Tà Phượng Nghịch Thiên

quyển 2 chương 61: bế quan nửa năm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Giọng nói quen thuộc này không khỏi làm cơ thể của Hạ Như Phong cứng đờ, từ từ xoay người lại, phía chân trời, nam tử ung dung hạ xuống trước mặt nàng, một thân trường bào màu tím lay động ở trong gió, trong nháy mắt hai mắt nhìn Hạ Như Phong, trong mắt tím tà khí hơi nổi lên ý cười. Nam tử tuấn mỹ như thiên thần, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt nhu hòa lại không mất anh khí, thân hình thon dài, khí chất tà mị mà lười nhác, khiến cho nam tử khắp thiên hạ ở trước mặt hắn đều cảm thấy xấu hổ.

Loại nam tử này, làm đệ nhất thiên hạ thì không ai có thể sánh bằng.

"Là ngươi dám đánh chủ ý vào nữ nhân của bổn tọa?" Nháy mắt quay đầu, Dạ Thiên Tà thu ý cười lại, trong mắt hiện lên lạnh thấu xương, cổ khí thế cường đại vẫn cường thế, khiến người trong thiên hạ đều lâm vào rung động.

Như thứ của hắn, bất kì kẻ nào cũng không thể nhìn trộm, nếu không sẽ phải nhận lửa giận của hắn.

"Ngươi... Ngươi là ai?" Thanh niên ở nhìn thấy Dạ Thiên Tà, cũng đã bị đánh bại, hắn rõ ràng, nam tử này rất vĩ đại, tôn quý, tà mị, lười nhác, cường đại, đều xuất hiện ở trên người của hắn.

Nam tử như thế, sao hắn có thể so sánh? Sao có thể với đến?

"Nhớ kỹ, bổn tọa là nam nhân của nàng." Khóe miệng của Dạ Thiên Tà cong lên, vươn cánh tay ra, đã kéo Hạ Như Phong vào trong lòng, cảm nhận được thân thể cứng ngắc của thiếu nữ trong lòng, Dạ Thiên Tà tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Xem ra, ta không ở đây trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người đến làm phiền nàng, chẳng lẽ, nàg không muốn mượn tình huống này mà thoát ly sao?"

Hạ Như Phong đảo cặp mắt trắng dã, chỉ là cũng không tránh ra, nàng nâng mắt lên, nhìn vẻ mặt thương tâm của thanh niên, hơi cười: "Tà nói đúng, hắn là nam nhân của ta."

Nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong, ánh mắt của Dạ Thiên Tà càng thêm nhu hòa, ôn nhu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ.

Mặc kệ trong lòng nàng muốn thế nào, câu này đã làm cho hắn rất thỏa mãn rồi...

"Như Phong, chúng ta đi thôi!" Dạ Thiên Tà ôm vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữ, cười cười, dịu dàng nói.

Hạ Như Phong nở một nụ cười tươi, gật đầu, đáp ứng một tiếng: "Được."

Sau đó hai người sóng vai rời đi, bỏ qua nam tử tinh thần ảm đạm kia, hắn biết mình không có hi vọng, bởi vì hắn không thể so sánh với với nam tử tuấn mỹ tà mị lại cường thế kia.

Hai người xuất hiện với nhau, khiến cho Hạ gia và những người đến thăm hỏi đều chấn động.

Hạ Vân Ly ở ba năm trước đã gặp qua Dạ Thiên Tà, bất giác đầy cảnh giác với nam tử tà mị này, thật giống như một trân ái trân bảo bị người khác cướp mất.

"Phong Phong." Hạ Thiên đi đến trước mặt Hạ Như Phong, kéo lấy cánh tay phải của nàng, nhìn lướt qua Dạ Thiên Tà, hỏi: "Phong Phong, hắn là ai?"

Hạ Như Phong vừa định mở miệng giải thích, ai ngờ Dạ Thiên Tà giành trước một bước, mỉm cười nói: "Ta? Từ giờ trở đi, ta sẽ là người Hạ gia các ngươi."

Nói xong, Dạ Thiên Tà xoay người, trong mắt tím hiện ra tia sáng bóng nhu hòa, thâm tình dừng ở trước mặt thiếu nữ: "Như Phong, bây giờ ta là người không nhà để về, nàng nhất định phải thu nhận ta, bằng không, ta sẽ không đi."

"Ai nói chàng là người không nhà để về? Không phải chàng là người của ta sao? Vậy Hạ gia, đương nhiên là nhà của chàng rồi."

Nghe vậy, khóe miệng Dạ Thiên Tà cong lên một nụ cười tà mị, xem ra hai người bọn họ, quả nhiên là thích hợp nhất.

Chỉ là mọi người nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong đều dùng ánh mắt không thể tin nhìn nàng, với sự hiểu biết của bọn họ với tính cách của nàng, sao nàng lại nói ra lời nói này?

Nam tử này là ai? Có quan hệ gì với nàng?

Ánh mắt Hạ Thiên lướt qua khuôn mặt hai người, hình tượng đáng yêu nghiêm túc trên mặt hiện ra không cam lòng và mất mát, nhưng sớm muộn gì Phong Phong sẽ có nam tử thích, như vậy, sẽ không thể đùa chơi với hắn như trước nữa.

Mình ở trong lòng của nàng cũng chỉ là đệ đệ mà thôi...

Nhưng, chỉ cần nàng hạnh phúc như vậy đủ rồi, hắn vẫn như trước kia che chở cho nàng, dỗ nàng vui vẻ, cam tâm tình nguyện bị nàng ăn hiếp...

Như vậy là đủ rồi.

"Nếu Như Phong đồng ý, như vậy..." Chớp mắt tím, Dạ Thiên Tà xoay người đi ra ngoài cửa, vỗ tay, nói: "Mị Ảnh, Quỷ Ảnh, Ám Ảnh, Điệp Ảnh, các ngươi xây dựng tổng bộ Tà Tông của chúng ta ở chỗ kia."

Bốn bóng dáng khẽ nhảy xuống, chỉ thấy bốn người này đều mặc hắc y, đầu đội đấu lạp, lúc đến trước mặt Dạ Thiên Tà, đều nửa quỳ ở mặt đất, giọng nói lãnh khốc: "Vâng, tông chủ."

Hạ Như Phong không khỏi ngây dại, chẳng lẽ, hắn lại chuyển Tà Tông đến Hạ gia?

"Đúng rồi, đây là lễ vật ta đưa cho Như Phong nàng và Hạ gia." Xoay người, Dạ Thiên Tà khẽ cười, giọng nói dịu dàng vang lên: "Về sau, đại lục này không còn Tà Tông, Tà Tông gia nhập vào Hạ gia, không biết ý Như Phong nàng thế nào?"

Cơ thể khẽ run lên, Hạ Như Phong há to mồm, trong con ngươi đen nổi lên một chút cảm động.

Dạ Thiên Tà làm như vậy là đưa những vất vả mấy năm nay giao cho nàng, mà thế lực Tà Tông khiến Thương Lang quốc lâm vào run rẩy, sao có thể nhỏ yếu chứ? Hắn lại tặng cho nàng...

"Tà, lần này ta sẽ không nói cảm ơn chàng, bởi vì, Hạ gia cũng là của chàng."

Hạ Như Phong hơi cười, với năng lực hiện tại của nàng và sủng ái Hạ Lâm Lạc cho nàng, tự nhiên có quyền nói như vậy.

"Như Phong..." Dạ Thiên Tà không nhìn người khác, nhu tình nhìn nàng một cái, sau đó phân phó nói: "Quỷ Ảnh, ngươi tiến lên đây, thông báo thế lực Tà Tông một chút, lập tức để cho người Hạ gia đi tiếp nhận."

"Vâng, tông chủ." Quỷ Ảnh tiến lên, hai tay ôm quyền: "Toàn bộ Tà Tông, trên Linh Quân ngoại trừ tông chủ thì có sáu người, phân biệt là ta, Ám Ảnh, Điệp Ảnh, Mị Ảnh, Tả hộ pháp, Hữu hộ pháp, phía trên Linh Vương có một trăm ba mươi hai người, trong đó Linh Vương cửu cấp là hai mươi người, phía trên Linh Tướng có một nghìn ba trăm bốn mươi người, ở Linh Tướng cửu cấp có một trăm mười hai người, phía trên Đại Linh Sư có một vạn ba ngàn bốn trăm người, mà Đại Linh Sư cao nhất còn lại là một nghìn năm trăm mười người."

Nghe thông báo, tất cả mọi người đều há to miệng, cứng lưỡi dừng ở trên người Dạ Thiên Tà.

Rốt cuộc hắn là ai, sao thủ hạ có thực lực cường hãn như vậy?

Những thế lực đó đều thuộc về Hạ gia sao? Nghĩ đến đây, Hạ Lâm Lạc kích động nhìn về phía Dạ Thiên Tà, vừa lòng vuốt chòm râu, trong lòng đã nhận định hắn là ngoại tôn nữ tế.

Dù là Mộ Dung Thanh Nguyệt ban đầu, ông cũng chỉ là nghĩ ở trong mà thôi.

Có thể thấy được Dạ Thiên Tà gây cho ông chấn động.

Sau đó Hạ Lâm Lạc tự mình dẫn theo Hạ Quân Mạc đi nhận người Tà Tông, mà Hạ Như Phong tiến vào phòng bế quan luyện chế đan dược, nàng muốn trong khoảng thời gian ngắn để cho người Tà Tông đề thăng cấp bậc.

Huống chi, quay trở lại Lâm Phong quốc, thời điểm tỷ thí luyện chế đan dược ở thành Thanh Phong, cũng nên luyện chế rất nhiều.

Lúc này luyện chế trong suốt một tháng, ở trong một tháng, đan dược luyện chế nhiều không đếm xuể, phòng đều bị bình dược chất đầy, cấp bậc luyện dược đã đột phá đến thất giai trung cấp.

Sau khi luyện chế xong, nàng đi ra ngoài cửa, đưa đan dược cho Hạ Lâm Lạc làm cho ông phát xuống, mình thì trở về phòng nghỉ ngơi, luyện chế rất nhiều, khiến bất kì phương diện nào nàng đều tiêu hao đến cực điểm.

Cho đến bây giờ nàng chỉ tu luyện chứ không ngủ, khó có lúc được ngủ suốt một ngày.

Lúc mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt đầy tươi cười của Thu Phong, Hạ Như Phong rõ ràng bị hoảng sợ, xoa đôi mắt, nói: "Sư phụ, người ở trong này làm cái gì vậy?"

"Ha ha, có việc muốn thương lượng với con." Xoa hai tay, Thu Phong ngồi xuống ở mép giường.

Nhíu mày, Hạ Như Phong thở dài: "Sư phụ, có chuyện gì người cứ nói đi!"

"Nha đầu, có một số việc nên nói cho con." Thu Phong than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa, nói: "Thật ra, học viện Linh Phong chúng ta là vì Đông Linh đại lục mà đề bạt nhân tài."

"Đông Linh đại lục?" Hạ Như Phong sửng sốt, nhíu mày lại, con ngươi đen lộ ra không hiểu.

"Đúng, qua một thời gian nữa, Đông Linh đại lục sẽ đến đây nhận người, dù là học viện chúng ta, hay là vì viện Linh Sư đề bạt nhân tài, luyện dược công hội hay là viện dược sư, ngay cả hoàng tộc, cũng sẽ vì thế lực khác mà đề bạt nhân tài."

Viện Linh Sư, viện dược sư, đây không phải là hai trong năm thế lực lớn của Đông Linh đại lục sao?

Công hội luyện dược và học viện Linh Phong, lại có liên quan đến bọn họ? Xem ra, có rất nhiều chuyện mà mình không biết.

"Thật ra, Tây Huyễn đại lục chúng ta quả thật không bằng mảnh đại lục kia, nhưng trong đó cũng không thiếu nhân tài, có một số thiên tài không thua người Đông Linh đại lục, chỉ là thiếu bồi dưỡng, cho nên Đông Linh đại lục mới có thế lực đến đây mời chào nhân tài, mà học viện Linh Phong chúng ta, cuối cùng quyết định, từ con và mười người trong bảng tinh anh tiến đến viện Linh Sư."

"Thật xin lỗi sư phụ, con không thể đi."

Khiến Thu Phong không ngờ rằng là, Hạ Như Phong nghĩ cũng không nghĩ ngay lập tức từ chối.

"Vì sao?" Thu Phong hoàn toàn ngây ngẩn cả người, sau khi hoàn hồn, đứng lên, một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Con biết không, nơi kia có rất nhiều người tha thiết ước mơ, vì sao con không muốn đi? Thật sự là tức chết lão tử, cơ hội tốt như vậy, con lại buông tha, con muốn lão tử nói như thế nào con mới hiểu?"

Hạ Như Phong không nói gì, chờ ông mắng xong mới ngẩng đầu, hơi cười: "Viện Linh Sư con sẽ đi, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ, con đã đáp ứng qua Tà, sẽ đối phó thánh cung với hắn, chờ sinh thần của ngoại công qua đi, con muốn rời đi với hắn."

"Con... Con đứa ngu ngốc này." Thu Phong lâm vào chán nản, dùng sức hít vào một hơi, lại thở ra, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Như Phong: "Ta nói cho con biết, con phải đi viện Linh Sư cho ta."

"Sư phụ..."

"Con nghe ta nói xong trước đã, viện Linh Sư ba mươi năm mới chiêu mộ người một lần, nếu lần này bỏ lỡ sẽ phải đợi ba mươi năm, nhưng, sau khi đưa bọn con đi, các con còn phải tiến hành tỷ thí đào thải với người của Đông Linh đại lục, đạt được thứ tự mới có thể đi vào viện Linh Sư, nhưng, nếu con có thể lấy được đệ nhất danh, con có thể đưa ra một yêu cầu, đến lúc đó, con nghỉ vài năm cũng không có việc gì khó."

Hạ Như Phong trầm mặc, nàng phải tiến vào viện Linh Sư, mà lại là thế lực đứng đầu đại lục, sao có thể dễ dàng đi vào? Vì vậy theo như lời của Thu Phong, bỏ qua lần này sẽ phải chờ ba mươi năm.

Có lẽ, như thế cũng có thể xem là biện pháp.

Chỉ cần nàng có thể đạt được đệ nhất danh, đến lúc đó, có thể bồi hắn đi Bắc Vực đánh dẹp thánh cung.

"Sư phụ, con biết rồi." Hạ Như Phong ngẩng đầu lên khẽ cười, khuôn mặt tuyệt mỹ tỏa ra tia sáng nhu hòa: "Sư phụ, cảm ơn."

Thu Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, hơi oan ức nhìn nàng một cái: "Con có thể biết được nỗi khổ tâm của ta là được rồi, tiến vào viện Linh Sư, tăng thực lực của con lên không phải là một chút, được rồi, ta cũng nên đi thôi, nha đầu kia con hãy nghỉ ngơi cho tốt đi!"

Dứt lời, Thu Phong đứng lên, rồi đi ra ngoài.

Vì đoạt được đệ nhất, Hạ Như Phong nhập vào thế giới Phong Tà bế quan, đồng thời bồi nàng bế quan còn có chiến đội Nghịch Thiên, Nghiêm Phong Hành, Lam Đồng, Cổ Phi, Cốc Mị Nhi, Hạ Ngân Nguyệt và mọi người.

Thời gian trong bế quan lặng yên qua đi, một ngày nửa năm sau, trong phòng Hạ Như Phong "Ầm ầm" một tiếng, phát ra một tiếng nổ thật lớn...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio