Chương : Tìm Thấy
Diệp Mai Hoa bỗng nhớ ra chuyện người phụ nữ trung niên ban nãy ở quầy bán kem nói rằng cô còn dẫn theo đứa con trai, suýt thì bỏ quên. Vẻ ngoài của Tạ Bách An và Diệp Trúc Nhã trông khá giống nhau, bị nhầm thì con trai cô là chuyện thường tình. Ban nấy Diệp Mai Hoa còn nghĩ đối phương hoa mắt, nhưng nếu Tạ Bách An thật sự chạy đến đây thì rất có thể là sự thật.
“Anh đi theo tôi” Chỉ cần là chuyện liên quan đến Tạ Bách An, Diệp Mai Hoa liền quên mất nguyên tắc phải giữ khoảng cách với Tạ Minh Thành. Anh thoáng ngạc nhiên, nhanh chóng nối gót theo sau cô. Diệp Mai Hoa quay trở lại quây bán kém, ngó nghiêng xung quanh, sau đó thấp giọng nói.
“Anh bảo vệ sĩ tìm thật kĩ khu vực này đi”
“Ừm” Tạ Minh Thành ngay lập tức vung tay huy động vệ sĩ, mà anh và cô cũng bắt đầu tập trung tìm kiếm. Trúc Nhã nắm tay Diệp Mai Hoa, ngẩng đầu thắc mắc.
“Mẹ, mẹ đang tìm ai vậy?”
“Một bạn nhỏ, lớn hơn con chút xíu thôi. Bạn nhỏ đang chơi trốn tìm, chúng ta nhất định phải tìm ra mới được” Diệp Mai Hoa không hề nhắc đến chuyện Tạ Bách An bỏ trốn khỏi nhà. Bởi cô đoán, một đứa nhỏ dám làm ra chuyện như thế, bên trong ắt hẳn có nguyên nhân sâu xa.
“Thì ra là vậy. Mẹ, con biết bạn ấy trốn ở đâu rồi!”
“Ở đâu?
Diệp Mai Hoa ngạc nhiên.
“Mẹ lại đây, con nói nhỏ cho mẹ nghe nè” Tạ Minh Thành vừa xoay người liền bắt gặp cảnh tượng Trúc Nhã đang năm nhoài trên vai Diệp Mai Hoa, thì thầm chuyện gì đó. Bóng hai người một lớn một nhỏ phản chiếu trên nền đất, trông vô cùng đáng yêu.
“Ông chủ, tìm thấy ba lô của cậu chủ nhỏ rồi ạ!”
“Đâu?” Tạ Minh Thành nhíu mày. Mà trong lúc đó, Diệp Mai Hoa nhìn theo hướng mà Trúc Nhã chỉ, đấy là bụi cỏ xanh mướt um tùm, khiến người ta không hề chú ý đến.
“Trúc Nhã, con chắc chắn là ở đây à?”
“Dạt”
“Tại sao?”
“Bởi vì nếu là con á, chắc chắn con sẽ trốn vào nơi này” Diệp Mai Hoa cảm thấy kì quái với lối suy nghĩ ngô nghê như vậy nhưng cô vẫn nghe lời con gái, ngồi xổm xuống tìm kiếm. Thời điểm vạch bụi cây ra, cô liền nhìn thấy đôi mắt to tròn đang nhìn mình chăm chú.
Tạ Bách An quả nhiên trốn ở đây!
“Cuối cùng cũng tìm thấy con rồi. Bố con đang lo cho con lắm đấy, mau ra đây đi nào” Diệp Mai Hoa không có thời gian để tán thưởng con gái mình, cô nhìn Tạ Bách An, nhẹ giọng khuyên nhủ. Mà đứa nhỏ không hề nhúc nhích, sau khi nhìn Diệp Mai Hoa hồi lâu liền quay sang Trúc Nhã, khẽ hé miệng, không biết đang suy nghĩ gì.
Cô trông thấy Tạ Bách An liền rướn cổ gọi Tạ Minh Thành.
Anh nhíu mày, chậm rãi bước đến, thanh âm nghiêm nghị.
“Tạ Bách An, mau bước ra đây.” Bụi cây kêu loạt xoạt nhưng đối phương vẫn không chịu ló đầu ra. Tạ Minh Thành không hề lặp lại yêu cầu lần thứ hai, anh tính toán gọi vệ sĩ nhổ hết toàn bộ cây lên, xem đến lúc đó đứa nhỏ này còn trốn được nữa hay không. Diệp Mai Hoa chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết đối phương muốn làm gì, nhanh chóng ngăn cản.
“Chờ chút đã. Anh hung dữ như vậy, đương nhiên thằng bé sẽ sợ rồi. Để tôi thử xem” Dứt lời, Diệp Mai Hoa chậm rãi tiến lên phía trước, lần nữa ngồi xổm xuống gọi cậu.
“Bách An, hiện tại con cứ ra ngoài trước đi đã. Ở đây muỗi nhiều lắm, đừng để mình bị cắn, khó chịu lắm” Nghe vậy, Tạ Bách An thoáng khit mũi. Đứa nhỏ bị muỗi chích, vừa ngứa vừa đau nhưng chẳng thèm kêu lấy một tiếng.
Ban đầu cậu vẫn vô cùng mạnh mẽ nhưng hiện tại nghe thấy thanh âm dịu dàng của dì xinh đẹp, mà đối phương rất có thể là mẹ ruột của mình, Tạ Bách An liền cảm thấy muốn được khóc lóc làm nũng.
Cho dù thông minh hơn bạn bè cùng trang lứa gấp nhiều lần, dáng vẻ thành thục chẳng hề giống con nít nhưng Tạ Bách An vẫn chỉ là đứa nhỏ mới lên năm mà thôi. Khi đau sẽ muốn tìm kiếm sự an ủi, đáng tiếc từ trước đến nay chưa ai an ủi cậu cả. Hiện tại…
Diệp Mai Hoa nghe tiếng sụt sịt, vừa nghiêng đầu nhìn liền trông thấy đôi mắt lấp lánh kia hoe đỏ, chắc là khóc rồi đi. Cô cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Bách An?”
“Mẹ, để con thử khuyên anh ấy thử nha” Trúc Nhã ló đầu vào, đưa ra ý kiến.