Chương : Giúp Long Thành
Diệp Mai Hoa từ khi biết ba tấm thẻ này là ba củ khoai nóng bỏng tay, liền đứng ngồi không yên.
Cô lại tìm tới chị Dương, cho người đi kiểm tra một chút xem trong hai chiếc thẻ này có bao nhiêu tiền. Kết quả có trong tay, ngay cả Diệp Mai Hoa và chị Dương đều kinh hoàng.
So với dự đoán của Diệp Mai Hoa còn nhiều hơn.
Hai chiếc thẻ còn lại, mỗi chiếc có tỷ.
Tính cả chiếc thẻ thứ nhất, hiện nay cô đang nắm giữ tỷ, Chị Dương thận trọng hỏi: “Mai Hoa, em đã cướp của nhà giàu nào vậy?” Diệp Mai Hoa cũng nuốt nước miếng.
“Chị Dương, chị chắc chăn chứ?” “Đương nhiên rồi, ta cùng người kia còn cố ý đếm đi đếm lại những số không. Nếu không phải em tín nhiệm chị, chị đã bị đồng tiền hấp dẫn rồi” Một số tiền lớn như vậy, lại có thể lấy ra mà không cần mật mã. Tuy nói rằng với lượng giao dịch lớn có thể điều tra được tung tích, nhưng chỉ cần có nhiều người, phân tán giao dịch, hành động bí mật một chút, vẫn có thể trực tiếp lấy tất cả rồi chạy ra nước ngoài.
Nếu nói Diệp Mai Hoa không rung động với số tiền này thì là nói dối. Có số tiền này, có thể giữ lại mạng của Trúc Nhã, cũng không cần phải nép mình nín nhịn nhà họ Diệp nữa.
Nhưng cô đành nén lại sự kích động của mình. Chưa nói đến việc có thể lấy được số tiền đó hay không, một khi bị Tạ Minh Thành tra ra, chính bản thân cô còn không qua được tòa án lương tâm. Lấy đi sáu trăm triệu còn có thể tự lừa mình là tiền cứu mạng anh và bồi thường cho sự làm nhục của anh với cô.
Nhưng nhiều thế này, cô không làm được.
“Mai Hoa, vậy em định làm thế nào? Những tấm thẻ này không thể để ai biết, em vẫn là tốt nhất nên trả lại cho người ta đi” Dương Ngọc San cũng không dám vì số tiền này mà mạo hiểm, lên tiếng khuyên bảo.
Diệp Mai Hoa nhíu mày, nghĩ tới Tạ Minh Thành lúc này sống chết còn chưa rõ, Long Thành đang loạn, thị trường chứng khoán xuống dốc không phanh, không ít cổ đông đang tìm cách bán ra cổ phần trong tay. Một khi số lượng quá lớn, sớm muộn gì tập đoàn cũng phải sụp đổ.
Diệp Mai Hoa đã nghiên cứu tình hình chứng khoán của Long Thành, biết rằng đang có người ở phía sau thu mua cổ phần của Long Thành trong một thời gian dài. Ngộ nhỡ Tạ Dương Ngọc San thiếu chút nữa làm đổ cốc nước trong †ay, tưởng rằng chính mình đã nghe lầm rồi.
“Mai Hoa, em đừng nói bừa. Chúng ta mời từ trong tù ra, không thể lại vào đó. Lấy ra sáu trăm triệu chị còn có thể tìm cách che giấu, nhưng con số này…” “Em phải giúp anh ta” “Cái gì?” “Chị Dương, chị giúp em một lần đi. Em muốn đánh cược Diệp Mai Hoa nắm tay Dương Ngọc San, nói với cô tỉ mỉ những gì mình định làm. Vẻ mặt Dương Ngọc San biểu chuyển từ khiếp sợ đến khó tin, sau đó lại là tràn đần khâm phục, cuối cùng võ ngực đảm bảo nhất định sẽ hoàn thành.
Thời gian vẫn từng ngày trôi qua, Long Thành càng ngày càng loạn. Bởi vì Tạ Minh Thành không hề xuất hiện trong một khoảng thời gian dài, có tin đồn rằng anh đã chết, chỉ là không thông báo ra ngoài.
Cách giải thích này được phần lớn mọi người tán thành, cổ phiếu của Long Thành cũng vì vậy mà sụt giảm nghiêm trọng hơn.
Trong phòng bệnh, Tạ Minh Thành tinh thần phấn chấn đang xử lý tài liệu, không hề có dù chỉ một chút trạng thái của người sắp chết. Đúng lúc này Lâm Hoàng Kiệt điều tra được cái gì đó, liền kêu to: “Minh Thành! Anh đoán xem tôi tìm được cái gì?” Bởi vì quá mức hưng phấn, Lâm Hoàng Kiệt còn không gọi hai tiếng ông chủ mà đã trực tiếp gọi tên anh. Tạ Minh Thành cũng không thèm để ý tới việc đó, quay đầu lại nhìn.
“Kẻ áo đen của anh đã có động tĩnh rồi. Tên trộm này cũng quá tham lam. Đã lấy ra toàn bộ rồi. Tất cả. tỷ. Không để lại chút nào. Hơn nữa tên trộm này còn biết cách phân chia giao dịch, đổi tới mấy chục địa điểm, cũng thật quá to gan” Tân Phong cũng cảm thấy hứng thú, tiến lại nhìn vào màn hình máy tính, vẻ mặt kinh ngạc.
Tạ Minh Thành lại chú ý tới điểm bất thường: “Cả ba thẻ, đồng thời rút tiền ra trước?” “Không thể nào! tỷ, thật là lòng tham vô đáy” Tạ Minh Thành bình tĩnh nắm chặt hai tay, đôi mắt hiện lên vẻ kích động.