Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Trong lòng Tạ Minh Thành dường như có chút kiêu ngạo vì con trai và con gái của anh ấy, con trai của mình đã thông minh còn lanh lợi để anh ấy phải thay đổi cái nhìn, mà con gái ở bên ngoài cũng thể hiện ra tài năng hơn người.
Con cái của anh ấy vốn nên hoàn mỹ như vậy, kế thừa tất cả gen xuất sắc của mình, nghĩ đến đây, Tạ Minh Thành nhìn về phía Diệp Mai Hoa ở một bên tâm trạng cũng bỗng trở nên tốt hơn vài phần.
“Vậy cuốn sách vẽ này cháu tặng cho chú, cảm ơn chú tặng quà cho cháu.” Một quà trả một quà, Trúc Nhã cuối cùng cũng có thể an †âm nhận những món đồ chơi này, mắt thường có thể thấy được cô bé rất vui vẻ, cuối cùng còn phải ôm Barbie ngủ.
Lúc rời đi, Diệp Mai Hoa đề nghị tự mình đi tiễn Tạ Minh Thành.
Hai người đi ra ngoài, Diệp Mai Hoa dừng lại nói: “Tôi biết tiếp tục nói cảm ơn anh sẽ khiến anh phiền, nhưng tôi không biết nên nói gì mới tốt” Tạ Minh Thành nhìn ra ngoài, một tay cầm quyển sách vẽ kia đưa cho Diệp Mai Hoa, nói: “Cô xem” Diệp Mai Hoa tiếp nhận mở ra nhìn, trong mắt cũng không có chút bất ngờ nào, Tạ Minh Thành nói: “Con bé vẽ rất đẹp”
“Ừm, Trúc Nhã từ nhỏ đã rất thích vẽ, đây là sở thích lớn nhất của con bé.”
“Cô bé rất có tài năng. Với tài năng này có thể được đào †ạo chuyên nghiệp thì rất tốt” Diệp Mai Hoa hơi kinh ngạc.
“Ý anh là đi theo con đường nghệ thuật chuyên nghiệp sao?” Tạ Minh Thành gật đầu, tiếp tục nói năng của con bé” Diệp Mai Hoa cũng nghiêm túc theo, cô ấy vẫn biết Trúc Nhã vẽ không tệ, nhưng bởi vì chưa từng tiếp xúc với những đứa trẻ khác cho nên cô ấy vẫn cho rằng trình độ này rất bình thường, nhưng từ giọng điệu của Tạ Minh Thành thì anh ấy cho rằng đây là tài năng sao?
“Tôi sẽ tìm cho con bé những giáo viên giỏi nhất để dẫn dắt con bé” ừng chôn vùi tài Diệp Mai Hoa một lần nữa nhìn lại sách vẽ trong tay, lân đầu tiên cô ấy cảm thấy mình đang chôn vùi tài năng của Trúc Nhã.
“Công việc của công ty đầu tư tài chính Tứ Nhã đòi hỏi cô phải tập trung cao độ, chỉ cần bất cẩn một chút là thất bại, cô bồi thường không nổi. Huống chỉ, thân thể cô cũng không chống đỡ nổi, lần này cô có thể may mắn không có việc gì, lần sau không biết chừng có thể đột tử cũng nên” Không thể không nói, những lời nói độc địa của Tạ Minh Thành luôn có thể lập tức đánh trúng tử huyệt của Diệp Mai Hoa.
Cuối cùng, anh ấy trực tiếp nói: “Cô nên thay đổi công việc đi” Diệp Mai Hoa ngẩng đầu lên, nhìn anh ấy: “Anh nói đùa à?” Tạ Minh Thành sắc mặt bình tĩnh, nhưng giọng điệu mang theo một tia trào phúng, nói: “Giữa công việc và Trúc Nhã, cô chỉ có thể chọn một” Đừng tưởng rằng anh ấy không biết Lục Bách Thiên của công ty đầu tư tài chính Tứ Nhã là bạn trai cũ của Diệp Mai Hoa, hình như bây giờ cũng chưa bỏ cuộc.
Sau khi trở về nước, còn sáng lập công ty đầu tư tài chính Tứ Nhã, tâm tư rõ ràng như vậy khiến Tạ Minh Thành sinh ra một cảm giác tức giận, đáy mắt hiện lên một tia sát khí.
Tạ Minh Thành anh ấy còn chưa hào phóng đưa người phụ nữ của mình đến miệng người đàn ông khác, lại còn là một người đàn ông mơ tưởng làm bố của con gái mình.