Tà Phượng Nghịch Thiên

quyển 3 chương 42: hồ gia lão nhị hiện thân.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

"Các ngươi đều đã đến đây sao?" Hạ Như Phong lạnh nhạt quét mắt nhìn chúng thú, khóe miệng cong lên một chút cười lạnh: "Tốt, tốt lắm, hôm nay ta muốn Thánh cung gà chó không yên."

Mọi người nghe được lời nói của Hạ Như Phong đối với đám thú hóa hình kia thì đều kinh ngạc há hốc miệng, những con thú hóa hình này hóa ra là thuộc về nàng ấy?

Những con thú đột nhiên phát ra tiếng rống to và đánh về phía đệ tử Thánh cung, vốn những thế lực này là vì nịnh bợ cung chủ Thánh cung mà đến, lại không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy nên đều run rẩy trốn tránh, sợ trận chiến sẽ lan đến mình.

"Các ngươi cũng đều xuất hiện đi!"

Hạ Như Phong hét lớn một tiếng, tất cả người của chiến đội Nghịch Thiên luôn luôn tu luyện trong Phong Tà đại lục đều được nàng thả ra ngoài.

Bọn họ cũng cần thời gian để chiến đấu liều mạng, trong Phong Tà đại lục, thật lâu không có trải qua chém giết sẽ làm mất đi cổ sát khí kia ở trên người bọn họ.

Mà chiến đội Nghịch Thiên lúc này, đều đã đến Linh quân, Tần Lạc là xuất sắc nhất, trải qua Hạ Như Phong bồi dưỡng nên đã trở thành một Linh quân lục cấp.

Mọi người nhìn một trăm người chiến đội Nghịch Thiên bỗng dưng xuất hiện, đều há hốc mồm, còn không đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại thì Hạ Như Phong cũng đã thả nhóm triệu hồi thú ra ngoài, thế là bọn họ lại ngây dại.

Nàng lại có nhiều triệu hồi thú như vậy, trong đó có sáu con lại là thú hóa hình...

"Ha ha, vị Chân linh nhị cấp kia cứ giao cho Hồ lão đại ta." Hồ lão đại sảng khoái cười lớn hai tiếng, giơ nắm đấm thô cuồng lên, trên nắm đấm hiện ra một tầng hào quang màu vàng đất và dùng sức đấm về phía Lý Minh Tuyết.

"Ầm ầm!"

Lý Minh Tuyết vội vàng nhảy dựng lên, lui lại sau mấy bước mới tránh được công kích của hắn, vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Trên mặt đất, bị đục ra một cái lỗ thủng, bụi đất dày đặc che lại tầm mắt của Lý Minh Tuyết.

"Sức mạnh của hắn không yếu hơn ta chút nào..." Cắn môi hồng, sắc mặt Lý Minh Tuyết thay đổi mấy lần.

Cho dù Hồ lão đại chỉ là thú Bát giai nhất cấp, nhưng bởi vì nguyên nhân là thú đã hóa hình nên thực lực của hắn tương đương với Chân linh nhị cấp trong nhân loại, thậm chí còn hơn một bậc.

"Ai, đại ca, tất cả chuyện tốt đều bị ngươi chiếm lấy, ta cũng chỉ có thể tìm đám kiến hôi phiền toái kia." Hồ lão ba có chút không vui liếc nhìn Hồ lão đại, bất đắc dĩ thở dài, con ngươi hung ác đảo qua đám nữ tử của Thánh cung kia và nói: "Đám người quái dị, các ngươi tới bồi tam gia chơi đùa đi!"

Có Hồ lão tam gia nhập, hoàn toàn là biến thành đơn phương chà đạp.

"Hừ!" Thánh Nhược Lan quát lạnh một tiếng, rút kiếm bên hông ra và muốn tiến lên tương trợ.

Mà giờ khắc này, hai bóng dáng chợt xuất hiện, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà một trước một sau chặn đường đi của nàng.

Những người đó giao cho bọn họ thì có thể, còn Thánh Nhược Lan thì nàng sẽ tự mình đối phó nàng.

"Tránh ra!" Sắc mặt Thánh Nhược Lan lạnh như băng, con ngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt sắc của Hạ Như Phong: "Hai người các ngươi không phải là đối thủ của ta."

Hạ Như Phong không thèm để ý cười, nhàn nhạt cong khóe môi: "Ta thực sự không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi đã quên một chuyện sao? Ta là một Luyện dược sư."

Gương mặt lạnh lùng của Thánh Nhược Lan biến đổi, làm sao nàng lại quên nàng ta là một Luyện dược sư bát phẩm, Luyện dược sư thường thường có thể sửa lại rất nhiều kết cục...

"Vậy thì thế nào? Cho dù ngươi là Luyện dược sư bát phẩm thì cũng sẽ không phải là đối thủ của ta!" Thánh Nhược Lan thu hồi suy nghĩ, cười lạnh một tiếng, tuy nàng ta là Luyện dược sư bát phẩm, nhưng mình dù sao cũng là một Chân linh tứ cấp, chẳng lẽ còn sợ nàng hay sao?

Người trẻ tuổi đúng là quá mức cuồng vọng, thật sự cho rằng một Luyện dược sư bát phẩm thì đã có thể nghiêng trời lệch đất rồi sao?

"Tà, ăn viên đan dược này vào." Hạ Như Phong cười nhạt, duỗi ngón tay và bắn ra, một viên đan dược bay về phía Dạ Thiên Tà, mà chính nàng cũng đồng thời xuất ra một viên đan dược nuốt vào trong miệng.

Dạ Thiên Tà đưa tay tiếp được đan dược đang bay tới và nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng, đan dược lăn xuống theo yết hầu.

Đan dược này chính là Hạ Như Phong luyện trong cuộc Đại bỉ của tam đại gia tộc, là phiên bản tiến hóa của viên đan dược mà nàng đã đưa cho Hoa Vô Tuyệt, có thể làm người ta phòng ngự trong khoảng thời gian ngắn, lực công kích và tốc độ đều tăng lên tới cực điểm, so sánh với điều này thì thời gian duy trì liên tục ước chừng có ba giờ.

"Bát Trọng Hỏa Viêm côn, tầng thứ sáu."

Giơ trường côn lên, Hạ Như Phong nhún người nhảy lên, trường côn tiên diễm đón đầu bổ về phía đầu của Thánh Nhược Lan.

"Không biết tự lượng sức mình!" Thánh Nhược Lan khinh thường hừ lạnh một tiếng, trường kiếm nhẹ giơ lên và chặn lại trường côn đỏ rực đang đón đầu bổ tới kia.

"Keng!"

Côn kiếm chạm vào nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía và phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Bước chân Hạ Như Phong đột nhiên lui về phía sau, chân của nàng ngừng một chút, sau đó chân lui về phía sau vài bước rồi mới ngừng lại, ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Thánh Nhược Lan.

Mặc dù dùng loại đan dược cực hạn kia, lại còn sử dụng Bát Trọng Hỏa Viêm côn tầng thứ sáu nhưng vẫn không thể tổn thương nàng.

"Mễ lạp chi châu, dã cảm đại phóng quang hoa (đom đóm mà cũng dám so với ánh trăng), thật sự là nực cười!" Khóe miệng Thánh Nhược Lan nở nụ cười khinh thường, ngay lúc này, nàng cảm nhận được có khí tức từ phía sau đánh tới, ngay lập tức xoay người lại và vung kiếm ngang ngực, trong con ngươi màu đen chợt hiện một liêm đao màu đen.

"Keng!"

Hắc sắc liêm đao chém vào trên trường kiếm chắn ở trước ngực của Thánh Nhược Lan, làm phát ra từng trận tia lửa, Dạ Thiên Tà nhướng mày, nhìn vẻ mặt Thánh Nhược Lan và khóe miệng giơ lên một chút cười lạnh.

"Ám Hỏa Phi Hàng!" (lửa địa ngục bay xuống)

Theo lời nói của Dạ Thiên Tà, hỏa diễm nổi lơ lửng trên hắc sắc liêm đao, giống như là có được sinh mệnh và đánh về phía Thánh Nhược Lan.

Thánh Nhược Lan bất ngờ không kịp phòng ngự nên bị ngọn lửa màu đen đốt lên trên áo bào trắng, nàng vội vàng lui lại sau mấy bước, bàn tay nổi lơ lửng một tầng ánh sáng trắng, khi ánh sáng trắng xẹt qua thì hỏa diễm màu đen từ từ bị dập tắt.

"Quang minh hệ?" Dạ Thiên Tà lạnh lùng nhìn Thánh Nhược Lan, hắc sắc liêm đao trong tay cắm vào mặt đất, gương mặt tuấn mỹ không có biểu tình, một đầu tóc đen bay bay trong ngọn lửa màu đen, một thân trường bào màu tím lay động theo gió, hắn lúc này, không còn nhu hào như khi đối mặt với Hạ Như Phong, cả người đều giống như tu la và làm cho người ta không khỏi sinh lòng khiếp đảm.

Nhất là ngọn lửa màu đen quỷ dị kia, làm tôn thêm khí chất của hắn rõ ràng hơn.

Thánh Nhược Lan nhíu mày lại, vẻ mặt hơi mang theo một phần ngưng trọng, ngay lúc này, nàng mơ hồ cảm thấy một chút khí tức cũng không phải rất rõ ràng ở phía sau, vội vàng xoay người lại, liền nhìn thấy một trường côn màu đỏ lại bổ về phía nàng.

Trường côn đã đến trước mắt, không để cho nàng kịp phản ứng thì đã gõ liên tiếp xuống.

"Ầm!"

Trường côn đánh vào trước ngực, Thánh Nhược Lan nhịn không được lui lại sau mấy bước, trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, nàng xoa nhẹ ở bị bỏng rát đau nhức, con ngươi âm ngoan gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Như Phong và cười lạnh một tiếng: "Hắc ám hệ ẩn nấp? Không thể không nói ngươi ẩn nấp cực kỳ tốt, là ta sơ suất, nhưng kế tiếp, ta sẽ không lại sơ suất nữa, ngươi không có cách nào để tiếp tục làm tổn thương tới ta!"

Nếu không phải cấp bậc của Hạ Như Phong và nàng chênh lệch quá nhiều, thì nàng không thể nào cảm nhận được một chút gì về sự ẩn nấp của Hạ Như Phong.

"Thật không?" Hạ Như Phong lạnh nhạt cong môi: "Có một chiêu ta còn chưa từng có sử dụng qua, hay dùng ngươi tới luyện tập một chút đi! Phân Thân Thuật!"

Hai tay khép lại, trên người Hạ Như Phong phát ra nhàn nhạt ánh sáng màu đỏ, không cần một lát, bên cạnh nàng có thêm một người giống nàng như đúc.

Đây chính là Phân Thân Thuật mà Bạch Thần truyền cho nàng, đáng tiếc với sức mạnh của nàng thì chỉ có thể phân ra một cái phân thân, nếu như có thể tu luyện đến tầng cuối cùng thì đây tuyệt đối chính là một trợ lực lớn của nàng.

"Cái gì?" Thánh Nhược Lan sắc mặt đại biến, hai mắt đảo quanh một vòng và nhìn thật sâu vào hai bóng dáng màu đỏ giống nhau kia: "Đây là Phân Thân Thuật trong truyền thuyết sao? Nàng làm thế nào có thể có được? Nếu như ta có thể có được Phân Thân Thuật này, như vậy thực lực của ta tuyệt đối không chỉ có tiến một tấc."

Hít một ngụm không khí, ánh mắt Thánh Nhược Lan nhìn về phía Hạ Như Phong không chút nào che dấu tham lam.

"Nếu ngươi giao bí tịch của Phân Thân Thuật ra, nói không chừng Bản cung chủ sẽ mở lòng từ bi mà cho ngươi một mạng." Trong mắt Thánh Nhược Lan hiện lên một đạo ánh sáng âm hiểm, từ trên cao mà nhìn xuống Hạ Như Phong, thật giống như bất kể bảo vật gì trên khắp thiên hạ này đều phải thuộc về nàng.

"Muốn?" Nhếch môi, Hạ Như Phong cười nhạt: "Như vậy thì tự mình tới lấy đi, ta thật muốn xem thử ngươi có cái bản lãnh này không."

"Hừ, cuồng vọng cực điểm." Thánh Nhược Lan lạnh lùng nhìn Hạ Như Phong, tầm mắt quét về phía những người trong các thế lực đến chúc mừng nàng và nói: "Các vị, hôm nay người này trộm đi Phân Thân Thuật của Thánh cung ta, bản cung là vì mặt mũi của Thánh cung mới vừa tru sát nàng, ngày sau còn thỉnh các vị làm chứng cho bản cung."

Nghe lời nói của Thánh Nhược Lan, Hạ Như Phong lập tức trợn tròn mắt, nàng đã từng gặp qua vô sỉ nhưng vẫn chưa bao giờ gặp qua vô sỉ giống như Thánh Nhược Lan vậy.

Ở đây đều là người của Thánh cung nàng, cho dù là biết rõ nguyên do trong đó thì cũng sẽ giúp đỡ Thánh cung nói chuyện.

Mà Thánh cung từ trước đến nay đều để ý mặt mũi, càng để ý dư luận của thiên hạ, cho nên nàng mới tìm một cái cớ cho sự cướp đoạt của mình.

Hạ Như Phong cũng hiểu được, vì sao những người Thánh cung lại vô sỉ, hóa ra là vì các nàng có một cung chủ càng vô sỉ hơn, dưới sự hun đúc của nàng thì không vô sỉ mới là lạ.

"Bây giờ, ngươi còn không mau đem Phân Thân Thuật của Thánh cung ta giao ra đây?" Con ngươi của Thánh Nhược Lan dừng ở trên người Hạ Như Phong, chung quanh tản ra vô tận hàn ý, lạnh giọng nói.

Hạ Như Phong nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ta đã nói, nếu ngươi muốn thì tự mình mà đến cướp, chỉ cần ngươi có thể cướp được thì đó sẽ là của ngươi."

"Ngươi đã muốn chết, vậy bản cung sẽ tiễn ngươi một đoạn đường..." Bàn tay của Thánh Nhược Lan vung lên, kiếm trong tay hóa thành vô số thanh kiếm và đồng loạt đâm về phía Hạ Như Phong.

"Keng keng!"

Hạ Như Phong nhíu mày lại, trường côn xoay tròn kín không một kẽ hở, tất cả kiếm đều bị chắn ở bên ngoài, từng cái rơi xuống mặt đất và phát ra từng đợt tiếng vang thanh thúy.

"Như Phong, sử dụng Phần Thiên Diệt Thế."

Ngay lúc này, giọng nói lười biếng tà mị kia của Dạ Thiên Tà chậm rãi bay vào lỗ tai của nàng.

Hạ Như Phong gật đầu và thu hồi công kích, trường côn đưa tới bên miệng và quát: " Phần Thiên Diệt Thế!"

Mà phân thân cũng thi triển chiêu số giống như nàng, hai cái Phần Thiên Diệt Thế trải rộng ở phía chân trời, tản mát ra độ náng làm người ta hít thở không thông. Ngay cả Thánh Nhược Lan bản thân là Chân linh tứ cấp thì hô hấp cũng là bị kiềm hãm, chẳng qua dù sao nàng cũng là Chân linh tứ cấp, trong thời gian ngắn thì tâm tính đã khôi phục lại như trước.

"Phần Thiên Diệt Thế, rơi xuống cho ta!"

Nhất thời, hỏa diễm đầy trời hóa thành mưa lửa hướng về đỉnh đầu Thánh Nhược Lan.

Sắc mặt Thánh Nhược Lan lại biến đổi, nhanh chóng thối lui về phía sau, nhưng mà hỏa diễm lại giống như được đánh dấu ở trên người nàng, lại cứ tìm kiếm phương hướng chỗ của nàng mà rơi xuống.

"Oanh ầm ầm!" Trên mặt đất bốc lên hừng hực hảo diễm, giống như một vùng biển lửa, mà trong lúc Thánh Nhược Lan né tránh, không ít đệ tử Thánh cung bị nàng liên lụy đến và bị chôn vùi dưới hỏa diễm.

"Khụ khụ!"

Hỏa diễm từ từ tản đi, bóng dáng Thánh Nhược Lan chậm rãi xuất hiện ở trong mắt mọi người. Một thân áo trắng của nàng bị cháy sạch trơn và lộ ra thân thể tuyết trắng, một đầu tóc bạc cũng hóa thành trống rỗng, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của một số người, nàng giơ tay lên và xuất ra một bộ quần áo khoát lên cho mình, sau đó dùng đôi phẫn nộ kia gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Như Phong.

Đều là nàng, đều do nữ nhân này làm hại chính mình chật vật như vậy, nàng phải chết thì mới có thể tiêu đi mối hận trong lòng của mình.

Ánh mắt của mọi người cũng nhìn về phía Hạ Như Phong, vẻ mặt ở lại ngây ra, rõ ràng là bị Hạ Như Phong thi triển ra sức mạnh làm cho kinh sợ. Nàng, nàng lại có thể đem cung chủ Thánh cung làm thành như thế, đây cũng thật sự là quá trâu bò đi!

"Hả?" Cảm nhận được một cỗ khí tức của lực lượng hắc ám tinh thuần, ánh mắt Hạ Như Phong nhìn về phía Dạ Thiên Tà. Chàng ấy. . . Là muốn xuất ra ám linh sao?

Lúc này, trong lòng bàn tay của Dạ Thiên Tà có một đóa Hỏa Liên (hoa sen lửa) màu đen nhẹ nhàng trôi nổi, trong nháy mắt kia, bên mép y phục của hắn bị nhiễm lên hắc quang và khắp vùng trời đều tối sầm lại, giống như là tận thế tới.

Mái tóc nhảy múa ở trong bóng đêm, đóa Hỏa Liên màu đen kia chiếu rọi lên gương mặt tuấn mỹ, không khỏi khiến cho người khác cảm giác được một cỗ rét lạnh triệt để từ lòng bàn chân truyền vào trái tim.

Bởi vì một Dạ Thiên Tà như thế này thật đáng sợ.

"Cung chủ Thánh cung, ngươi có muốn biết, cảm thụ của một thiên tài luân lạc thành phế vật là như thế nào không?" Khóe môi Dạ Thiên Tà cong lên và nở một nụ cười âm u lạnh lẽo, trong mắt tím tà khí lộ ra một tia hàn ý, môi mỏng khẽ mở và lạnh nhạt hỏi.

"Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết, từ nhỏ được xưng là Tiểu nam hài thiên tài nhưng vô duyên vô cớ lại bị phế bỏ kinh mạch, thống khổ vì sau này không có cách nào tu luyện được nữa."

Thân thể của Hạ Như Phong bỗng nhiên run lên, nàng dường như cảm nhận được nỗi đau và hận ở trong lòng của Dạ Thiên Tà, cũng không nhịn được mà đau lòng vì hắn.

Dạ Thiên Tà ở trước mặt nàng, cho tới bây giờ đều là một bộ dáng tà mị mà lại dịu dàng, nhưng mà trong lòng cũng có những ký ức thống khổ không thể xóa nhòa, có lẽ chính là vì như vậy, cho nên đối với bất cứ chuyện gì hắn cũng biểu hiện ra bộ dáng không thèm để ý.

"Quy đỉnh của Thánh cung các ngươi quá mức vô tình, con đường tu luyện vốn là nên trải qua thất tình lục dục, nhưng mà các ngươi lại chặt đứt tất cả dây tình, hơn nữa còn sát hại mẫu thân của ta." Dạ Thiên Tà gắt gao nắm chặt nắm đấm, trong mắt tím sát khí bắn ra bốn phía: "Sau khi ta biết là các ngươi sát hại mẫu thân của ta, ta liền thề, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ san bằng Thánh cung cảu ngươi, dùng máu tươi của kẻ thù đến để cúng tế nàng! Rốt cục, mười mấy năm nhẫn nại, ta cũng có cơ hội để báo thù."

"Nếu sớm biết ngươi trưởng thành nhanh như vậy, lúc trước, nên giết ngươi!" Thánh Nhược Lan nhàn nhạt ngẩng đầu, trong con ngươi mắt đen hiện lên một chút sát ý: "Chẳng qua, cho dù ngươi trưởng thành rất nhanh, với thực lực hiện tại của ngươi mà nói muốn diệt trừ Thánh cung ta, chỉ sợ còn không có cái tư cách này!"

"Phải không?" Dạ Thiên Tà cười lạnh một tiếng, Hỏa Liên màu đen trong tay hào quang lớn hơn và lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai ném về phía Thánh Nhược Lan.

Thánh Nhược Lan cảm nhận được cổ lực lượng hắc ám tinh thuần kia, bàn tay nổi lên bạch quang, lòng bàn tay đẩy về phía trước và chặn Hỏa Liên màu đen, ý đồ muốn dùng lực lượng Quang minh tinh lọc nó.

"Ầm ầm!"

Nhưng mà Ám linh thì sức người làm sao có thể ngăn cản? Thánh Nhược Lan ngay lập tức ép thành hình dạng một đường vòng cung và bị ném ra ngoài, rớt thật mạnh xuống và hộc ra một ngụm máu.

Nếu như chỉ dựa vào Ám linh thì chỉ sợ không thể thương tổn Thánh Nhược Lan, chẳng qua hai đạo Phần Thiên Diệt Thế của Hạ Như Phong trước đó đã làm tiêu hao một nửa phòng ngự của nàng, nên mới dễ dàng bị Ám linh gây thương tích, nhưng dù sao nàng cũng là Chân linh tứ cấp, mấy chiêu này vẫn không thể gây chết người được.

"Ta công nhận, các ngươi làm cho ta kinh ngạc." Từ trên đất đứng lên, khóe miệng Thánh Nhược Lan hiện ra lãnh ý: "Nhưng mà các ngươi nếu cho rằng năng lực của bản cung chỉ có một chút như vậy, vậy thì sai hoàn toàn, vừa rồi phần lớn đều là các ngươi công kích, kế tiếp, cũng nên đến phiên bản cung rồi."

Tại thời khắc này, trên người Thánh Nhược Lan bộc phát ra khí thế cường đại.

Trong lòng Hạ Như Phong cả kinh, nói: "Nàng ta là đang dùng sức mạnh để mạnh mẽ tăng lên thực lực."

Có lòng muốn đi ngăn cản nhưng dĩ nhiên đã không còn kịp rồi, Thánh Nhược Lan cảm nhận được sức mạnh tăng lên trên phạm vi lớn, liếm liếm khóe môi: "Nhiều năm qua như vậy, hoàn toàn không có ai có thể bức ta đến mức này nhưng các ngươi lại làm được, ta không thể không thừa nhận, các ngươi rất thiên tài, nhưng mà các ngươi cũng chỉ có thể đến mức này."

Kiếm trong tay hàm chứa một cỗ áp bách dày đặc, nghênh diện đâm về phía Hạ Như Phong.

Vào thời điểm nguy nan, phía trên bầu trời truyền đến một tiếng quát nhàn nhạt: "Kiếm Kích!"

Một thanh kiếm bỗng nhiên xẹt qua trời cao, mang theo tia sáng sắc bén đâm về phía Thánh Nhược Lan.

Thánh Nhược Lan sắc mặt đại biến, vội vàng thu hồi kiếm và lui lại sau mấy bước, mà kiếm kia rơi ở trên mặt đất và cắm thật sâu vào trong lòng đất, giống như dấu hiệu đang thẳng đứng ở đó.

Mọi người hoặc là thú đều dừng động tác trong tay và ngẩng đầu lên nhìn người nọ xuất hiện ở trên bầu trời.

Huynh đệ Hồ gia cũng ngẩng đầu lên, nhưng mà khi nhìn thấy vị cao thủ ra tay cứu giúp kia, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.

"Nhị. . . Nhị. . . Nhị..." Hồ lão tam kích động lên, ngay cả nói cũng nói không liền mạch.

"Nhị cái gì mà nhị?" Hồ lão đại đấm thật mạnh lên trên đầu hắn, trong đôi mắt kia cũng là kích động không ngừng đứng, cuối cùng vậy mà nhịn không được lại khóc lên: "Hu hu, nhị đệ, đại ca, đại ca đều cho rằng đời này sẽ không còn được gặp lại ngươi, khô không nghĩ tới ba huynh đệ chúng ta còn có thể đoàn tụ."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio