Tống Dịch Hành vẫn không đi vào phòng học, đôi mắt cứ nhiệt liệt nhìn chằm chằm cậu, "Em muốn vào nghe giảng bài không?"
Vốn dĩ muốn trở về tiếp tục tìm manh mối, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đầy nước long lanh kia của Tống Dịch Hành, Hứa lang gật gật đầu, nhưng mà, cậu ngồi ở đâu?
Hứa Lang nhìn về phía bậc thang của hội trường đã chen đầy người.
Tống Dịch Hành mới mặc kệ người nhiều hay ít, duỗi tay muốn kéo Hứa Lang vào phòng học, Hứa Lang yên lặng dời tay đi.
Nói giỡn, trước công chúng, hai người đàn ông nắm tay, trong đó một người còn là giáo sư ôn thu nho nhã, được nhiều học sinh yêu thích nữa chứ, này làm sao được.
Không nắm tay được khiến Tống Dịch Hành có chút không vui, nhưng đứng trước niềm vui lớn khác, một chút không vui này cũng không ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn nhiều lắm.
Trên lớp học, đôi mắt si cuồng muốn đoạt hồn phách người khác của Tống Dịch Hành cứ nhìn chằm chằm Hứa Lang, cảm xúc hưng phấn cứ quét qua quét lại.
Bởi vì Tống Dịch Hành đem một cái ghế dựa đặt ở gần bục giảng cho Hứa Lang ngồi, cho nên Tống Dịch Hành hở một chút là đi xuống tới chỗ cậu, chân dài của hắn dính sát vào bên người của Hứa Lang, ngón tay thon dài còn thường thường chạm nhẹ vào vai cậu.
Nếu Hứa Lang là học sinh của hắn, hoàn toàn có thể kiện hắn quấy rối tnh dục.
Cho nên sau khi trải qua ba tiết học thật dài, các bạn học đã kiến thức được sự hưng phấn thêm phần điên cuồng của giáo sư Tống.
Sau khi tan học, hai người cơm nước xong liền cùng nhau đi về khu biệt thự.
Sau khi đưa Hứa Lang về biệt thự của cậu, Tống Dịch Hành cười tủm tỉm, tay gõ nhịp đi về nhà mình, đối diện hắn có hai người đi tới, một người phụ nữ trong đó thoạt nhìn rất trẻ, ăn mặc cũng thật sang quý, một người khác là một đứa trẻ, đầu gục xuống, đang xoa một bên mắt.
Tống Dịch hơi khom lưng, nhìn thoáng qua bên mắt mà đứa trẻ đang xoa.
Đó là một con mắt bầm tím, tràn đầy vết thương.
"Tao thật sự muốn đánh chết mày!" Người phụ nữ trẻ tát một cái lên mặt của đứa trẻ nam, "Đồ trang điểm của tao đều bị mày phá hết."
Đứa trẻ vẫn cứ gục đầu xuống, tiếng khóc nghẹn ngào truyền ra.
"Khóc cái gì mà khóc, cả ngày chỉ biết khóc." Người phụ nữ liếc mắt, biểu tình trên mặt hung hăng.
Mỉm cười trên mặt của Tống Dịch Hành đã sớm biến mất, cảm xúc không rõ cuồn cuộn nơi đáy mắt, biểu tình trên mặt nháy mắt âm u, tiếp theo hắn vặn vẹo đầu, khi ngẩng mặt lên, biểu tình trên mặt đã khôi phục lại bộ dáng lúc trước.
Hắn đi từ từ đến trước mặt họ, "Cô Lưu, lại đang dạy dỗ đứa trẻ à?"
Người phụ nữ được gọi là cô Lưu kia khi nhìn đến người nói chuyện là Tống Dịch Hành, trên mặt xuất hiện biểu tình kinh diễm, cô ta lấy tay vén tóc mai, lại dùng âm thanh ôn nhu khác với lúc nảy mà trả lời, "Haizz, đứa trẻ không nghe lời ấy mà, giáo sư Tống tan làm đó à?"
Đôi mắt Tống Dịch Hành nhìn về phía đứa trẻ nam, không chút để ý đáp: "Đúng vậy."
Sau đó lục tìm trong túi mình, đi đến trước mặt đứa trẻ, ngồi xổm xuống, chậm rãi mở lòng bàn tay ra, hai viện kẹo trái cây nho nhỏ nằm trong đó, "Nè, tiểu Dũng, chú cho con kẹo trái cây."
Viên kẹo trái cây sáng lấp lánh dưới ánh mắt trời.
Sau khi về đến nhà, Tống Dịch hành vén toàn bộ bức màn xuống, căn phòng sáng ngời nháy mắt đen nhánh, hắn ci tây trang trên người xuống, tuỳ ý ném qua một bên, tiếp theo giơ ngón tay sờ đến cổ áo sơ mi.
Hắn đi vào phòng bếp, ung dung thong thả mà bắt đầu ci cúc áo trên tay áo, từ đầu đến cuối, biểu tình trên mặt đều là đạm mạc, máu lạnh.
Áo sơ mi cũng bị ci ra, làn da tuyết trắng trong bóng đêm càng thêm mị hoặc, cơ bắp trên người thoạt nhìn săn chắc có lực, hắn cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, ngón tay thon dài hơi vuốt lưỡi dao, tiếp theo, từng giọt máu tràn đầy sinh lực từ vết đao chảy xuống.
Tống Dịch Hành ngửi thấy mùi máu tươi kia, gương mặt trầm mê mà nhắm hai mắt lại, cơ mặt căng chặc.
"Mẹ, mẹ, chơi với con đi."
Một người phụ nữ ung dung hoa quý ngồi trước bàn trang điểm, một mái tóc đen thật dài cuộc sóng cứ như đang toả sáng, càng tô điểm thêm gương mặt với làn da trắng mịn.
Đôi mắt mỹ lệ động lòng người nhìn chính mình trong gương, cẩn thận mà tô son lên môi.
Đứa trẻ nam bên cạnh thấy mẹ không để ý đến mình, liền đẩy đẩy người phụ nữ một chút.
Tay cô ta run lên, son môi bị lệch, hình thành một đường sơn môi kéo dài trên gương mặt.
Bầu không khí lập tức trở nên áp lực, đôi mắt cô ta giật giật, chậm rãi mở đôi môi anh đào đỏ thắm ra, nói ra một đống từ ngữ tục tĩu.
Sau đó, cô ta cầm cây chổi lông gà bên cạnh lên, mặt không cảm xúc mà đánh thẳng vào người đứa trẻ, một cây lại một cây, cho đến khi cả người đứa trẻ toàn là máu.
Trong tầm mắt đều là màu đỏ tươi diễm lệ, cơ thể Tống Dịch Hành run lên một chút, chậm rãi đi ra từ trong hồi ức, mở to mắt ra, chỉ thấy bên trong tràn đầy tơ máu.
Miệng vết thương trên tay đã bắt đầu khô lại.
Hắn nhìn cây dao gọt hoa quả đang yên tĩnh nằm trên bàn, biểu tình tối nghĩa khó hiểu.
Ngày hôm sau, cô Lưu đã chết.
Đôi mắt cô ta trợn to, hai chân banh ra nằm trong sân biệt thự, không biết cỏ dại chỗ nào bay đến trên mặt. Chồng cô Lưu ôm đứa con đứng ở một bên, nhìn bộ dáng của anh ta hình như đã khóc rất nhiều.
Mà đứa trẻ mặt không cảm xúc, đôi mắt đạm mạc nhìn chiếc xe đồ chơi trong tay.
Bầu không khí trong khu biệt thự đã khác với ngày hôm qua, mọi người sau khi nhìn thấy thi thể nữ, đã không còn tâm tình xem náo nhiệt như lúc trước, đặc biệt là mấy người phụ nữ trẻ tuổi, sắt mặt tái mét vội vàng đi nhanh sang chỗ khác.
"Chồng ơi, chúng ta dọn nhà đi chỗ khác đi, nơi này thật nguy hiểm, chưa đến một tháng mà đã chết ba người, em rất sợ."
"Được, đi về dọn dẹp đồ đạc, chúng ta đi dọn đi liền."
Người trong khu biệt thự đều là người giàu có, trong thành phố này, những người đó có rất nhiều căn nhà, đại đa số những người không muốn dọn đi nguyên nhân là do không muốn rời đi nơi mình đã ở thật lâu.
Nhưng mà cho dù có ở lâu cỡ nào đi nữa, thì cũng không quan trọng bằng mạng sống.
Cho đến bây giờ, ba vụ án mạng đều có điểm giống nhau, chết đều là nữ giới, cách chết là giống nhau.
"Khúc hát ru" chắc hẳn là có ý nghĩa tượng trưng nhất trong ba vụ án mạng này, vì sao chỉ phát bài "khúc hát ru", "khúc hát ru" đối vơi hung thủ có ý nghĩa gì?
Hứa Lang đi đến bên người đứa trẻ, cậu ngồi xổm xuống, "Cậu bạn nhỏ, xe đồ chơi chơi có vui không."
Đứa trẻ chậm rãi ngẩng đầu, Hứa Lang thấy được trên mặt cậu bé xanh tím, cùng với đôi mắt đạm mạc với mọi chuyện xung quanh, "Chơi rất vui ạ." Ngữ điệu dại ra hoàn toàn không giống như là ở độ tuổi này nên có.
"Cậu bạn nhỏ, vết thương trên mặt của con là bị làm sao vậy?"
Biểu tình của đứa trẻ nam rõ ràng co rúm lại một chút, sau đó đôi mắt hơi hướng về chỗ của thi thể nữ, đứa trẻ chưa kịp mở miệng, cha của nó đã lại đây ôm đứa trẻ lên, "Đừng có ở chỗ này mà hỏi ba hỏi bốn."
Hứa Lang đứng dậy, mặt không cảm xúc mà nhìn người đàn ông đột nhiên tức giận kia, không chút để ý mà nhếch miệng cười, "Xin lỗi nhen."
Thông qua phản ứng vừa rồi của đứa trẻ, vết thương trên mặt cậu bé tám, chín phần là bị người đàn bà đã chết kia tạo thành.
Liên tưởng đến thi thể của đứa trẻ nam bị chôn trong sân biệt thự của nạn nhân nữ đầu tiên kia, bức ảnh chụp bị xé trong căn biệt tự thứ hai, còn có vết thương trên mặt của đứa trẻ trong căn biệt thự thứ ba.
Một ý tưởng cơ bản đã được hình thành, có thể rõ ràng hiểu biết được tập tính của mỗi hộ gia đình trong khu, buổi tối còn có thể gây án được trong khu biệt thự được quản lý nghiêm ngặt này, hơn nữa còn không bị phát hiện, còn có mục tiêu phạm tội của hắn rõ ràng là những người mẹ có hành vi bạo lực hoặc không yêu quý đứa trẻ.
Hứa Lang nhìn xung quanh khu biệt thự một chút, một kế hoạch được sinh ra trong đầu.
Thông qua mấy ngày nằm vùng, Hứa Lang dần dần thâm dò được hiện tại còn những hộ gia đình nào chưa dọn đi, hơn nữa còn có một người mẹ đối xử không tốt với đứa trẻ trong gia đình, phân biệt là tận cùng bên trong khu biệt thự - Vương Giai Lệ, kế bên nhà của cô ta - Lưu Du cùng với kế bên nhà của Hứa Lang - Thượng Lăng.
Trước mắt chỉ xác định phạm vi ba người có khả năng bị hại, còn về vấn đề thời gian hung thủ gây án, gây án với ai, Hứa Lang lại không rõ ràng lắm, nên cậu chỉ có thể mỗi ngày đều đi lang thang quanh mấy hộ này.
Đêm nay lại là một đêm mưa dầm, thích hợp để gây án nhất.
Hứa Lang mặc áo mưa vào xong liền đi ra ngoài.
Đầu tiên là đi đến căn biệt thự cách vách, ngồi xổm xuống canh trong chốc lát, sau khi không phát hiện có người nào khả nghi, lại đi tới căn biệt thự trong cùng của khu, ban đêm an tĩnh trừ bỏ tiếng mưa, hình như còn có âm thanh quỷ dị không dễ phát hiện.
Như là âm thanh dao phây chém nát bí đao.
Một tia ánh sáng chiếu vào chỗ phát ra âm thanh, một gương mặt tuyết trắng thông qua tia sáng nhìn thẳng về Hứa Lang.
Gương mặt Tống Dịch Hành trắng bệch, trong đêm tối vô hạn càng phụ trợ cho hắn cứ như một con quỷ hút máu đã ngủ say hồi lâu, hắn nhìn chằm chằm Hứa Lang ở phía sau đèn pin, đôi môi đỏ tươi mê người hơi hơi giương lên, nhưng đôi mắt lại thâm thuý đến đáng sợ, giống như một cái động đen ngòm, sắp nuốt chửng Hứa Lang
Hắn ném thi thể nữ trong tay xuống đất, ung dung thong thả đạp lên cỏ xanh đi về phía
Hứa Lang.
Bàn tay to tuyết trắng nắm lấy đèn pin trong tay Hứa Lang, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn, hơi thở lạnh băng lộ ra sự tuyệt vọng nơi Tống Dịch Hành lập tức vây quanh cậu.
Bị hung thủ phát hiện làm cho mấy người trong phòng phát sóng trực tiếp hưng phấn lên, "Đây là sắp ăn cơm hộp á."
"Rốt cuộc cũng sắp chết thẳng cẳng, tôi đợi lâu lắm rồi."
"He he, Tống Dịch mới không git cht "tiểu khả ái" đâu!"
"Đồng ý +. Cặp đôi Dực Long của chúng ta ngọt ngào nhất, "tiểu Hành Hành" làm sao giết "tiểu Lang Lang" được."
(Tui không biết tại sao tác giả lại để tên là Dực Long cp nữa, tui định sửa lại theo chữ Tiếng Việt là thành Hành Lang cp:)) mà sao nghe kì quá nên tui giữ nguyên luôn)
"Lầu trên, dùng điệp từ thật ghê quá đi."
"Bị em phát hiện rồi, "tiểu khả ái"." Thân trên của Tống Dịch Hành nghiêng về phía trước, gương mặt của hán dính sát vào bên tai của Hứa Lang, hơi thở nóng ấm không ngừng phun vào lỗ tai cậu.
"Thấy được thủ pháp phạm tội của tôi, có vui không?"
Đầu lưỡi trơn trượt lim lên lỗ tai của Hứa Lang, cơ thể cậu run lên một cái, lui một chân ra sau.
Ánh mắt Tống Dịch Hành càng thêm điên cuồng, hắn đột nhiên kéo Hứa Lang vào trong lòng nguc mình, cúi đầu, trán hai người chạm vào nhau, Hứa Lang bị bắt ngã vào dòng lốc xoáy trong mắt của Tống Dịch Hành.
Trong ánh mắt hắn trừ bỏ điên cuồng, Hứa Lang còn nhìn thấy được sự tuyết vọng sâu trong đôi mắt của hắn, sự tuyệt vọng đó rất giống với người vô tội bị rớt vào vực sâu, trong nháy mắt biết mình bị phát hiện, mất đi tất cả ducvọng cầu sinh.
Đáy lòng cậu bắt đầu xuất hiện nỗi đau đớn từng trận, Hứa Lang chịu đựng xúc động muốn rơi nước mắt của mình, ánh mắt tràn đầy ôn nhu nhìn Tống Dịch Hành, ý đồ làm giảm đi sự tuyệt vọng của hắn.
Nhưng Tống Dịch Hành đã lâm vào tình trạng hoàn toàn điên cuồng, căn bản không để bụng một đến tí xíu an ủi kia, xé đi gương mặt ôn nhu, đột nhiên liền khiêng Hứa Lang lên vai, đi nhanh về nhà hắn.
Nước mưa nhỏ giọt rơi vào trên người của cả hai, hơi thở trầm mặc dần dần lang toả, toàn bộ quá trình Tống Dịch Hành không hề nói một tiếng gì, nhưng mà từ đôi tay run rẩy kia của hắn, Hứa Lang cảm giác được hắn không ổn định như bề ngoài.
Về đến nhà, mở cửa, khóa cửa, liền mạch lưu loát.
Tống Dịch Hành khiêng Hứa Lang đi tới căn phòng khoá chặt ở cuối hành lang, "Lấy chìa khoá xuống cho tôi."
Chìa khoá lạnh lẽo từ trong bàn tay ấm áp của Hứa Lang chuyển dời qua tay của Tống Dịch Hành, mở cửa.
Trong căn phòng lớn đen tối, chỉ đặt một chiếc giường lớn, ở ngay đầu giường, Hứa Lang thấy được một cái còng tay sáng lấp lánh.
Tống Dịch Hành ném Hứa Lang lên giường, hắn xoay người, "răng rắc" một tiếng, cửa phòng bị khoá lại.
Đôi mắt si cuồng của hắn nhìn chằm chằm Hứa Lang, bên trong là tình yêu mãnh liệt như sóng cuộn biển gầm, che trời lấp đất mà nhào về phía Hứa Lang.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, đôi mắt Hứa Lang ửng đỏ, cảm xúc kích động thống khoái từ đáy lòng tuyền đến muốn áp cậu suy sụp, nhưng bộ dáng "muốn khóc không khóc" của Hứa Lang ở trong mắt của Tống Dịch Hành lại biến thành sợ hãi, khủng hoảng.
Tống Dịch Hành cười nhạo một tiếng, nghiên đầu nhìn Hứa Lang, "Em chạy không thoát. Cho dù có khóc thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không tha cho em. Em phải ở trong địa ngục với tôi cả đời."
Hứa Lang ở trên giường bò đến bên người của Tống Dịch Hành, kéo kéo góc áo của hắn, ý bảo hắn khom người xuống, Tống Dịch Hành hơi hơi mỉm cười, vừa ci cúc áo vừa cong thắt lưng xuống.
Chuyện phát sinh ngoài dự đoán của hắn, trong nháy mắt Tống Dịch Hành khom người xuống, Hứa Lang liền hôn lên đôi môi đỏ tươi yêu mị kia.
Tống Dịch Hành cứng người, ngón tay đang đặt lên cúc áo thứ hai cũng dừng lại, cho đến khi Hứa Lang áp sát vào bên tai của hắn nói: "Em nguyện ý ở bên anh cả đời. Không phải anh buộc em, là em tự nguyện."
Những lời này như là một chiếc hộp Pandora, một khi mở ra, hậu quả khó mà đoán trước.
Cơ thể Tống Dịch Hành bắt đầu run kịch liệt, đôi mắt dần dần đỏ bừng, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Lang, như là đang suy đoán xem câu nói vừa rồi của cậu là thật hay giả.
Hứa Lang ôn nhu nhìn Tống Dịch Hành, tay cậu sờ lên bàn tay đang dừng lại ở viên cúc áo thứ hai của Tống Dịch Hành, cầm tay của hắn, từng viên từng viên mà tháo ra áo sơ mi của Tống Dịch Hành.
Rốt cuộc hiểu rõ ý của cậu, Tống Dịch Hành cứ như sói đói mà nhào lên, dùng cơ thể khổng lồ của hắn bao bọc lấy cơ thể gầy yếu của Hứa Lang, hai dôi bàn tay to hung hăng bóp eo Hứa Lang, đầu gắt gao mà vùi vào cổ cậu.
Mùi hương tươi mát, chỉ thuộc về người thanh niên trước mặt lần lượt chui vào mũi hắn, sự bất an sâu trong nội tâm theo sự xâm lược của từng hơi thở của cậu mà bị đuổi đi từng chút một.
Tống Dịch Hành cảm giác mình cứ như một người bị nhốt ở sa mạc lâu ngày đột nhiên có được thật nhiều nước khoáng vậy, vui sướng, kinh ngạc, được sống lại trong tuyệt cảnh.
"Xỉu ngang! Couple của chúng ta thế nhưng là song hướng yêu nhau!"
"Song hướng muôn năm! Ngọt chết mị!"
"Một ca khúc mang tên "cậu phải gả cho hắn," xin đưa đến tặng đôi chồng chồng mới cưới này!"
Một số người khác mới vào phòng trực tiếp này đều là vẻ mặt hoang mang, chỗ này không phải phát sóng trực tiếp hiện trường phạm tội sao, sao lại trở thành chương trình yêu đương thế này.
_________
Edit + Beta: tnsgroup
_Hết chương _