Edit: Tử Liên Hoa
Nơi này là sơn mạch Tử Lâm có linh thú tung hoành bừa bãi.
Trên bầu trời chợt vang lên tiếng chim hót, nghe được tiếng chim kêu đó, một ít linh thú cấp thấp run rẩy trốn trong hang động của mình, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn đại điểu cả người vàng óng, đầu đội vương miện xẹt qua chân trời.
Trên lưng đại điểu, thiếu nữ đón gió mà đứng, tóc đen toán loạn xẹt qua hai má, lại có mỹ cảm không nói nên lời.
Đại điểu chậm rãi hạ từ trên không xuống, giẫm lên lá trụng trên đất, lần trước tới sơn mạch Tử Lâm là mùa hè, trong chớp mắt đã đến mùa thu lá rụng, nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, thiếu nữ nhảy xuống khỏi lưng đại điểu, thì thào tự nói: "Đã qua bốn tháng rồi, không biết Hỏa linh có bị người khác lấy đi không..."
Lắc đầu, nàng vươn bàn tay trống không, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện một trái cây trong suốt, trên trái cây lan tỏa hàn ý vô tận. Hạ Như Phong không hề do dự, đưa trái cây tới cạnh môi, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Trong giây phút miếng trái cây vào miệng, Hạ Như Phong cảm giác cả người đều bị hàn khí bao trùm, trên mặt đã tỏa ra từng luồng khí lạnh nhưng vẫn ương ngạnh ăn hết Băng Sương Dược Quả.
Nuốt cả quả vào bụng, Hạ Như Phong cảm nhận rất rõ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều bị đóng băng. Đối với người khác mà nói, đông lạnh lục phủ ngũ tạng là mất mạng, nhưng nàng lại có được Nghịch Thiên Quyết, dù lục phủ ngũ tạng tạm thời đóng băng cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Bởi vì chưa luyện chế Băng Sương Dược Quả thành đan dược nên dược hiệu của nó mới mạnh như thế, nếu thành đan dược thì lại dung hợp với dược hiệu của các dược liệu khác, hiệu quả đóng băng sẽ kém đi. Đây cũng là lý do vì sao Hạ Như Phong không luyện đan.
"Tới lúc vào rồi." Hạ Như Phong phả ra một hơi khí lạnh, gọi Kim Sí Đại Bằng về, vén cỏ dại che khuất cửa động lên, giẫm giẫm tại chỗ mấy bước rồi tiến vào bên trong sơn động.
Chỉ chốc lát đã tới chỗ trước đây, tro cốt vẫn chất đống trên mặt đất như trước, xương ngón tay của con người cắm trong tro cốt bắt mắt như thế, Hạ Như Phong liếc mắt một cái liền thu sự chú ý lại. Đã có lòng tham thì nên có giác ngộ tử vong, nàng sẽ không vì mấy người đó mà cảm thấy đồng tình.
Trên vách động phía sâu bên trong sơn động đột nhiên bị ánh đỏ làm cho sáng rực lên, nhiệt độ cực nóng đập thẳng vào mặt, mang theo khí tức cuồng bạo khiến người sợ run. Hạ Như Phong cong môi, trong mắt hiện lên vẻ cẩn thận, lấy ra đan dược tăng tốc độ đã chuẩn bị trước ăn vào, né tránh hoả diễm từ phía trước lao tới rồi chạy vào sâu bên trong.
"Bùng!"
Hỏa diễm bén vào ống tay áo, thấy vậy, Hạ Như Phong vươn tay xé rách quần áo bắt lửa, tiếp tục chạy. Hỏa diễm kia không ngừng đuổi theo nàng, dường như đã vô cùng tức giận, khí tức càng cuồng bạo hơn, tốc độ bỗng nhiên tăng lên thật nhanh, nhất định phải đốt cháy nhân loại dám xông vào địa bàn của mình.
"Đáng chết!" Giờ phút này Hạ Như Phong có vẻ chật vật, quần áo rách nát không chịu nổi, da thịt trên người loang lổ vết cháy đen do bị hoả diễm thiêu đốt, phả ra mùi khét lẹt.
Nàng cắn chặt môi, tốc độ tăng lên đến cực hạn, ngay tại giờ phút này, ánh mắt không khỏi sáng ngời, chỉ thấy phía trước đã là chỗ sâu nhất của sơn động, một viên châu ngọc ngưng tụ từ linh khí thiên địa đột ngột xuất hiện trong mắt nàng.
Viên châu ngọc kia giống như đang châm biếm nàng, phát ra tiếng nổ vang, Hạ Như Phong có thể đoán được chính là viên châu ngọc quỷ dị này khống chế hoả diễm đang truy kích nàng.
"A, cuối cùng cũng tìm được ngươi, Hỏa linh..." Hạ Như Phong cắn chặt răng, ra sức đánh về phía viên châu ngọc đỏ rực, có lẽ là châu ngọc kia cảm nhận được nguy cơ sắp bị chiếm đoạt, vội vàng tránh sang bên cạnh, nhưng chỉ trong năm hiệp đã bị Hạ Như Phong tóm được.
"Để xem ngươi chạy thế nào." Khóe môi Hạ Như Phong cong lên, hé cái miệng nhỏ, nuốt thẳng viên châu ngọc vào bụng.
Hỏa diễm đuổi theo nàng ngoài kia đã biến mất, nhưng mà, Hạ Như Phong thống khổ nhắm mắt lại, châu ngọc vừa vào bụng, khối băng đã đóng băng lục phủ ngũ tạng gặp được hỏa diễm, biến thành nước chảy xuôi trong cơ thể. Nhưng dù sao Hỏa linh cũng là Hỏa linh, nó không cam lòng bị chiếm đoạt như thế, không ngừng va chạm trong cơ thể.
"A a a a a.........."
Đau đớn kịch liệt khiến cho Hạ Như Phong ngửa đầu hét lớn một tiếng, lông mi như quạt hương bồ nhẹ nhàng run run, môi bị cắn phiếm ra những tia máu nhỏ, sắc mặt của nàng lúc này tái nhợt đến đáng sợ, trắng noãn như tuyết, không có một chút huyết sắc nào.
"Bùng."
Hỏa diễm thiêu đốt trên cơ thể Hạ Như Phong, quần áo của nàng hóa thành khói biến mất trong nháy mắt, cả người bị bao phủ trong hỏa diễm, từ xa nhìn lại giống như hỏa nhân.
"Thu cho ta, chết tiệt! Thu cho ta."
Lúc này toàn bộ tinh thần lực mênh mông đều tiến vào trong cơ thể, hóa thành sợi tơ quấn quanh Hỏa linh. Hỏa linh tồn tại trăm năm, về cơ bản đã có linh trí, nó căm phẫn kinh sợ thành tiếng, ra sức tránh thoát tinh thần lực bao vây.
"Xè xè."
Hỏa diễm tăng trưởng mạnh, đốt đứt sợi tơ từ tinh thần lực hóa thành, đau đớn kịch liệt ấy dù là người rất có sức chịu đựng như Hạ Như Phong cũng hận không thể lập tức ngất đi.
Rốt cục, tinh thần lực của Hạ Như Phong đã tiêu hao đến cực hạn, không có tinh thần lực chống đỡ, nàng thống khổ ngã xuống mặt đất, dần dần mất ý thức. Ngất trong thời điểm mấu chốt thế này là nguy hiểm nhất, khi hỏa diễm ở trong cơ thể Hạ Như Phong đánh phá, một quyển Triệu Hồi Thư màu xanh xuất hiện phía trên nó.
Quyển Triệu Hồi Thư màu xanh tỏa ra lớp lớp ánh sáng, dưới sự bảo vệ của ánh sáng ấy, hỏa diễm trên người Hạ Như Phong dần dần lụi tàn.
Bởi vì lúc này Hạ Như Phong đã hôn mê nên không phát hiện chuyện quỷ dị này, bằng không chắc chắn sẽ kinh ngạc đến không gì sánh kịp, Triệu Hồi Thư vậy mà lại tự động hộ chủ...
Thời gian lặng yên trôi qua, thời gian một tháng chẳng mấy chốc đã tới, Hạ Như Phong vẫn hôn mê như cũ, da thịt bị hỏa diễm tổn hại thế mà đã khôi phục trắng nõn bóng loáng như lúc đầu, ánh sáng xanh nhàn nhạt của Triệu Hồi Thư dần nhạt đi, thiếu nữ nằm trong luồng ánh sáng nhíu chặt mày, bộ dạng có vẻ rất đau đớn.
Bỗng nhiên, lông mi của thiếu nữ khẽ run rẩy, nàng chậm rãi mở hai mắt, trong giây lát đó, trong mắt nàng hiện lên vẻ mê man, đứng dậy khỏi mặt đất lạnh như băng, nhìn cơ thể trần trụi của mình, khó hiểu sờ sờ gáy: "Đây... Đây là có chuyện gì? Hình như mình ngất xỉu, sao lại..."
Cảm nhận được trạng huống (trạng thái + tình huống) trong cơ thể, đột nhiên cả người Hạ Như Phong run lên, kinh ngạc nói: "Linh Sư bát cấp, vậy mà lại đến Linh Sư bát cấp, đây..."
Nàng biết Hỏa linh sẽ mang đến thay đổi rất lớn cho mình, chỉ là có phải thay đổi này quá lớn rồi không? Nhưng nàng cũng hiểu rõ ràng, bởi vì cấp bậc của mình hơi thấp nên hiệu quả mới mạnh như thế, ngày sau chỉ sợ tu vi sẽ không tăng nhanh như vậy, trừ phi gặp được Hoả linh lớn hơn nữa.
Chỉ là nghĩ lại tình huống ban nãy, Hạ Như Phong còn cảm thấy sợ mất một lúc, xem ra vẫn là năng lực không đủ, nếu bản thân đã đến Đại Linh Sư, tinh thần lực đến thất giai, nói không chừng có thể chịu đựng được. Nhưng vì sao nàng đã hôn mê mà lại không bị thương chút nào?
Vươn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện chính là viên châu ngọc màu đỏ, nhưng giờ phút này châu ngọc có vẻ vô cùng dịu ngoan, nhu thuận nằm trong lòng bàn tay nàng.
Hạ Như Phong hơi nghĩ, viên châu ngọc màu đỏ ấy lập tức biến thành một con tiểu hỏa phượng, đôi mắt đỏ rực lộ ra nhân tính.
Đây là Hỏa linh, sau khi hấp thu chẳng những có thể tăng tu vi mà còn có thể trở thành một trợ lực lớn cho chủ nhân, cũng có thể thay đổi ngoại hình theo suy nghĩ của chủ nhân.
"Đã đến Linh Sư bát cấp, không biết nuốt Đồ Đằng Thánh Thủy xong có đột phá Đại Linh Sư được không..."
Đồ Đằng Thánh Thủy là lễ vật Mộ Dung Tường tặng nàng lúc rời khỏi tộc đồ đằng, suy nghĩ một lúc, Hạ Như Phong lấy từ trong linh giới ra một cái bình, bên trong chứa non nửa bình Đồ Đằng Thánh Thủy, chắc cũng có mười mấy giọt, nàng xoay mở nắp, đổ một giọt vào miệng.
"Ầm ầm ầm."
Linh khí thiên địa tạo thành lốc xoáy xoay quanh đỉnh đầu, trong cơ thể có luồng sức mạnh dùng sức va chạm bình cảnh ở kinh mạch, bình cảnh bị va chạm như vậy, lập tức bị phá ra giống như giấy mỏng. Như thế còn chưa đủ, linh khí lại chạy theo kinh mạch, tới bình cảnh đột phá từ Linh Sư cửu cấp đến Đại Linh Sư nhất cấp mới dừng lại.
"Phá, phá cho ta."
Hạ Như Phong hô to thành tiếng, linh khí vốn khựng lại nhưng vì một tiếng quát của nàng lại tiến lên, dùng sức va chạm bình cảnh trước kinh mạch.
"Cách."
"Ầm ầm ầm."
Dưới sự nỗ lực không ngừng va chạm từng chút một của Hạ Như Phong, bình cảnh nứt ra một khe nhỏ, thấy vậy Hạ Như Phong càng thêm dùng sức va chạm, cuối cùng, bình cảnh mãi không thể phá cũng bị đâm thủng, vô số linh lực tràn vào cơ thể Hạ Như Phong, thoải mái tới mức nàng không nhịn được khẽ rên ra tiếng.
"Đại Linh Sư, quả thật là khác xa Linh Sư! Đến đại Linh Sư mới thật sự được tính là tu luyện giả!" Hạ Như Phong lấy từ trong linh giới ra một bộ y phục, mặc vào, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, "Chắc thời gian qua kha khá rồi, ta cũng nên xuất phát tới học viện Linh Phong..."