Chương
“Mai Hoa, đừng nóng vội, nhất định sẽ có biện pháp” Diệp Mai Hoa khàn giọng nói: “Chị Dương, chị giúp em liên hệ người kia, còn về tiền… Cho em chút thời gian, em sẽ giải quyết”
“Mai Hoa, nếu thật sự không được chị sẽ đi liên hệ với người nhà của chị, chị đến đó cầu xin chắc có thể sẽ lấy được tiền.
Diệp Mai Hoa kinh ngạc hỏi: “Chị Dương, chị không phải không có người nhà sao?
Dương Ngọc San cười tự giễu nói: “Đúng vậy, chị vẫn luôn coi như là bọn họ chết hết rồi, nhưng vì Trúc Nhã, chị sẽ bỏ qua mặt mũi.” Diệp Mai Hoa vô cùng cảm động, nhưng vẫn là lắc đầu: “Chị Dương, còn chưa tới một bước này đâu, em sẽ nghĩ cách giải quyết” Có thể khiến một người coi tất cả thân nhân của mình như người chết, thì chị ấy đã đau khổ đến mức nào mới có thể hận chết những người đó chứ. Da mặt Diệp Mai Hoa chưa dày đến mức để chị Dương phải chịu những uất ứt này.
Tiền, cô cần rất nhiều tiền.
Tìm bố Trúc Nhã cần có, chữa bệnh cho Trúc Nhã cũng cần có tiền, còn có tương lai của Trúc Nhã nữa, những thứ này đều cần rất nhiều tiền.
Nhưng mà số tiền lần trước cô lấy của Long Thành căn bản không đủ.
Diệp Mai Hoa cố gắng đè áp lực này xuống đày lòng, ngày thứ hai sắc mặt cô vẫn như thường mang theo Trúc Nhã đi dã ngoại.
Địa điểm được chọn là công viên ở trung tâm, vì thế Diệp Mai Hoa còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, còn mang theo diều, tối hôm qua Trúc Nhã nôn nóng thiếu chút nữa là không ngủ được.
“Mẹ! Mẹt! Diều bay siêu cao luôn!”
“Trúc Nhã thích sao?”
“Thích! Mẹ tốt nhất!” Trúc Nhã cười xán lạn, chạy quanh người Diệp Mai Hoa, chốc chốc lại cầm thử dây diều, vui vẻ tận trời.
Dương Ngọc San cũng bị tiếng cười của Trúc Nhã lây qua, nói: “Trúc Nhã thích thả diều thì lần sau mẹ nuôi dẫn con đi thả diều! Không đợi mẹ con nữa” Diệp Mai Hoa từ lúc làm việc thì rất bận rộn, nếu không phải còn có Dương Ngọc San chăm sóc Trúc Nhã thì cô chắc chắn sẽ không thể nào lo xuể, cho nên lòng biết ơn Dương Ngọc San càng ngày càng tăng.
Chơi đùa một ngày, Trúc Nhã cuối cùng cũng nằm ngủ trong lòng ngực Diệp Mai Hoa.
Dương Ngọc San cười nói: “Cô gái nhỏ này tối hôm qua vui vẻ tới nỗi không ngủ được, hiện tại biết mệt mỏi” Diệp Mai Hoa có chút áy náy, là cô lơ đễnh Trúc Nhã.
“Cảm ơn chị, chị Dương”
“Cảm ơn chị làm cái gì, chị cũng không giúp em được cái gì. Trúc Nhã là con gái nuôi của chị, chị đương nhiên phải chăm sóc nó rồi. Người mệt nhất phải là em đấy, đều gầy cả rồi” Trong khoảng thời gian này cô bận lên bận xuống ở công ty Viễn Phát, Diệp Mai Hoa đều không có thời gian chăm sóc cho mình, đã gầy một vòng lớn, cằm cũng trở nên nhỏ lại.
“Em không có việc gì, về nhà trước đi” Sau khi dọn dẹp đồ đạc xong, Diệp Mai Hoa cõng Trúc Nhã chuẩn bị đi về, nhưng trên đường Tôn Bân gọi điện thoại lại đây.
Diệp Mai Hoa đành phải giao Trúc Nhã cho Dương Ngọc San, nhận điện thoại.
“Alo?”
“Cô Diệp! Có vấn đề rồi! Chỉ sợ, chỉ sợ sẽ mất hết!” Sắc mặt Diệp Mai Hoa căng thẳng, nói: “Xảy ra vấn đề gì?”
“Tài chính bị chặt đứt!” Lồng ngực Diệp Mai Hoa lộp bộp một tiếng, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa không đứng vững.
“Anh nói lại lân nữa?!”
“Tài vụ làm giả, tài chính công ty tài chính liên đới bị chặt đứt, người dùng đã giảm %…” Nói tới đây thì Tôn Bân không nói tiếp nữa, anh ta không nói nữa.
“Ở công ty chờ tôi!” Dương Ngọc San cũng biết là chuyện công việc, xem biểm cảm của cô không được tốt lắm bèn vội vàng nói: “Em mau chóng chạy qua đó đi, chị dẫn theo Trúc Nhã về nhà trước, không có chuyện gì, nơi này có chị rồi” Diệp Mai Hoa tràn ngập áy náy, nhưng bên kia chờ không được, cô đành phải nói: “Chị Dương, phiền chị rồi, em xử lý xong lập tức sẽ về nhà”