Sau khi cuộc vận động dài dòng trên giường chấm dứt, toàn thân Hứa Lang ướt đẫm, giống như con cá nhỏ mới lên bờ.
Liễu Tư Hi dựa vào đầu giường, không ngừng dùng tay mà sờ sờ đôi mắt sắp mở không lên của Hứa Lang, "Lặp lại lần nữa, tôi sẽ cho em ngủ."
Hứa Lang đánh một cái lên tay của hắn, hơi thở mỏng manh mà nói: "Em đã nói không dưới trăm lần rồi, cầu xin anh đó đại ca, em muốn ngủ."
"Ngoan, bảo bối, lặp lại lần nữa."
Hứa Lang liếc mắt xem thường, cơ thể không sợ mà giãy giụa khỏi tay của hắn, "Em thích anh, em thích anh, em thích anh! Được rồi chứ, đại ca, em muốn ngủ!"
Liễu Tư Hi thoải mái thở hắt ra, cảm thấy mỹ mãn mà rút tay của mình lại.
Cơn buồn ngủ lập tức ập đến với Hứa Lang, một giây đồng hồ sau liền chìm vào mộng đẹp.
Liễu Tư Hi còn đang cực kỳ hưng phấn, hắn nhìn Hứa Lang một cách bin thái, đôi mắt thậm chí không thèm nháy một cái. Một giờ sau, hắn bế Hứa Lang đang nằm trên giường lên, đi ra khỏi phòng.
Từng cơn gió biển không ngừng thổi vào đảo nhỏ, Liễu Tư Hi hít vào một hơi thật sâu, tâm tình rất tốt, hắn ôm Hứa Lang thong thả mà dạo bước trên đảo nhỏ.
Một lát sau, hắn ngừng lại trước một cây dừa, ôm Hứa Lang dựa vào thân cây, ngồi xuống, "Thế nào, cây dừa nhỏ, hâm mộ lắm đúng không, vợ của tao đấy!"
Thần sắc của hắn ôn nhu mà nhìn Hứa Lang nằm trong lòng nguc, vẫn luôn lải nhải nói chuyện cùng đồng bọn chơi từ nhỏ đến lớn —— cây dừa, "Tao cho rằng, cả đời tao sẽ cứ như vậy.
Không nghĩ tới, trời cao vẫn là chiếu cố tao, tặng cho tao một bảo bối.
Đương nhiên, mày vẫn cứ yên tâm đi cây dừa nhỏ, tao cũng sẽ không vì yêu đương mà bỏ qua mày đâu."
Bàn tay to của Liễu Tư Hi vuốt v gương mặt mịn màng của Hứa Lang, lưu luyến quên đường về, cây dừa ở phía sau cũng nhẹ nhàng lắc lư theo gió một chút, phát ra thanh âm "rào rạt".
Một buổi đêm an tĩnh tường hòa, không có bạo lực, không có phạm tội, chỉ một đôi tình lữ vừa mới xác định quan hệ, rúc dưới tàng cây, hưởng thụ ban đêm thuần khiết.
Mấy ngày nay, Liễu Tư Hi cùng với Hứa Lang cứ như hình với bóng, thậm chí lúc công tác cũng mang theo Hứa Lang.
"Lão đại, người ở phía trên nói, gần nhất yêu cầu một lượng hàng lớn, bảo chúng ta sớm chuẩn bị cho kịp."
Trợ lý Ngô ôm văn kiện đứng đối diện với Liễu Tư Hi, mắt nhìn thẳng vào hắn, cố tình bỏ qua Hứa Lang đang ở bên cạnh Liễu Tư Hi.
Bàn tay đang vuốt v Hứa Lang tạm dừng một chút, sau đó, Liễu Tư Hi hơi hơi cúi đầu, không chút để ý mà nhìn thoáng qua Hứa Lang, thấy cậu không có lộ ra biểu tình gì, mới có lệ mà nói một câu ứng phó với trợ lý Ngô, "Đã biết, anh đi xuống trước đi."
Trợ lý Ngô nhìn bộ dáng"tình chàng ý thiếp" của hai người, mặt không đổi sắc gật gật đầu, đi ra khỏi phòng.
"Lượng hàng lớn gì đấy?" Hứa Lang làm bộ không biết mà nhìn Liễu Tư Hi.
Liễu Tư Hi hơi hơi mỉm cười, độ cung nơi khóe miệng thoạt nhìn có hơi cứng đờ, nhìn gương mặt ngây thơ của thanh niên, tâm lý của hắn bắt đầu nhiễm lên sự đau đớn, chính hắn đã dính đầy tội ác, nếu thanh niên biết, có thể sẽ rời đi hắn hay không?
Hay là cứ khiến cho thanh niên đi theo hắn bước vào địa ngục, vĩnh viễn sống trên đảo nhỏ với hắn.
Bàn tay to với khớp xương rõ ràng sờ lên cổ Hứa Lang, cảm nhận được nhịp đập yếu ớt của động mạch, nếu nhẹ nhàng mà bẻ nột cái, sinh mệnh yếu ớt này sẽ lập tức kết thúc.
Hắn cười, mở miệng nói, "Có muốn biết hay không?"
Hứa Lang bị bắt ngửa đầu, lực chú ý đều tập trung trên cổ của mình, chỉ cần bàn tay này nhẹ nhàng bóp một cái, cậu sẽ lập tức "hồn về tây thiên".
Đây là đang uy hiếp chính mình hả?
Nếu trả lời không muốn biết, có thể cậu sẽ lập tức chết thẳng cẳng đúng không?
Hứa Lang nhát gan, cho nên cậu cố gắng há mồm, "Muốn biết!"
"Rất tốt." Người đàn ông chậm rãi buông lỏng tay của mình ra, sau đó cúi đầu, nhìn vệt đỏ do chính hắn làm ra đang nằm trên cổ của thanh niên, "Có đau lắm không?"
Hứa Lang lắc đầu, tiếp theo, trên cổ của cậu đã được một sự ấm áp bao trùm.
Sau một hồi lâu, Liễu Tư Hi mới rút đầu về, trên cổ Hứa Lang trừ vết đỏ mới vừa rồi ra, lại nhiều thêm một trái dâu tây lớn.
"Buổi tối, tôi dẫn em đi xem."
Thực mau, buổi tối đã đến trong sự chờ mong của Hứa Lang.
Liễu Tư Hi nắm chặt tay Hứa Lang, trầm mặc đi ở phía trước, hai người đi ra tòa kiến trúc, bước qua mặt đất, tiến vào một toà kiến trúc khác, cuối cùng, hai người dừng lại ở cuối hành lang.
"Em xác định muốn đi vào với tôi?"
"Xác định."
Liễu Tư Hi đứng ở phía trước, móc ra một thứ có bộ dáng như chìa khoá từ trong túi, chọc chọc lên mặt tường trước mặt, sau đó liền nghe thấy tiếng mở cửa rầm rầm".
Hai cánh cửa mở rộng, lộ ra cầu thang đen nhánh bên trong.
Liễu Tư Hi đi lên phía trước một bước, xoay người nhìn Hứa Lang, phân nữa cơ thể của hắn chìm vào bóng tối, ánh sáng bên ngoài chỉ chiếu sáng được tới quần áo của hắn, Hứa Lang thấy không rõ gương mặt đã bị bóng đen bao trùm của hắn, nhưng cậu lại cảm giác được tâm lý của người đàn ông giờ phút này.
Nếu cậu "lâm trận bỏ chạy", về sau cậu sẽ phải sống trong hắc ám vô tận.
Liễu Tư Hi chậm rãi vươn tay ra trước mặt Hứa Lang, sau đó nghiêng đầu, lẳng lặng chờ đợi, hãy xuống địa ngục cùng nhau đi, người yêu của tôi.
Bàn tay ấm áp bao phủ lên, Hứa Lang thoải mái thanh tân mà nở một nụ cười tươi với hắn, em nguyện ý đi cùng anh.
Tiếp theo, tay của Hứa Lang đã bị nắm lấy, gắt gao nắm chặt, không có một chút khe hở.
Hai người họ trước sau mà đi xuống thang lầu, đi tới căn phòng nhỏ mà ngày hôm qua Hứa Lang đã đến, sau đó, Liễu Tư Hi không hề dừng lại bước chân, tiếp tục lôi kéo Hứa Lang đi về phía trước, thẳng đến ngừng ở cuối đường.
Thì ra, nơi này không phải tầng hầm ngầm thực sự.
Liễu Tư Hi dùng chìa khóa trên tay mở ra cánh cửa địa ngục chân chính.
Mới vừa bước vào, liền nghe được tiếng người ồn ào còn có thanh âm máy móc, nhiều nhất vẫn là tiếng chửi rủa.
"Tụi bây là cái thá gì! Thả tao ra ngoài!"
"Đè anh ta lại, chích thuốc tê!"
"Không cần! Không cần! Tao không muốn chích thuốc tê! A a a a!"
Tiếng la thê thảm lan truyền toàn bộ không gian trong phòng, Hứa Lang tức khắc nổi da gà cả người, cậu nhớ tới cảnh tượng khủng b tối hôm qua kia.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng, xe giải phẫu lạnh băng, dao phẫu thuật màu bạc còn có tiếng cưa điện "ong ong".
Cảm giác được Hứa Lang đang sợ hãi, Liễu Tư Hi dừng lại bước chân đang đi về phía trước, hắn xoay người ci tây trang trên người mình ra, choàng lên vai cậu, "Không cần sợ, có tôi ở đây."
Sao có thể không sợ! Bên trong đều là những người còn sống sờ sờ! Một mạng người cứ như vậy mà bị mấy người cướp đoạt!
Hứa Lang vỗ vỗ lên nguc của mình, may mắn Tống Dịch Hành chỉ là thay thế nguyên chủ của không gian này, nếu hắn là người như vậy thật, Hứa Lang thực sự sẽ không biết phải làm thế nào, nói không chừng cậu sẽ nhảy lầu, tự sát theo hắn, để tế điện cho những sinh mệnh đã bị người yêu của mình đạp hư.
Liễu Tư Hi thấy được trên mặt của Hứa Lang có một tia chán ghét lóe qua, con ngươi của hắn thâm trầm, khóe miệng nhấp thành một đường thẳng tắp, sau đó hắn nắm chặt tay Hứa Lang, kéo Hứa Lang đi về phía trước.
Toàn bộ không gian bị chia thành mười căn phòng nhỏ, mỗi một căn phòng đều có hai gã mặc áo blouse trắng, một chiếc giường sắt, còn có những phương tiện cố định khác.
Tiếng thét chói tai vừa rồi là từ căn phòng thứ nhất truyền ra.
Liễu Tư Hi lôi kéo Hứa Lang đi tới trước cửa căn phòng thứ nhất, đầu của cậu bị ấn vào trước cửa, bị bắt phải nhìn cây dao phẫu thuật lạnh băng kia vạch tới vạch lui trên phần bụng trn trụi của người đàn ông, cuối cùng lấy ra một phần nội tạng đỏ tươi.
Hứa Lang khó chịu, nôn khan vài tiếng, Liễu Tư Hi không để ý đến, sau khi xem xong phần "biểu diễn" bên này, lại bắt Hứa Lang đi đến căn phòng thứ hai.
Cậu nhìn người đàn ông bên trong giãy giụa, hò hét, sau đó là hoảng sợ, cuối cùng đánh mất ý chí chiến đấu, dưới tác dụng của thuốc tê, chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp thu cái chết.
Liên tục nhìn vài căn phòng như vậy, Hứa Lang đã chịu không nổi, tránh thoát khỏi tay của Liễu Tư Hi, sau đó ngồi xổm xuống góc tường, liên tục ói ra.
Liễu Tư Hi đứng ở một bên nhìn nửa ngày, sau đó mới chậm rãi đi qua, hắn cong lưng, ôm Hứa Lang còn đang nôn khan vào trong nguc, nhẹ giọng nói: "Đã biết là hàng gì rồi sao?"
Những hàng hoá này, chính là nội tạng của những người đó.
Mỗi năm chúng tôi đều sẽ lấy lý do đào quặng để lừa rất nhiều người đi vào đảo nhỏ, đầu tiên là cho ăn ngon uống tốt, nuôi dưỡng bọn họ mấy ngày, sau đó, bắt đầu chờ đợi đơn đặt hàng.
Sau khi đơn đặt hàng đến, chúng tôi lập tức ra tay, mổ lấy nội tạng của bọn họ, giao "hàng hoá" cho những người mua."
Hứa Lang nhắm mắt lại dựa vào trên người của Liễu Tư Hi, từng cơn nôn khan trào lên khiến cậu vô cùng khó chịu, hiện tại ngay cả tâm lý của mình cậu còn không điều chỉnh lại được, càng không có sức để tiếp thu những lời an ủi gần như điên cuồng của Liễu Tư Hi.
Không nghe được hồi đáp của thanh niên, Liễu Tư Hi lạnh mặt, hắn không màng thn thể đang không khoẻ của Hứa Lang, ngay lập tức bế cậu lên, nhanh chóng trở về.
Không sai, hiện tại hắn có hơi hối hận, hối hận chính hắn vì sao lại gây ra hậu quả ngu xuẩn như vậy.
Nếu không phải nhất thời nổi hứng, thanh niên cũng sẽ không bị như vậy, đôi tay dơ bẩn của hắn cũng sẽ không bị thanh niên biết đến, nguyên bản là một đoạn cảm tình không hề có tạp chất, hiện tại lại bị chính hắn phá đến nát nhừ.
Sau khi trở về, Hứa Lang vẫn luôn hôn mê.
Trong cơn hôn mê, Hứa Lang mơ thấy một cảnh tượng mà thật lâu rồi cậu không hề mơ tới, biệt thự quen thuộc, hàng xóm quen thuộc, nữ thi quen thuộc, còn có khúc hát ru quen thuộc.
Cuối cùng, Hứa Lang nhìn thấy Tống Dịch Hành bị che đầu lại, sau đó là một màn súng bắn vào đầu.
Não sền sệt bắn đầy lên mặt của Hứa Lang.
Tiếp theo, Hứa Lang thét chói tai, tỉnh lại.
Liễu Tư Hi lập tức ôm chặt Hứa Lang vào lòng, hắn cọ xát cái cằm mọc đầy râu cưng cứng của mình lên mặt cậu.
"Tôi sai rồi, tôi không nên mang em đi đến nơi đó. Em hãy quên nó đi."
Hứa Lang thở hắt ra một hơi, sau đó nhìn đôi mắt đỏ bừng của Liễu Tư Hi nói: "Chúng ta báo công an đi."
Động tác của người đàn ông cứng lại, sau đó hắn không thể tưởng tượng được mà nhìn Hứa Lang, "Báo công an? Em muốn tôi chết?"
"Không phải, em không muốn, không phải phía trên anh còn có một lão đại sao, báo tên đó đi!" Hứa Lang đã lâm vào tình trạng nói không lựa lời, cậu nóng lòng muốn người đàn ông thoát ra khỏi nơi tràn ngập tội ác này.
Nhưng cậu lại quên rằng, người đàn ông đã cắm rễ tại đây rất sâu, báo công an tương đương với việc nhổ tận gốc của hắn, đẩy hắn vào chỗ chết.
Liễu Tư Hi bỗng nhiên bình tĩnh lại, hắn nhéo cằm Hứa Lang, nói: "Báo công an? Đừng mơ tưởng, thành thành thật thật mà ở chỗ này với tôi cả đời đi."
"Không, em không muốn, em không muốn, em phải đi." Hứa Lang giãy giụa muốn rời khỏi lòng nguc của hắn, biểu tình trên mặt vừa hoảng hốt vừa sợ hãi.
Liễu Tư Hi lạnh mặt mà nhìn Hứa Lang, không nói một lời.
Tro phòng phát sóng trực tiếp, sau khi mọi người nhìn thấy một màn kinh hồn như thế: "Không gian này thật "trâu bò"! Tôi chưa bao giờ chính mắt gặp qua một việc tàn nhẫn như vậy!"
"Thật doạ người! Mau xem, doạ Lang Lanh của chúng ta thành cái dạng gì, sắp bị doạ tới điên rồi."
"Các vị, xin hãy dời ánh mắt chuyển về hướng đồng chí Liễu Tư Hi."
"Ôi trời! Gương mặt này còn đen hơn cái đáy nồi dùng để xào rau ở nhà tôi nữa!"
"Màn tiếp theo có phải sẽ xuất hiện phòng tối hay không đây?"
Từ gương mặt không cảm xúc của Liễu Tư Hi, có thể thấy được, đúng vậy.
_________
Edit + Beta: tnsgroup
_Hết chương _