Chương : Có Lẽ Là Hiểu Nhầm
Diệp Mai Hoa đột nhiên lùi về phía sau, trái tim đập thình thịch.
Cô cũng không biết vì sao bản thân lại cảm thấy chột dạ như vậy.
Hơn nữa, không phải có tin đồn rằng anh ta sắp chết sao?
Tại sao có thể xuất hiện tại đây một cách khỏe mạnh bình thường như vậy?
Đặc biệt là nhìn sắc mặt của anh không có chút nào giống với một người yếu tới sắp chết. Anh rõ ràng là nhìn tốt đến mức khó tin.
“Mẹ, là chú đẹp trai” Diệp Mai Hoa vội vàng kéo Trúc Nhã lại, nhanh chóng đóng máy tính.
“Trúc Nhã, mẹ hôm nay còn có việc cần phải đi trước, con ở đây ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ nhé” Diệp Mai Hoa cũng không biết vì sao, chỉ là cô cảm thấy vô cùng hoảng hốt lợi hại, muốn rời khỏi đây nhanh nhất có thể.
Cô muốn tránh mặt Tạ Minh Thành.
Trúc Nhã thực ngoan ngoãn gật gật đầu, cầm khăn giấy vẫy vẫy cô: “Vậy lần sau mẹ lại đến chơi với con nhé.” Diệp Mai Hoa ôm máy tính, gật gật đầu rồi vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh. Nhưng cô không chú ý tới phía trước, đâm mạnh vào một khuôn ngực ấm áp.
Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.
“Sao vậy, bây giờ muốn chạy trốn ư?” Sắc mặt Diệp Mai Hoa lập tức cứng đờ.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, lập tức bắt gặp đôi mắt đen u tối.
Diệp Mai Hoa sợ tới mức vội vàng lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa ngã lăn ra.
“Cẩn thận!” Tạ Minh Thành vươn tay, dường như muốn ôm lấy eo cô, nhưng nghĩ tới điều gì đó, anh đột ngột đổi ý, thay vào đó là nắm lấy cánh tay cô kéo trở lại.
Diệp Mai Hoa hồn vía còn chưa ổn định, thiếu chút nữa là làm rơi cả máy tính trong tay.
Thấy không còn cách nào tránh né, cô đành cắn răng nói: “Anh Tạ, thật là trùng hợp” Khóe miệng Tạ Minh Thành chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười, tới lúc này mà cô còn định giả ngu với anh sao?
Cũng phải, anh tìm kiếm lâu như vậy, không ngờ tên trộm này lại ở ngay trước mũi mình.
Sau khi đã tìm được người, Tạ Minh Thành cũng không cần nóng vội nữa.
“Cô Diệp, hiện tại muốn đi đâu vậy?” Diệp Mai Hoa càng thêm chột dạ, rốt cuộc cô cũng lấy của anh ta một số tiền quá lớn. Tuy rằng cô dùng chính số tiền này để giúp Long Thành, nhưng hiện tại anh không hiểu biết.
Có khi nào đang hiểu lầm thành cô ăn trộm không?
Số tiền lớn như vậy, có thể điều tra được trong một khoảng thời gian ngắn hay không?
Diệp Mai Hoa lúc trước cũng không nghĩa rằng có thể giấu giếm mọi chuyện, chỉ là nghĩ sau khi hoàn thành tất cả, sẽ đem số cổ phần đó trả lại.
Nhưng có trời mới biết Tạ Minh Thành vốn dĩ không hề trong tình trạng nguy kịch. Tin tức trên mạng đều là gạt người.
“Anh Tạ, anh … anh không sao chứ?” “Gì “Ý tôi không phải như vậy…” Diệp Mai Hoa cảm thấy da đầu tê dại, hận không thể lập tức rời đi? Cô thực sự hy vọng tôi xảy ra chuyện ư?” Tạ Minh Thành dường như cảm thấy dáng vẻ này của cô rất thú vị, không nhanh không chậm nói: “Cô Diệp, gần đây tôi có làm mất hai chiếc ví” Sắc mặt Diệp Mai Hoa lập tức trắng bệch.
“Thật, thật là đáng tiếc…” “Đúng vậy, tên trộm đó còn rút hết tiền trong thẻ của tôi” Khuôn mặt nhỏ lại tái thêm vài phần.
“Anh Tạ, anh đừng lo lắng. Có lẽ tên trộm đó còn giữ chút lương tâm, sẽ trả lại tiền cho anh” “Cô thực sự nghĩ như vậy sao?”