Hứa Lang dậy thật sớm, cậu tính toán đi đến phòng trọ nhỏ kia nhìn xem.
Ngồi trên xe taxi, Hứa Lang vẫn luôn suy nghĩ về giấc mơ tối hôm qua, cảnh tượng nhỏ hẹp đó rất giống với căn phòng cho thuê kia, nếu những gì trong mộng đều là thật, vậy thì xem ra, Hứa Mộng Lâm mới đầu cũng không phải người bị hại, mà là người gây hại.
Vậy thì cơ hội nào dẫn tới việc Hứa Mộng Lâm từ người gây hại biến thành người bị hại?
Người nằm trên giường rốt cuộc là ai? Hắn phản sát như thế nào? Những vấn đề này đều chưa được giải đáp, hy vọng sau khi đến căn phòng cho thuê kia, cậu có thể phát hiện được những manh mối tương ứng.
(Phản sát: giết ngược lại người muốn gây hại cho mình)
"Chú em, sáng sớm đến chỗ hẻo lánh kia làm gì?"
Bác tài xế thừa dịp đang chờ đèn xanh mà nói chuyện với Hứa Lang.
Không sai, căn phòng cho thuê cũng không phải ở trong thành phố, mà là ở một vùng ngoại thành cách thành phố rất xa, camera theo dõi cũng không có nhiều, điều này liền dẫn tới việc khó mà thông qua camera theo dõi để tìm kiếm xem ai là người đã từng đến bên này hai ngày trước.
"Con đi đến đó thăm một người bạn."
Hứa Lang nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ phút này đúng giờ cao điểm đi làm, cảnh tượng bọn họ vội vàng, trên mặt không ít thì nhiều đều mang theo một tia mệt mỏi cùng với sự bất đắc dĩ đối với sinh hoạt.
Người, sinh ra là để chịu khổ.
Đèn xanh sáng, chiếc taxi xuôi theo dòng xe chạy về phía trước.
Chờ tới lúc Hứa Lang bị chú tài xế đánh thức từ trong giấc ngủ mơ màng dậy, lúc này mới phát hiện đã tới nơi rồi.
Hứa Lang duỗi người một cái, thanh toán tiền xong thì xuống xe.
"Bác tài, có thể đậu ở đây chờ con một chút được hay không, con thăm bạn xong lập tức trở về."
"Được rồi, con đi đi, bác ở chỗ này chờ con."
Hứa Lang cầm chìa khóa bên trong túi quần của mình, cầu nguyện nó có thể mở được cửa của căn phòng cho thuê.
May mắn chính là, chìa khóa này thuộc về căn phòng, nhưng bất hạnh chính là, bên trong căn phòng đã rực rỡ hẳn lên.
Tất cả manh mối hữu dụng đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Hứa Lang đứng ở ngay cửa căn phòng cho thuê, nhìn tấm thảm sạch sẽ như mới, vết máu phía trên đã không còn, hơn nữa, giường đệm hỗn độn cũng đã ngay ngay ngắn ngắn.
Chẳng lẽ chủ nhà đã tới?
Chủ nhà là ai?
Nhìn đến cảnh tượng trong phòng hỗn độn như vậy, đã báo công an hay chưa?
Nếu là chủ nhà, khi người nọ nhìn đến trong phòng cho thuê hỗn độn như vậy, chắc chắn sẽ gọi điện dò hỏi người thuê, Hứa Lang móc điện thoại ra, tìm nửa ngày trong nhật ký cuộc gọi và các phần mềm ứng dụng trò chuyện khác, đều không hề tìm được tin nhắn hay cuộc gọi xa lạ nào.
Vậy nói cách khác, chính mình cũng không phải người thuê căn phòng trọ này.
Vậy thì rốt cuộc là ai đã thuê phòng này?
Người thuê căn phòng có phải cũng là người đã đập đầu Hứa Mộng Lâm hay không?
Đối với người ngoài cuộc như Hứa Lang mà nói, tất cả những điều này đều không có bất cứ manh mối nào.
Cậu thở dài, đi vào.
Trong phòng không có thông gió, cho nên có một hương vị mốc meo khá nặng, Hứa Lang mở rộng cửa sổ ra, tán mùi hương khó ngửi kia ra ngoài.
Cậu dựa vào quỹ đạo trong mộng của tối hôm qua mà đi lại trong phòng nhỏ, cho đến khi đụng phải cái bàn, cậu mở mắt, sau đó dựa vào ký ức, cậu lui lại mấy bước, ngừng lại chỗ mà trong mơ cậu đã phát hiện vt cứng.
Sau đó Hứa Lang cong eo xuống, tầm mắt của cậu nhìn quét trên mặt đất, cuối cùng dừng lại dưới đế giường, nơi đó có một đồ vật, xem hình dạng thì có hơi giống với vật mà tối hôm qua trong giấc mơ Hứa Lang đã dẫm phải.
Cậu cố sức mà quỳ rạp lên mặt đất, duỗi dài cánh tay s soạng dưới đế giường.
Rốt cuộc sau khi dùng sức "chín trâu hai hổ", cũng lấy được đồ vật ở dưới đế giường ra ngoài.
Đó là một ống tiêm, kim tiêm nhòn nhọn loé lên tia sáng lạnh lẽo, khiến người không rét mà run. Bên trông ống tiêm có một chút chất lỏng còn sót lại, thoạt nhìn không màu không độc hại, nhưng Hứa Lang biết, hẳn chính là thứ này đã khiến cho người nằm trên giường kia biến thành người bị hại.
Chất lỏng này chắc là thuốc mê hoặc đại loại vậy, không thể là độc dược, nếu là độc dược, người nằm trên giường kia cũng sẽ không còn cơ hội phản sát.
Hứa Lang cầm ống tiêm ngồi ở trên giường, cậu nhìn ra cửa sổ đang thổi vào từng cơn gió, bất đắc dĩ gãi gãi tóc, xem ra chuyến đi này không hề có ý nghĩa.
Cậu đi ra ngoài, khóa cửa phòng trọ, nếu có thể biết được chủ nhà của căn phòng này thì tốt rồi.
Hứa Lang nhìn nhìn bốn phía, cũng không có một căn nhà nào để Hứa Lang vào hỏi thăm chủ nhân của phòng trọ cả.
Bốn phía cũng giống như trong suy nghĩ của Hứa Lang, không hề có camera theo dõi để có thể điều tra manh mối.
Cậu thở dài, ngồi lên xe taxi đi về.
"Bác tài, bác có biết chủ của căn phòng cho thuê kia là ai không ạ?"
Chú tài xế quay đầu nhìn nhìn địa phương mà Hứa Lang vừa mới đi ra, nơi đó chỉ có một gian phòng óc thấp bé, lẻ loi một mình, như là ngăn cách với thế nhân, lại như là một chỗ đáng thương bị thế nhân quên đi mà thôi.
"Không biết, nơi này quá hẻo lánh, nếu là mấy căn phòng trong thành phố thì nói không chừng bác còn biết một chút."
Hứa Lang tiếc nuối gật gật đầu.
Sau khi Hứa Lang bước xuống khỏi xe taxi, thấy trước hàng hiên nhà mình có một người đang đứng.
Thân mình người nọ dựa vào trên xe, trong miệng ngậm một điếu thuốc, mặt mày ôn nhu như ẩn như hiện trong sương khói lượn lờ.
Hứa Lang bước qua, "Thầy Lục sao rãnh rỗi mà đến đây vậy."
Lục Hân rút điếu thuốc trong miệng ra, mặt mày tươi cười đi về phía Hứa Lang, chìa một tay đang xách đồ vật ra, "Tôi tới đưa cơm sáng cho cậu, kết quả gõ cửa nửa ngày, cậu đều không có trả lời, tôi liền đoán cậu hẳn là đã đi ra ngoài."
"Sao anh không gọi điện thoại cho tôi?"
"Đã quên."
"Đi lên nhà đi."
Lục Hân lại nhét điếu thuốc trong tay vào miệng, hắn nhìn thẳng vào Hứa Lang đang đi ở phía trước, tấm lưng kia thoạt nhìn gầy yếu bất kham, băng gạc trên đầu còn chưa tháo xuống, cả người thoạt nhìn thực không khỏe mạnh.
Hắn ném đầu mẩu thuốc lá vào trong thùng rác, sau đó nện bước theo Hứa Lang, đi vào hàng hiên.
Hứa Lang đi ở phía trước, hàng hiên vốn dĩ đã hẹp hòi lại bởi vì Lục Hân đi theo ở mặt sau mà trở nên nhỏ hẹp hơn nữa.
Mùi thuốc lá không nùng liệt lắm nhưng khá dễ ngửi hỗn loạn với mùi hương thanh nhã chỉ thuộc về người đàn ông đang từ từ bao bọc lấy Hứa Lang, giống như đang vây Hứa Lang vào trong hơi thở của hắn, Lục Hân hơi hơi mỉm cười, sau đó lại kéo gần lại khoảng cách khoảng cách giữa hai người.
Cậu đi, hắn đi theo, sau lưng người này theo sát bước chân người kia, không nhanh không chậm mà đi tới cửa nhà của Hứa Lang.
"Anh xác định anh muốn đi vào?"
Hứa Lang quay đầu lại định khuyên lui Lục Hân, không nghĩ tới khoảng cách giữa hai người lại gần đến không thể tưởng tượng, thậm chí cậu vừa mới quay đầu lại, liền chui vào trong lòng nguc của Lục Hân, mùi thuốc lá dễ ngửi kia lại chui vào lồng nguc của Hứa Lang.
Cậu không tự chủ được mà nắm lấy cánh tay của Lục Hân, đầu cậu bắt đầu mơ mơ màng màng.
Cậu có thể cảm nhận tiếng tim đập truyền đến từ lồng nguc của người đàn ông, còn có thể cảm giác được đầu của người đàn ông đang cúi xuống ngày càng thấp, cuối cùng, cậu cảm giác được lỗ tai của mình bị thứ gì chạm vào một chút.
Hành động ngoài dự đoán này làm thân mình của Hứa Mộng Lâm run lên, Hứa Lang lại cảm giác được cái gen bin thái còn sót lại trong cơ thể của Hứa Mộng Lâm bắt đầu phát tác.
Cậu ngẩng đầu lên, làm cho hơi thở của người đàn ông lưu chuyển xung quanh cổ của mình.
Lục Hân sau khi thử được phản ứng của Hứa Lang, nhướng mày lên, sau đó lập tức làm trầm trọng thêm, đè Hứa Lang lên cửa.
Vì thế, trong hàng hiên yên tĩnh truyền đến tiếng vang không thể để người khác biết đến.
Đột nhiên tiếng mở cửa vang lên từ trên lầu, tiếp theo liền nghe được thanh âm có người xuống lầu, một chút lý trí còn sót lại của Hứa Lang lập tức muốn đẩy Lục Hân ra, nhưng lại bị Lục Hân tăng lớn sức lực hơn đè lại.
Cho tới khi tiếng bước chân ngày càng tới gần, Hứa Lang cảm giác tầm mắt của mình tối sầm, đầu của cậu đã bị hắn ấn vào trong lòng nguc của hắn, thân hình cao lớn của Lục Hân hoàn toàn bao vây cơ thể của Hứa Lang lại, cho nên dù người ở bên ngoài có tò mò nhìn thoáng qua, thì chỉ có thể nhìn thấy một người đàn ông kỳ quái đang dựa vào trên cửa, giống như đang tự mình suy ngẫm điều gì, người đó hoàn toàn không ý thức được rằng, trong lòng nguc của người đàn ông còn che giấu một người.
"Đưa chìa khoá cho tôi."
Hứa Lang đưa chìa khóa trong túi cho Lục Hân.
Cửa mở.
Lục Hân ôm Hứa Lang vào phòng.
"Vừa rồi là anh có ý gì?"
Lục Hân vén tóc mái đang ngăn trở đôi mắt của Hứa Lang lên, ôn nhu nói: "Hôn môi còn có thể có ý gì khác."
"Anh thích tôi? Muốn làm người yêu của tôi?"
Lục Hân gật gật đầu, thân mình của hắn nghiêng về phía trước, nhìn dáng vẻ hình như còn muốn tiếp tục chuyện vừa rồi với cậu.
Hứa Lang nghiên đầu qua một bên, tránh thoát sự tiếp xúc của Lục Hân, "Anh xác định anh thích tôi, sau đó muốn làm người yêu của tôi?"
Lục Hân dùng thn thể của mình nói đáp án cho Hứa Lang.
Xong việc, Hứa Lang dựa vào trong lòng nguc của Lục Hân, ngón tay lướt qua nguc hắn.
Cậu vốn đang để ý tiến độ phát triển của mối quan hệ giữa Lục Hân và Hứa Mộng Lâm, nhưng trong "cuộc chiến" vừa rồi, Hứa Lang xác định, quan hệ giữa Hứa Mộng Lâm và Lục Hân cách xa độ thân mật của cậu với Lục Hân, bởi vì động tác của hai người đều rất mới lạ.
Lục Hân căn bản không biết làm thế nào với đàn ông.
Sau ngày hôm đó, quan hệ của hai người lập tức phát triển với tiến bộ vượt bậc.
"Thầy Hứa, lại đến xem chúng em làm thực nghiệm ạ."
Hứa Lang dựa vào trên tường, nghiêng đầu cười, nhìn bọn họ, "Đúng vậy."
Chuột trắng trong lồng sắt chạy tới chạy lui, thoạt nhìn rất có sức sống, Hứa Lang lại dời tầm mắt nhìn về phía chuột trắng trong lồng sắt bên cạnh khác, những con chuột này so với những con chuột đầy sức sống kia, thoạt nhìn hành động chậm chạp hơn rất nhiều, da lông thậm chí có chút ngã xám, hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Chuột trẻ và chuột già.
Cậu nhìn Lục Hân ở phía bên kia thao tác thiết bị trao đổi máu thông qua máy tính, máu của chuột trắng trẻ thông qua ống dẫn tiến vào trong máu của chuột trắng già.
"Mục đích của thực nghiệm này là gì?"
Lục Hân còn đang thao tác thực nghiệm đột nhiên cứng đơ, sau đó ra hiệu cho học sinh của hắn mở miệng.
"Năm , tổ nghiên cứu của phó giáo sư Y-Lâm-Na · Khang-Bác-Y, chuyên ngành sinh vật học của đại học Berkeley phân hiệu California đã phát biểu một công trình nghiên cứu trên tạp chí "Thông tin tự nhiên", kết quả của cuộc nghiên cứu chỉ ra rằng, "Máu của tuổi trẻ" không thể trở thành liều thuốc hữu hiệu cho việc nghịch chuyển sự già cả. Mà thực nghiệm trước mắt chúng em đang làm, đó chính là thông qua sự khống chế biến đổi về lượng, lật đổ kết luận này, chứng minh "Máu của tuổi trẻ" có thể nghịch chuyển sự già cả."
"Vậy kết quả của thực nghiệm?"
"Chúng em khuyết thiếu tổ đối chiếu lớn."
"Tổ đối chiếu lớn?"
Lục Hân gỡ bao tay trắng xuống, đi đến bên người Hứa Lang, "Đúng vậy, tổ đối chiếu giữa người với người."
Hắn nhìn Hứa Lang, ánh mắt vốn dĩ trầm tĩnh lại chậm rãi nhiễm lên ý cười ôn nhu, nhưng sự ôn nhu này lại khiến thn thể của Hứa Lang run lên, một cảm giác sợ hãi không thể nói truyền đến từ tận đáy lòng, đầu của cậu lại bắt đầu đau lên.
Lục Hân ôm cơ thể đang loạng choạng của Hứa Lang vào lòng, nói với những người khác: "Thn thể thầy Hứa không thoải mái, tôi dẫn thầy đến phòng y tế nhìn xem."
Hứa Lang bởi vì cơn đau truyền đến từ đại não mà bắt đầu mơ mơ màng màng, trong lúc hoảng hốt, cậu thấy được một cây kiêm tiêm, kiêm tiêm lạnh lẽo, loé ánh kim quang đang hướng về phía mình mà ghim vào.
_________
Edit + Beta: tnsgroup
_Hết chương _