Chương : Tạ Bách An
Bà cụ tức giận đến mức gương mặt nhăn nhúm như quả †áo tàu nhưng lại không thể làm gì được đứa cháu trai này.
Diệp Mai Nhung thấy chẳng có ai để tâm đến cô, chỉ đành ôm lấy phần trán bị thương chậm rãi đi về phía Tạ Minh Thành. Tuy nhiên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của đối phương, cô lại chùn chân.
“Minh Thành…Anh…anh đừng giận bà nội mà. Bà nội chỉ quan tâm Bách An thôi…” Diệp Mai Nhung khéo léo lựa lời mà nói, bà cụ vô cùng hài lòng với thái độ này, bèn chủ động nói đỡ vài câu.
“Nếu anh không yên tâm để Bách An ở đây thì vẫn còn Mai Nhung cơ mà. Ngay cả mẹ đứa nhỏ cũng ở cùng, thì cần gì phải lo lắng đâu chứ?” Đôi mắt Diệp Mai Nhung lóe lên mừng rỡ, từ lúc cô gả cho Tạ Minh Thành đến nay bà cụ chưa bao giờ đứng về phía cô, thậm chí ngay cả tư cách ngẩng đầu nói chuyện cũng không có. Tuy nhiên thời gian gần đây, đối phương đặt vào tay cô cơ hội, khiến Diệp Mai Nhung quyết tâm cho dù không chiếm được tình cảm đến từ Tạ Minh Thành thì phải năm được sự coi trọng của bà cụ.
Diệp Mai Nhung còn tưởng mình đang làm chuyện đúng đắn, lại chẳng hề hay biết trong mắt Tạ Minh Thành bà cụ không đáng một xu.
“Minh Thành, em có thể sống với Bách An ở nơi này, em nhất định sẽ chăm sóc đứa nhỏ thật tốt! Hơn nữa bà nội cũng nhớ Bách An lắm, quây quần bên nhau chẳng phải càng hạnh phúc sao” Bà cụ vô cùng hài lòng, chỉ chờ Tạ Minh Thành gật đầu nữa mà thôi. Chỉ cần giữa đứa nhỏ trong tay, còn lâu Tạ Minh Thành mới dám làm loạn. Tâm mắt mọi người đều đổ dồn về phía anh, dường như hai từ đồng ý vừa thốt ra thì bà cụ sẽ ngay lập tức cho người dẫn Tạ Bách An rời đi. Anh nhướn mày, gắn giọng cười lạnh.
“Các người có ba ngày để thu xếp” Dứt lời, Tạ Minh Thành xoay người rời đi, dáng vẻ khiến người khiến nảy sinh áp lực, chẳng ai dám ngăn cản. Lâm Hoàng Kiệt bước ra đến cửa, thoáng liếc mắt về phía Diệp Mai Nhung, lời ít ý nhiều.
“Cô Diệp, cô làm ra chuyện như thế này, thật sự nghĩ mình hiểu ông chủ lắm hay sao?” Nói xong những lời này, Lâm Hoàng Kiệt nhanh chóng biến mất, mặc kệ Diệp Mai Nhung bấy giờ sắc mặt đã tái nhợt.
Diệp Mai Hoa sau khi chuyển toàn bộ cổ phần qua nơi khác, bấy giờ mới xem như hoàn thành công việc. Từ ngày Tạ Minh Thành xuất hiện, cô liên tục tăng ca hơn hai buổi tối mới đem mọi thứ thu xếp gọn ghẽ. Chẳng biết anh ta có tìm cô tính sổ không nữa.
Hơn sáu trăm triệu cô đều trả lại toàn bộ, may mắn nhân lúc sàn chứng khoán tập đoàn Long Thành phát sinh biến số liền nhanh chóng cá kiếm cho mình. Hiện tại tuy rằng mọi thứ đều giống như kế hoạch dự trù ban đầu nhưng trong lòng Diệp Mai Hoa vẫn cảm thấy bất an.
Nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện. Nhận được cuộc gọi từ Tạ Minh Thành, Diệp Mai Hoa giật nảy mình, suýt chút nữa thì quăng cả điện thoại.
“Tối nay tôi đón cô” “Khoan đã, cái gì cơ?” “Gửi tôi địa chỉ” Thanh âm Tạ Minh Thành nói ra lệnh thì có vẻ đúng hơn.
Diệp Mai Hoa bởi vì chột dạ nên không dám từ chối, hơn nữa cô cảm thấy không nên để anh ta đến đón mình, đối phương mà đến thì không biết còn gây ra chuyện gì nữa.
“Tôi biết có quán cà phê gần đây, tiện đường hơn nhiều.
Tôi chờ anh ở đó nhé” Diệp Mai Hoa cúp máy, đứng ngồi không yên. Còn Tạ Minh Thành đang cầm trong tay một phần tư liệu, sắc mặt thoáng chốc trở nên âm trầm. Tân Phong và Lâm Hoàng Kiệt đều đang bận rộn chỉnh lý hồ sơ lẫn nhân sự bên trong tập đoàn Long Thành, cơ hồ thay máu toàn bộ, đem mấy tên vô dụng đá đít ra khỏi nơi này.
Những người do bà cụ cài cắm vào hiện tại đều bị lọc sạch, vì lẽ đó đối phương mới sốt ruột muốn dùng Tạ Bách An để uy hiếp Tạ Minh Thành. Lâm Hoàng Kiệt vui vẻ chỉ số dư dao động trên máy tính, phấn khích kêu lên.
“Ông chủ, toàn bộ cổ phần đều quay về rồi. Một đồng cũng không thiếu’’.