ta khó ưa, ăn nói không kiêng kị, xem thường những người đc sinh ra trên tiên cung như ngươi.

Có lần bà ta đã xuýt chút nữa ném ngươi xuống lịch kiếp đài đấy.

Người lịch kiếp để quên não nơi nào rồi Thần Quan của tôi ơi."

Tống Trạch hiện tại cũng có chút khó sử.

Thật sự hắn lịch kiếp đến ngốc rồi ư? Lần lịch kiếp mày còn có chút mơ hồ trí nhớ của hắn cũng giảm, pháp lực cũng giảm một nửa.

Thật thất bại quá.

Thân sinh của hắn nhìn thấy cảnh chắc hẳn thất vọng lắm.

" Cái này...!ta có chút không nhớ rõ.

Đa tạ Triệu Ty Mệnh chỉ điểm."

Nghe thấy câu khách khí như vậy, Triệu Ty Mệnh cũng đến điên người:

" Thẩm Tống Trạch, đừng tưởng ngươi là Thượng Thần Quan thì ta sợ ngươi nhé.

Cảm ơn? Từ này có chút khách khí rồi đó.

Cảm ơn mà không có hậu tạ ngươi quá thiếu thành ý."

Tống Trạch trên mặt có chút ý cười, lịch luyện lâu như vậy rồi, hắn vẫn như cũ là một người trân thành đáng tin tưởng.

"Ta lịch luyện lâu quá, có chút không quen bên ngoài, có chút phản ứng chậm.

Hành lễ Lâm Triển lão tiền bối đã lâu không gặp.

Người vẫn như ngày đó."

Lâm Triển nghe xong mặt mày trầm xuống.

Hắn nhìn như vậy mà dám dùng từ "Lão" với ta? Ta vạn nhất chỉ có tuổi, làm sao bằng cái tên ngày ngày bên cạnh ngươi Ty Mệnh thối tha kia.

" Nào dám kính từ "Lão" của Thượng Thần Quan.

Ta còn phải kính ngươi vì chức cao vọng trọng.

Vị danh tiếng đỉnh đỉnh như ngươi còn nhớ tới tên ta đã là phúc phần rồi."

Tống Trạch chẳng biết mình đã nói sai ở chỗ nào mà chọc cho vị đối diện kia đối với y có chút...ừm...!không hòa khí.

Ty Mệnh thấy có điều không ổn liền xông vô " chiến trường trước mắt" mà giải vây.

"Chào cũng chào xong rồi.

Hai vị đứng trước cửa Điện Tinh Quang cũng nên đi vào tránh để Tiên Đế cảm thấy bị xem thường.

Thẩm Thần Quan ngài cũng nên đến Tiên điện diện kiến trước.

Đã lâu ngài không đến gặp Tiên Đế rồi.

hhhh"

Nghe là biết hắn đã cố cười gượng đến mức nào trong cái hoàn cảnh một bên đầy mùi sát khí còn một bên vẫn ngốc ngốc nghếch nghếch mà vẫn chưa hiểu sự tình này thì thật khổ chi Ty Mệnh mà.

Cuối cùng thì người vẫn chào hỏi nhau qua cho có lễ nghi mà tiến và Điện Tinh Quang.

Trong Tinh Quang Điện

Chuông trời đã điểm, chủ đất trời Tiên Đế đang ngồi sừng sững giữa long sàn điện chính.

Thân thể to lớn, người mặc lụa phục, uy nghiêm, trang trọng.

Trong ánh mắt không nhiễm chút bụi trần, bình lặng mà mang theo khí tức áp bức.

"Tiên Đế, Thần Quan Hoàn Ảnh có việc muốn báo."

Tiên Đế: Họ Long tên chỉ có một chữ Chiêu.

Tiên Kinh này không ai biết quá khứ của hắn.

Cũng không ai biết tiên kinh hình thành cẳng cách nào.

Trong tàng các, đây chính là một gian cấm kị.

Không ai có thể tìm hiểu, cũng chẳng ai dám tìm hiểu.

Tìm hiểu cũng chính là động vào cấm kị của trời.

Ngồi chính giữa điện, Long Chiêu uy nghiêm mà chấp thuận.

"Thần Quan cứ nói.

"

Thần Quan Hoàn Ảnh nghiêm nghị, cung kính mà báo:

"Thưa Tiên Đế, Tây tiên điện có động tĩnh.

Hắn sau năm đã trở về rồi.

"

Long Chiêu thần sắc không đổi trầm mặc mà không đáp.

Chẳng ai có thể đoán được hắn cũng chẳng ai có thể hiểu hắn nghĩ gì.

Mất vài khắc cuối cùng giọng nói nghiêm nghị ấy cũng vang lên.

"Đến thì đến.

Nước sông không phạm nước giếng.

Hắn đụng tới Tiên Kinh thì chúng ta mới đánh trả.

Không được manh động.

Hắn quỷ kế đa đoan, thâm hiểm khó lường, cứ theo dõi động tĩnh."

Đối với Tiên Kinh mà nói, cái vị kia chính xác là cái gai trong mắt, là sự sỉ nhục không thể nào khuất phục được nhưng cũng chẳng thể nào đánh bài.

năm nước chẳng biết vì sao hắn xuất hiện, cũng chẳng biết từ đâu chui ra, khiêu chiến vị Thần Quan lớn nhỏ trên tiên kinh, kể cả Tiên Đế.

Lúc ấy nếu Tiên Đế không nghĩ đến đại cục, đưa hắn Tây Tiên Điện thì thật chẳng biết Tiên Kinh này đã đổ bao nhiêu máu..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio