Trang viên Thẩm gia bật đèn sáng trưng, quản gia tiễn đi một đợt bác sĩ, cuối cùng cũng có thể thở phào. Ông đến bây giờ vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, rõ ràng buổi sáng vẫn còn tốt đẹp, chỉ cách mười mấy tiếng, mọi việc lại biến thành như vậy.
Thời tiểu thư rời đi, Thẩm tiên sinh phát bệnh, mọi việc tới đều không kịp phòng ngừa. Sau khi Thẩm tiên sinh tỉnh lại, liền đem mình nhốt trong phòng, ông cũng không dám tự tiện điều tra hành tung của Thời tiểu thư, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Hy vọng Thời tiểu thư không phải rời đi thật, mau chóng trở về đi, nếu không lấy trạng thái của Thẩm tiên sinh như vậy, chỉ sợ sẽ lại tiếp tục phát bệnh nặng hơn.
Không biết có phải tiếng lòng của quản gia được linh nghiệm, nhanh chóng bên ngoài đã có người chạy vào: "Thời tiểu thư đã trở lại!"
"Thật sao?" Quản gia đột nhiên đứng lên, không chút nghĩ ngợi chạy ra ngoài.
Thời Lễ vừa trả xong tiền taxi, nhìn thấy quản gia chạy tới, có chút xấu hổ cười: "Xin lỗi, tôi không nên chưa báo một tiếng đã ra ngoài, đã làm mọi người lo lắng.."
"Thời tiểu thư mau vào đi, từ khi tỉnh lại Thẩm tiên sinh luôn tự nhốt mình trong phòng, đến bây giờ cũng chưa ăn cơm, thuốc cũng không uống, cái gì cũng chưa chạm vào." Quản gia sốt ruột nói.
Thời Lễ sửng sốt một chút, nhanh chóng chạy đến hậu viện. Cô một hơi chạy đến trước cửa phòng ngủ của Thẩm Kinh Diễn, đẩy cửa ra trực tiếp vào.
Trong phòng một khoảng tối đen, cô giơ tay muốn mở đèn, nhưng nghĩ lại cuối cùng cũng không bật lên, mà là đi từng bước đến mép giường: "Kinh Diễn?"
Người trên giường vẫn không nhúc nhích, Thời Lễ hít sâu một hơi, đến mép giường ngồi xuống, sờ soạng bắt lấy tay anh, sau một lúc lâu nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, khi tôi ra ngoài nên nói với anh một tiếng, anh giận sao?"
Tay Thẩm Kinh Diễn vô cùng lạnh lẽo, giống như không có hơi người. Đáy lòng Thời Lễ căng thẳng, cúi người đến bên môi anh, cảm giác được anh hô hấp mới thở nhẹ một hơi, duỗi tay đem người ôm lấy: "Vốn muốn chờ anh đi làm trở về, trộm tạo cho anh một niềm vui bất ngờ, nhưng ở bên kia lại trì hoãn, chưa thể thực hiện được, chỉ có thể mua đặc sản nơi đấy cho anh, xin lỗi Kinh Diễn, đã làm anh lo lắng."
Thẩm Kinh Diễn đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Em đã nói dối."
Trong lòng Thời Lễ căng thẳng, trên mặt lại bất động thanh sắc: "Tôi không nói dối, đại ca bảo vệ có thể chứng minh."
Thẩm Kinh Diễn hô hấp khó chịu, bàn tay gắt gao nắm lại tay cô, trên trán gân xanh nổi lên, cùng với áp lực thống khổ trên khuôn mặt, âm thanh khàn khàn lại lần nữa vang lên trong phòng, mỗi từ như mang theo mùi máu tươi: "Thời Lễ, em luôn coi tôi như đứa trẻ, có phải không?"
Mỗi lần nói chuyện, trên người anh đều đau đớn, nhưng không muốn Thời Lễ nhìn thấy sự yếu ớt của mình, thống khổ cắn môi, đem tất cả đều nuốt xuống.
Thời Lễ biết được, vội đưa tay niết miệng anh: "Đừng tức giận đừng tức giận, anh trước hít sâu thả lỏng, nghe quản gia nói anh phát bệnh, đều là tôi không tốt, về sau sẽ không bao giờ rời đi.."
"Buông tôi ra," Thẩm Kinh Diễn dùng hết sức lực đẩy cô ra, thở mạnh nhìn cô chằm chằm, "Nếu không phải muốn đi, vì sao lại phải xin tôi tiền? Vì sao muốn tránh đi mọi người? Vì sao lại lừa bảo vệ? Thời Lễ, em rốt cuộc muốn tôi đau bao nhiêu lần nữa mới buông tha tôi?"
".. Nếu như thật sự tôi muốn đi, tại sao còn trở về đây?" Trong lòng Thời Lễ khó chịu, rất muốn trực tiếp thừa nhận sai lầm, nhưng một khi thừa nhận, nhiệm vụ cũng đừng nghĩ thành công.
Tuy rằng là nói dối, nhưng cô đã hoàn toàn quên đi giá trị cừu hận, quên đi nếu đem người dỗ quá tốt, giá trị cừu hận có thể trong nháy mắt tiêu trừ, đến lúc đó ở thế giới thực cô sẽ hoàn toàn tử vong. Cô nên nhớ rõ, nhưng vừa thấy bộ dáng quật cường lại yếu ớt của anh, cái gì cũng không rảnh lo nữa.
Thẩm Kinh Diễn không tin tưởng, một lúc sau giằng co chống thân mình, nhưng lại vô lực ngã xuống. Thời Lễ vội nhào qua xem tình huống của anh, xác định chỉ là anh không có sức lực, nhẹ thở phào một hơi, vừa muốn tiếp tục dỗ anh, lại bị anh đánh gãy.
"Cái gì cũng không cần nói, tôi biết em vì sao phải đi," Khi Thẩm Kinh Diễn mở miệng, trong giọng nói lộ ra chút tang thương, như là tuyệt vọng, cũng giống như là bất lực, "Tôi tin em trước kia là muốn ở lại, nhưng sau khi cùng tôi làm, vẫn là chán ghét cơ thể ốm yếu của tôi, không thể chịu đựng được việc sau này ngủ cùng tôi trên một chiếc giường, cho nên mới muốn chạy trốn."
Thời Lễ im lặng không nói, giống như lúc trước duỗi tay ôm anh: "Nếu tôi thật sự phải đi, vì sao lại không mang theo hành lý? Vào lúc anh tìm chủ động trở về?"
Thẩm Kinh Diễn không trả lời vấn đề của cô, đôi mắt như vô hồn.
Thời Lễ im lặng hồi lâu, ôm lấy cổ anh hôn lên. Thẩm Kinh Diễn vẫn không nhúc nhích, tùy ý cô gặm cắn môi anh, giống như không có để ý đến cô.
Trong lòng Thời Lễ chua sót, chỉ lo ôm chặt anh hôn môi, từ khóe môi đến hầu kết, thẳng đến khi anh không chịu nổi kêu một tiếng, cô mới buống tha anh: "Anh hôm nay cần nghỉ ngơi, chờ mấy ngày sau tốt lên, tôi mỗi ngày đều quấn lấy anh, để anh biết tôi rốt cuộc có bao nhiêu thích cơ thể của anh."
Thẩm Kinh Diễn quay mặt đi, không chịu cùng cô nói chuyện, sau một hồi an tĩnh cuối cùng mở miệng: "Em muốn tiền, tôi có thể cho em tiền, muốn phòng ở, tôi cũng có thể cấp, không cần miễn cưỡng chính mình."
"Một chút cũng không miễn cưỡng." Thời Lễ nhéo cằm anh, khiến cho anh đối diện với mình, giống như trước đây, trong đêm đen không bật đèn, chẳng thể nhìn thấy được đôi mắt anh, cũng không có biện pháp có thể nhìn được giá trị cừu hận, dù sao bây giờ Thời Lễ cũng không rảnh lo đến nó, cô chỉ nghĩ làm sao có thể dỗ dành tốt tiểu ngạo kiều này, "Tôi rất thích anh, tất cả của anh tôi đều thích."
Hầu kết Thẩm Kinh Diễn giật giật, trên mặt nhiều thêm được chút biểu cảm.
Anh cùng Thời Lễ đối diện hồi lâu, nhàn nhạt nói: "Mặc kệ em nói thật giả ra sao đi nữa, tôi sẽ không tin tưởng em."
Thời Lễ mím môi, ở bên người anh nằm xuống, đỡ bờ vai anh, để anh dựa vào trên người mình, hai tay ôm chặt lấy đầu của anh: "Anh không cần lo lắng nhiều nữa, tôi sẽ không rời đi đâu."
Thẩm Kinh Diễn im lặng không nói.
Thời Lễ thấy không khí hơi chuyển biến tốt đẹp, liền tiếp tục nói chuyện cùng anh: "Tôi gọi điện thoại cho anh, nhưng anh vẫn luôn không nhận, là bởi vì phát bệnh sao?"
Thẩm Kinh Diễn tĩnh hồi lâu, nhẹ nhàng " ừ " một tiếng.
Thời Lễ hôn mặt anh, thấp giọng hỏi: "Là bởi vì tôi sao?"
Thẩm Kinh Diễn lại lần nữa không nói.
Thơit Lễ đã biết đáp án, thở dài một tiếng đem người ôm chặt hơn: "Thật xin lỗi."
Cô lẳng lặng ôm anh, quên mất giá trị cừu hận, cũng quên rằng tình cảnh của mình có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ nghĩ cố gắng chữa khỏi cho người đàn ông yếu ớt này.
Trong phòng tối đen không rõ đã qua bao lâu, Thời Lễ nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ, uống thuốc nhé?"
Thẩm Kinh Diễn tiếp tục im lặng.
Thời Lễ biết anh đồng ý, buông anh ra đi lấy thuốc, vừa rời khỏi giường, liền cảm giác được người sau lưng cử động, cô sửng sốt một chút, quay đầu nhìn thấy anh cũng xuống giường, có chút khó hiểu hỏi: "Anh muốn làm gì vậy?"
Thẩm Kinh Diễn không trả lời, chỉ xụ mặt nhìn cô. Thời Lễ đã hiểu, nắm tay anh đi đến bên bàn trà, tự mình cầm nước và thuốc đưa cho anh, nhìn anh nhanh chóng uống xuống.
"Ngồi xuống ăn ít cơm đi." Thời Lễ cũng không phải muốn thương lượng với anh, nói xong liền vươn đôi tay ấn anh lên ghế, chính mình bưng cơm, xúc từng thìa đưa tới bên môi.
Thẩm Kinh Diễn nhìn hồi lâu, mới miễn cưỡng ăn một miếng, khóe môi Thời Lễ cong lên, lại xúc một thìa nữa cơm nữa cho anh ăn. Chỉ là ăn cơm nhưng hai người đã tiêu phí một khoảng thời gian, chờ sau khi kết thúc, trên mặt Thẩm Kinh Diễn hiện rõ lên sự mệt mỏi.
Thời Lễ đưa anh trở lại giường, hai người tiếp tục ôm nhau ngủ.
Trời mau sáng, Thời Lễ không thoải mái tỉnh lại, cảm thụ một chút trạng thái cơ thể, mơ màng mở mắt đi đến phòng vệ sinh, sau khi vào liền tức khắc đóng cửa.
Giải quyết xong vấn đề, cô vừa ngáp vừa ra khỏi cửa, vừa mở cửa liền nhìn thấy một cái bóng đen đứng phía trước, tức khắc hoảng sợ.
"Là tôi." Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.
Thời Lễ tỉnh táo chớp mắt: "Anh cũng muốn vào phòng vệ sinh?"
Thẩm Kinh Diễn không nói.
Thời Lễ hiểu được, nhường đường cho anh: "Mau vào đi, tôi đi ngủ trước."
Nói xong liền nhanh chóng nhảy lên giường ngủ, chờ sau khi nằm xuống phát hiện Thẩm Kinh Diễn cũng đi theo, cô ngẩn người, nhanh chóng hiểu rõ: "Anh không muốn đi vệ sinh sao?"
Thẩm Kinh Diễn im lặng nằm xuống bên người cô.
".. Anh hãy nói thật với tôi, vừa nãy vẫn luôn ngủ sao?" Người này sẽ không phải luôn nhìn chằm chằm cô, mà không ngủ chứ.
Thời Lễ vừa hỏi, liền thấy được vẻ mặt của anh, không biết phải làm sao: "Anh, anh thật là.. chẳng lẽ định tính toán cả đời không ngủ sao?"
"Không phải." Thẩm Kinh Diễn lúc này cuối cùng mở miệng.
Anh mặc dù nói chuyện, nhưng vẫn không làm Thời Lễ bớt lo, nhìn anh hai mắt mệt mỏi, Thời Lễ suy nghĩ một chút, chạy tới phòng quần áo lấy ra đôi giày chơi bóng, ngồi dưới đất bắt đầu cởi dây giày. Cô lần này không ngẩng đầu, cũng biết Thẩm Kinh Diễn đang chờ sẵn ở cửa.
Sau khi cởi xong, Thời Lễ đo một chút chiều dài, cầm lên đi về hướng Thẩm Kinh Diễn đang đứng, cầm lấy tay anh, đem dây buộc vào trên cổ tay hai người, còn cố ý giải thích: "Bây giờ thì được rồi, tôi nếu muốn chạy cũng phải cởi bỏ trói buộc này, nhưng không bật đèn căn bản không tháo được, hơn nữa anh ngủ không sâu, nếu tôi trộm bật đèn, anh nhất định sẽ tỉnh, hiện tại không cần lo lắng tôi sẽ rời đi nữa."
Thẩm Kinh Diễn nhìn thoáng qua dây buộc trên tay, nhìn có chút vừa lòng. Thời Lễ buồn cười liếc anh một cái, đẩy anh trở về giường: "Nhanh lên, lần này chờ anh ngủ rồi tôi mới ngủ."
Cơ thể Thẩm Kinh Diễn vẫn chưa tốt lên, đi đường vẫn là có chút miễn cưỡng, một chút sức lực đẩy cô ra cũng không có, vì vậy thuận theo đi về giường.
Hai người tiếp tục ôm nhau ngủ, trên tay đều nhiều thêm một cái dây giày, nhưng cũng chính nhờ chiếc dây giày đó, giúp Thẩm Kinh Diễn mệt mỏi bình yên đi vào giấc ngủ.
Thời Lễ nói được làm được, chờ anh ngủ say mới bắt đầu ngủ tiếp.
Mấy ngày kế tiếp, hai người lại giống như lần trước luôn ở trong phòng, ước chừng khoảng năm ngày, thân thể Thẩm Kinh Diễn mới dần dần bình phục.
Mấy ngày nay Thời Lễ sinh hoạt khó khăn đến cực điểm, dây giày trên tay hai người, chú định đi đâu cũng phải đi cùng nhau, ngày thường còn tốt, nhưng đến thời điểm tắm rửa đi vệ sinh, có thể nói là đặc biệt khó khăn.
Nhưng cũng may đều được đè nén, chờ khi kết thúc năm ngày, Thời Lễ có loại cảm giác đạt được cảnh giới mới, cảm thấy chính mình ở trước mặt Thẩm Kinh Diễn, không gì là không thể làm. Nhưng Thẩm Kinh Diễn lại giống như có việc giấu cô, mấy ngày nay không biết là với ai, vẫn luôn gửi tin nhắn, mỗi lần cô thò đầu muốn xem, anh luôn đem điện thoại cất đi.
Thời Lễ rình coi rất nhiều lần, chỉ nhìn được một câu "pha lê cách âm tốt nhất".
Thời Lễ quá tò mò, vì vậy nhịn không được hỏi: "Anh muốn pha lê cách âm làm gì?"
"Có việc." Biết cô nhìn được gì đó, anh liền đem điện thoại giấu dưới khăn trải giường.
Thời Lễ nhìn bộ dáng phòng bị của anh, hỏi: "Là muốn bảo mật công việc sao?"
Thẩm Kinh Diễn không nói. Thời Lễ lại hỏi vài câu, thấy anh vẫn không chịu nói, chỉ có thể từ bỏ, sau này mỗi lần anh gửi tin nhắn, đều ngồi đối diện cô, để tránh cô nhòm ngó tin nhắn của mình.
Thời Lễ: "..."
Ai muốn cơ chứ.
Đến buổi tối, Thời Lễ nghe theo dặn dò của bác sĩ kiểm tra thân thể Thẩm Kinh Diễn, xác định lần này anh đã hoàn toàn bình phục, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Không có việc gì, ngày mai chúng ta ra ngoài một chút, cũng ở trong phòng mấy ngày rồi."
Thẩm Kinh Diễn không nói lời nào, cảm xúc cũng không có chút vui vẻ.
Thời Lễ dỗ anh: "Anh nếu thích hoàn cảnh như vậy, chúng ta cách mấy ngày lại ở một lần, nhưng cũng cần phải tiếp xúc với ánh nắng, bằng không thân thể thời gian lâu sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Thẩm Kinh Diễm có lệ " ừm " một tiếng, tiếp theo liền về giường nằm.
Thời Lễ bị bắt nằm xuống theo anh, ôm cánh tay anh hỏi:" Ừm là có ý gì, ngày mai sẽ ra ngoài sao? "
" Em rất muốn ra ngoài? "Thẩm Kinh Diễn hỏi lại.
Thời Lễ yên lặng, cuối cùng thành thật trả lời:" Đúng vậy, đặc biết muốn. "Cô cũng là người bình thường, thích phơi nắng, thích phong cảnh mới mẻ, nếu thật sự ở mãi trong bóng tối, cô sợ mình sẽ sinh bệnh.
Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn hiện lên tia hờ hững:" Ngày mai ra ngoài. "
" Thật sao? "Ánh mắt Thời Lễ sáng lên.
Thẩm Kinh Diễn " ừ " một tiếng, không muốn nói nữa. Thời Lễ tâm tình tốt dựa gần anh, mặc sức tưởng tượng sau khi ra ngoài muốn dẫn anh đi dạo chỗ nào. Việc chính là làm Thẩm Kinh Diễn thả lỏng tâm tình, nhưng mà Thẩm Kinh Diễn nghe mấy thứ này, lạnh nhạt trong đáy mắt càng lúc càng nhiều.
Thời Lễ nói xong liền mệt rã rời, nhanh chóng gối lên người Thẩm Kinh Diễn ngủ say, Thẩm Kinh Diễn một chút buồn ngủ cũng không có, mở mắt ngơ ngác nhìn trần nhà.
Thời Lễ cảm giác mình ngủ không bao lâu, đã bị Thẩm Kinh Diễn lay tỉnh, cô buồn ngủ mông lung hỏi:" Làm sao vậy.. "
" Thích tôi sao? "Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ hơi chút tỉnh táo, gối trên người anh cọ cọ, nhắm mắt lại trả lời:" Thích mà. "
" Mặc kệ tôi làm cái gì với em, em đều thích? "Thẩm Kinh Diễn lại hỏi.
Thời Lễ lên tiếng:" Đều thích. "
" Sẽ không hận tôi? "Thẩm Kinh Diễn lại hỏi tiếp một câu.
Mí mắt Thời Lễ giật giật, sau một lúc lâu mở to mắt nhìn về phía anh:" Anh làm sao vậy? "
" Trả lời tôi trước. "Âm thanh Thẩm Kinh Diễn lộ ra căng chặt.
Thời Lễ trầm mặc chớp mắt:" Sẽ không. "
" Được, ngủ đi. "Thẩm Kinh Diễn nói xong liền nhắm hai mắt lại.
Thời Lễ khó hiểu:" Anh đem tôi đánh thức, chỉ để hỏi cái này? "
Thẩm Kinh Diễn không nói.
Thời Lễ khắc chế cảm xúc muốn trợn mắt, ở trên người anh tìm một góc độ thích hợp lại ngủ, nhưng mà kéo dài không bao lâu, lại bị anh đánh thức.
" Nhớ kỹ lời em nói, không được lật lọng. "Thẩm Kinh Diễn cảnh cáo nói.
Thời Lễ:"... "
Lúc này cô hoàn toàn tỉnh ngủ, vẻ mặt chết lặng gối lên cánh tay Thẩm Kinh Diễn, đợi nửa giờ cũng chưa thấy anh hỏi tiếp thêm vấn đề nào nữa.
".. Anh không hỏi nữa, tôi ngủ thật đấy, "Thời Lễ thử hỏi một câu, tiếp theo hung tợn cảnh cáo," Lần này tôi ngủ rồi, nếu anh còn kêu tôi, đừng trách tôi không khách khí. "
" Vậy em đừng ngủ, dậy. "Thẩm Kinh Diễn nói xong, rời giường trước cô.
Thời Lễ:"? "
Nửa giờ sau, hai người ăn mặc chỉnh tề, xuất hiện trên hành lang. Hành lang trống không, một người không thấy, đèn cũng không bật, Thởi Lễ sống không còn gì luyến tiếc nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh:".. Anh xác định đi xem nhà mới lúc này? "
Người này cũng không biết bị làm sao, lúc ba giờ sáng cứ một hai muốn bắt cô đi xem nhà mới.
" Rạng sáng là thời gian tốt nhất. "Thẩm Kinh Diễn trả lời.
Thời Lễ buông tiếng thở dài:" Được rồi, nếu anh muốn đi, vậy đi thôi, nhưng mà nói trước một tiếng, chờ tôi trở về sẽ tiếp tục ngủ, anh nếu lại làm phiền, tôi liền.. "
" Sẽ không làm phiền em. "Thẩm Kinh Diễn đánh gãy lời cô.
Thời Lễ gật gật đầu, lười nhác đi theo bên cạnh anh. Ban ngày trang viên đẹp đẽ, về tối lại không còn đẹp như vậy, ngược lại có loại kiến trúc giả cổ, mang lại cảm giác quỷ dị sợ hãi.
Thời Lễ xoa xoa mũi, dán lại gần Thẩm Kinh Diễn chút nữa. Thẩm Kinh Diễn thấy được cô khẩn trương, im lặng cầm lấy tay cô.
Thời Lễ được bàn tay to gắt gao bao bọc, tâm tình lại không còn vi diệu như vậy, chỉ muốn mau chóng xem nhanh rồi về phòng ngủ, vì thế nâng bước chân hướng đường chính đi, lại bị Thẩm Kinh Diễn kéo lại.
" Không đi? "Thời Lễ hỏi.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút:" Đi cùng tôi. "Nói xong, rẽ vào một con đường nhỏ, chậm rì rì đi về phía trước.
Thời Lễ đi theo anh, trên chân có cỏ dại quét qua, rốt cuộc không nhịn được hỏi:" Vì sao không đi đường lớn? "
" Có theo dõi. "Thẩm Kinh Diễm giống như kinh thường cùng cô nói dối, cô hỏi, anh trực tiếp trả lời, không muốn trả lời lại im lặng.
Thời Lễ có chút nghe không hiểu:" Có theo dõi thì làm sao?"
Thẩm Kinh Diễn im lặng.
Thời Lễ càng hỏi anh càng không nói, chỉ có thể từ bỏ, hai người một đường không nói gì đến trước căn nhà mới.
Thời Lễ nhìn căn nhà trong bóng đêm, nghĩ lại Thẩm Kinh Diễn lần này cố ý tránh theo dõi, cô đột nhiên sinh ra chút sợ hãi, cảm thấy Thẩm Kinh Diễn không có ý tốt.
Thẩm Kinh Diễn thấy được bước chân ngừng lại của cô, liền quay đầu lại nhìn. Đèn đường trang viên Thẩm gia đều bật sáng, lúc cô cùng anh đối diện, Thời Lễ thấy rõ được giá trị cừu hận.
Nam phụ giá trị cừu hận: %
Mấy ngày nay vẫn luôn không thấy được giá trị cừu hận, cô cho rằng đã cao đến khó thể kiểm soát, hiện tại nhìn thấy, thế nhưng cảm thấy còn tốt. Dựa theo kinh nghiệm trước kia, nếu đến % liền thể hiện Thẩm Kinh Diễn không hận cô nhiều lắm, luyến tiếc trả thù cô, cũng luyến tiếc làm cô bị thương.
Nếu giá trị cừu hận không cao, chắc cũng không có vấn đề gì, bả vai Thời Lễ thả lỏng, đi theo Thẩm Kinh Diễn vào trong.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bản edit của mình