Chương : Tai Nạn Ô Tô
Trong lúc Diệp Mai Hoa còn đang miên man suy nghĩ, một tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Diệp Mai Hoa ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy một chiếc Maybach màu đen trực tiếp đâm vào trụ đá, toàn bộ xe bị lật nghiêng.
Con đường này vốn dĩ không có xe qua lại.
Diệp Mai Hoa vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa bấm số gọi xe cấp cứu.
Phần đầu xe bị hủy hoại rất nghiêm trọng, cũng may cửa xe ở bên ghế lái vẫn có thể mở ra được.
Diệp Mai Hoa liếc nhìn bên trong chiếc xe đã bị hư hỏng nặng, người tài xế bị túi khí chèn mạnh. Cô ra sức kéo ra, liền thấy một dáng người quen thuộc.
“Thư ký Tân?” Diệp Mai Hoa bất chấp tất cả những thứ khác, dùng toàn bộ sức mạnh kéo Tân Đức Hải tránh thật xa ra khỏi chiếc xe.
Tân Đức Hải đầu đầy máu tươi, trước mắt biến thành màu đen, chỉ còn lại một chút ý chí, nắm lấy tay Diệp Mai Hoa yếu ớt kêu lên: “Chủ tịch … Tạ … ghế sau…” Dứt lời, anh lập tức ngất đi.
Diệp Mai Hoa hiểu ý của anh, vội vàng quay đầu lại nhìn chiếc xe bị lật.
Tạ Minh Thành không còn ở trong xe, đúng không?
Diệp Mai Hoa cắn răng một cái, một lần nữa chạy lại phía chiếc xe, mở cửa băng ghế sau, liền thấy một người đang kẹt lại ở hàng ghế sau đã bị biến dạng. Anh bị ép chặt tới mức không thể nhúc nhích.
Người kia rõ ràng là Tạ Minh Thành!
“Chủ tịch Tạ, chủ tịch Tạ, anh có nghe thấy không?” Không có tiếng đáp lại.
Diệp Mai Hoa cố gắng kéo anh, nhưng anh đã bị kẹt chặt trong ghế, căn bản không có cách nào di chuyển được.
Cô nhăn mũi ngửi thấy mùi xăng bị rò rỉ, trong lòng không khỏi lo lắng.
Quả nhiên, ở dưới gầm xe, từng giọt từng giọt xăng đang chảy xuống.
Nếu không thể kéo anh ra khỏi đây, chiếc xe sẽ rất nhanh phát nổ. Biết rõ vị trí này không thể rời người đi, hơn nữa anh lại không còn ý thức, với sức của một mình cô thì không thể làm gì được, có lẽ cô nên đợi đội cứu hỏa tới mới đúng.
Diệp Mai Hoa nghĩ đến số tiền cùng thẻ ngân hàng kia mà cô lấy được đều là của Tạ Minh Thành, cũng là bước đi đầu tiên của cô.
Cô lại cắn răng, một lần nữa chui vào trong xe, bẻ gãy chiếc ghế đang đè lên anh.
Trong cơn hôn mê, Tạ Minh Thành cảm giác được có người đang kéo anh.
Đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại ấy thỉnh thoảng lại kéo người anh, thỉnh thoảng lại nói liên tiếp những lời gì đó.
Anh không nghe rõ được những lời đó là gì, vốn muốn mở mắt ra xem nhưng cơn đau đầu kịch liệt khiến anh không thể làm được.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Mùi xăng càng ngày càng nồng nặc.
Diệp Mai Hoa biết chính mình nên sớm rời đi, bằng không vụ nổ này cũng sẽ lấy đi mạng sống của cô.
Nhưng cô lại không thể cứ như vậy mà không quan tâm tới người này. Rốt cuộc, móc cài cũng được mở ra.
Diệp Mai Hoa dùng toàn bộ sức lực túm lấy Tạ Minh Thành mà lôi anh ra ngoài.
Cô ôm lấy anh, liều mạng tiến về phía trước. Bọn họ vừa chạy ra không được mấy mét thì một tiếng nổ lớn vang lên phía sau.
Sức nóng bùng phát trực tiếp khiến Diệp Mai Hoa ngã nhào về đẳng trước.
Cơn đau dữ dội ập đến khiến lỗ tai Diệp Mai Hoa ù ù một hồi lâu mới có thể bình thường trở lại.
Nhìn Tạ Minh Thành ngã xuống bên cạnh, cô nói một tiếng: “Anh nợ tôi một mạng”.