Chương
Thời điểm Lục Bách Thiên trở về phát hiện không khí có chút kỳ quặc, chỉ cho là bởi vì anh là ông chủ nên mới khiến cho nhân viên cảm thấy không thoải mái.
Sau khi kết thúc cơm chiều, có người đề nghị tiếp tục đi tăng hai, đến một quán bar có điều kiện khá tốt, mọi người đều nhất trí đồng ý.
Lục Bách Thiên suy nghĩ đến mục đích của anh là để cho Diệp Mai Hoa hòa nhập với mọi người, có anh ấy ở lại sẽ càng khiến cho mọi người cảm thấy không thoải mái, lúc đó mất nhiều hơn được, liền nói: “Tôi đến công ty một chuyến, mọi người đi chơi vui vẻ đi, tôi sẽ tính tiền. Trước khi đi, ánh mắt Lục Bách Thiên nhìn Diệp Mai Hoa vừa dịu dàng lại mang theo trấn an.
Diệp Mai Hoa tránh đi ánh mắt này.
Đường An Na thấy vậy trong lòng cô ta càng thêm ghen ghét.
Mọi người chuyển địa điểm đi đến quán bar, trang trí bên trong quả thật rất đẹp, còn có ca sĩ đang hát nhạc tình khiến người say mê.
Đoàn người bào hết một cái sô pha, một đám người ngồi cùng nhau nhưng lại ngăn cách Diệp Mai Hoa để cô ngồi ở một góc, loại tẩy chay rõ ràng này khiến Lục Bách Hoa hận không thể nói cho anh trai cô biết lòng tốt của anh ấy lại trở thành chuyện xấu.
Lục Bách Thiên càng muốn giúp Diệp Mai Hoa nhanh chóng hòa nhập với mọi người, thì khiến mọi người càng thêm chống đối.
Dẫu sao không có ai thích ông chủ thiên vị một người nào đó, đặc biệt là người kia còn không có thực lực tương xứng, ngay cả một tấm bằng cũng không có.
Lục Bách Hoa yên lặng ngồi xuống bên cạnh Diệp Mai Hoa, cô ấy sợ chị gái tiên nữ cảm thấy tủi thân.
Diệp Mai Hoa đã nhận ra sự quan tâm của Lục Bách Hoa, cười nói: “Chị không có việc gì” Lục Bách Hoa nhỏ giọng nói: “Chị gái tiên nữ, chị đừng đau lòng, thời gian lâu rồi mọi người sẽ biết điểm tốt của chị” Diệp Mai Hoa trong lòng ấm áp đáp lại: “Cảm ơn em, Bách Hoa, nhưng mà sau này đừng gọi chị là chị gái tiên nữ nữa, cứ kêu chị là Mai Hoa đi.” Lục Bách Hoa cong cong khóe mắt nở một nụ cười đơn thuần.
“An Na, tôi cảm thấy cô hát còn hay hơn ca sĩ kia, cô đi lên hát một bài đi”
“Đúng rồi, An Na, cô nhất định có thể khiến mọi người kinh ngạc!” Đường An Na vì muốn để lại ấn tượng tốt đẹp trước mặt Lục Bách Thiên nên cô ta đều giữ mối quan hệ tốt đẹp với những đồng nghiệp trong công ty, ngay cả bọn họ ồn ào kêu cô lên hát cũng dám làm.
Đường An Na chỉ cười nhạt, mạnh dạn bước lên sân khấu, nói chuyện với ca sĩ một chút đã lấy được microphone.
Giọng hát của Đường An Na rất dịu dàng, vô cùng thích hợp hát nhạc trữ tình. Ngay lúc cô ta mở miệng, giọng hát của cô ta đã khiến mọi người đều không nhịn được nhìn về phía cô ta.
Mỹ nữ đứng dưới ánh đèn cùng với tiếng hát êm tai, cũng đủ khiến người ta động lòng.
Lúc này, trên một sô pha VIP sang trọng ở lầu hai lầu hai, có vài người tùy ý ngồi bên trong nghe thấy tiếng ca đã bắt đầu chú ý bên dưới.
“A? Bài hát này hát rất hay, ôi, là một mỹ nữ kìa, anh chuột, ngươi lại đây nhìn xem!”
“Dịch Trí Minh, đã nói mấy trăm lần, đừng kêu tôi là anh chuột nữa, cậu không não saol” Tôn Quang Hạo trợn trắng mắt, nhưng anh ấy vẫn quay qua nhìn xem, vừa nhìn liền vui vẻ: “Thật đúng là rất xinh đẹp, tại sao lại thấy quen mắt nhỉ? Đúng rồi, cô ấy không phải là cô chủ nhà họ Đường sao! Tôi nhận ra cô ấy, gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, Đường An Nai” Dịch Trí Minh hứng thú, nói: “Tại sao cô cả nhà họ Đường lại ca hát ở chỗ này?”