Chương
Trong trời mưa to tầm tã, yêu cầu này của Diệp Mai Hoa đề ra không hợp thời chút nào, nhất là dưới tình huống bọn họ đã quay hai vòng ở chỗ cũ, tâm trạng nóng nảy.
Cô dường như là dịu giọng nhấn mạnh một lần với Trần Nhị Hồ, lộ ra vẻ mặt yếu đuối.
Nhưng Trần Nhị Hồ vốn không tin, nói: “Thành thật một chút, tiếp tục đi, đừng cho rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì” Diệp Mai Hoa biết sẽ bị từ chối, vào lúc lần sau bị đẩy đi, cố ý đi chậm một chút.
“Đừng, đừng đẩy tôi nữa, tôi đi không nhanh, đi nhanh tôi không nhịn được” Đã có yêu cầu đi vệ sinh lúc trước, đối với yêu cầu đi chậm một chút lúc sau, Trần Nhị Hồ không làm khó.
Đi chầm chậm, Diệp Mai Hoa và Trần Nhị Hồ rơi lại ở cuối cùng, mấy người anh em đi ở đằng trước tìm đường ra.
Trái tim Diệp Mai Hoa bỗng chốc nhảy vô cùng nhanh, đôi mắt của cô nhìn chăm chằm kí hiệu nơi bản thân mới đánh dấu, vào lúc nhìn thấy kí hiệu quen thuộc, cô chợt quyết lòng, đột nhiên ngã xuống bên cạnh.
Trần Nhị Hồ phản ứng không kịp, muốn tóm lấy cô, nhưng không bắt được, mắt trừng trừng nhìn cô ngã xuống dốc.
Sau khi Diệp Mai Hoa lăn mấy vòng, chợt dùng lực, kéo tay thoát khỏi dây thừng, dùng tay chân trèo vào cái hố bên cạnh, bắt lấy một mảnh cành lá cây khô lớn quấn quanh bản thân.
Cô buộc chặt thành một đoàn, trên dưới cả người đều vô cùng đau, đều là do lúc lăn xuống bị xước xát.
Trên đỉnh đầu, còn có thể nghe thấy tiếng Trần Nhị Hồ tức giận hét, để những người kia leo xuống tìm cô.
Diệp Mai Hoa ôm chặt bản thân, nước mắt lại lần nữa cũng không nhịn được mà rơi xuống, thật sự bị bắt đi rồi thì không còn gì nữa cả, cô muốn sống sót trở về, muốn nhìn thấy Trúc Nhã.
Vị trí này rất khuất tầm nhìn, nhưng có thể trốn bao lâu thì cô không biết, chỉ có thể cầu nguyện những người đó có thể từ bỏ việc tìm kiếm cô.
Mưa càng ngày càng lớn, giống như là ông trời cũng đang giúp đỡ Diệp Mai Hoa, mưa to như vậy, tầm mắt đều bị cản trở.
Những tiếng bước chân kia đã mấy lần tiến gần sát cô rồi, Diệp Mai Hoa liền ngay cả thở cũng chậm lại, khi tiếng bước chân cách xa cô đột nhiên nhớ đến vẫn còn điện thoại, vội vàng móc ra.
Ở đây có tín hiệu!
Trong lúc chân tay luống cuống ấn xuống số lại không cẩn thận ấn phải số điện thoại của Tạ Minh Thành.
Trong khoảng khắc kết nối được đó, nước mắt của Diệp Mai Hoa cũng đã rơi xuống rồi.
Giọng nói Tạ Minh Thành từ đầu bên kia truyền đến, trầm thấp, nhưng bình tĩnh.
“Diệp Mai Hoa, là cô sao?” Diệp Mai Hoa áp chế giọng nghẹn ngào, thấp giọng nói: “Là tôi…”
“Cô ở đâu? Nói vị trí của cô cho tôi, tôi đang ở trong rừng, đừng sợ” Tất cả sự kiên cường trên đường đi lại ở lúc nghe thấy giọng nói của Tạ Minh Thành bị phá vỡ.
Diệp Mai Hoa từ trước đến nay không biết bản thân sẽ có lúc yếu đuối như vậy, ôm lấy điện thoại.
Rõ ràng biết vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, những người kia vẫn đang tìm cô, nhưng nước mắt lại không thể khống chế.
“Đừng sợ, cô bình tĩnh lại đi, mở định vị lên, miêu tả một chút vị trí của cô” Sao có thể không sợ chứ?
Bị bắt cóc đến đây, đối mặt với những người muốn giết cô, cả đoạn đường mạnh mẽ chống đỡ đến hiện tại, đã là dùng hết tất cả sức tự chủ của cô rồi.
Cô thu lại tiếng khóc, nỗ lực nói tình huống của bản thân cho anh biết, thẳng đến cuối cùng, khóc không thành tiếng kêu.
“Tạ Minh Thành, cứu tôi… hãy cứu tôi… Trúc Nhã vẫn còn cần tôi..” Lượng pin không đủ, vào thời khắc tắt máy, Diệp Mai Hoa nghe thấy anh nói.
“Đợi tôi” Cô ôm lấy điện thoại đã hết pin, chôn mặt vào trong đầu gối, nước mắt chảy dài trộn lẫn với nước mưa.
Khi Tạ Minh Thành tìm thấy Diệp Mai Hoa, cô liền vẫn giữ nguyên động tác cuộn tròn như trẻ sơ sinh như vậy, ôm chặt thành một cục, được lá cây mục nát che đậy.
Đôi mắt lạnh nhạt đó của Tạ Minh Thành biến thành hiền hòa, trái tim vẫn luôn căng chặt thả lỏng một chút.
Anh từ chối người khác, tự bản thân mình ôm lấy Diệp Mai Hoa.
Vào lúc chạm vào cô, Diệp Mai Hoa đột nhiên mở to mắt ra, sợ hãi trong đôi mắt như kim châm vào lòng anh.
Không kìm được lòng, anh dịu giọng, nói: “Đừng sợ, đã không có chuyện gì rồi, tôi mang cô trở về.”
“Tạ Minh Thành…”