Đối mặt với ánh mắt hâm mộ của nha hoàn, Thời Lễ có nỗi khổ nói không nên lời, chỉ có thể như đang nuốt ruồi bọ gật gật đầu, chờ đuổi người ra ngoài mới quay lại phòng, vẻ mặt đổi tới đổi lui.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, thân thể cô mới chỉ hồi phục bình thường, nếu lúc này lại đi hầu hạ hắn, không chừng mấy ngày cũng không thể xuống được giường. Điều quan trọng nhất là sự nhẫn nhịn của cô trên giường không giúp ích gì cho giá trị cừu hận, nói không chừng còn giống như lần trước, làm giá trị cừu hận tăng lên, lúc đó mới kêu tốn công vô ích.
Thời Lễ liên tục thở dài, cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt, cuối cùng khẽ cắn môi, phân phó nha hoàn lấy một vò rượu mạnh tới.
"Phu nhân, đại nhân sắp trở lại, ngài muốn rượu mạnh làm gì ạ?" Nha hoàn khó hiểu hỏi.
Thời Lễ miễn cưỡng lộ ra một nụ cười giả: "Hỏi làm gì, chỉ là muốn cùng đại nhân uống rượu trợ hứng thôi."
Thật ra sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Thẩm Kinh Diễn nhìn cô bẩn như con khỉ đất mà cũng hạ thủ được, không chừng cô làm cái khác cũng vô dụng, không bằng lấy rượu chuốc say chính mình, bất tỉnh nhân sự thì sẽ không thấy đau nữa.
Đây cũng không phải là cách lâu dài, Thời Lễ tang thương nghĩ về cuộc đời.
Nha hoàn cái hiểu cái không gật đầu: "Vâng, nô tỳ đã hiểu, sẽ lập tức lấy rượu cho phu nhân," Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài, nàng ta trực tiếp đến sau bếp, tìm quản sự nói rõ ý đồ mình đến, "Chỗ này của các ngươi có rượu trợ hứng không? Phu nhân muốn ta tới lấy."
Lúc đầu quản sự muốn lấy trực tiếp một vò ở sau bếp, lại nghe nha hoàn nhấn mạnh hai chữ "trợ hứng", đáy mắt bừng tỉnh, tiếp theo hắc hắc cười hai tiếng: "Vậy thì rượu này sau bếp lại không có, phải đến nhà kho mới được."
"Phiền toái như vậy sao?" Nha hoàn nhíu mày.
Quản sự vẻ mặt bí hiểm: "Một tiểu nha đầu như ngươi đương nhiên là không hiểu, loại rượu này đã được thêm thuốc, sau bếp ta chỉ là một quản sự lo ăn uống, làm sao mà có được."
Nha hoàn buông tiếng thở dài: "Không nghĩ lại phiền phức như vậy, ta đây đi lấy, đa tạ quản sự."
Nói xong thì đi đến nhà kho, nhà kho vừa nghe nhíu mày: "Rượu phu nhân muốn thì ở đây có, chỉ là dược tính khá mạnh, phu nhân lại muốn dùng trên người đại nhân, việc này ta lại không dám làm chủ, chỉ sợ còn cần phải xin chỉ thị của đại nhân."
Nha hoàn liên tiếp chạy tới hai nơi, nghe bên nhà kho nói như vậy, trong lúc nhất thời hai mắt trợn tròn, sau một lúc lâu than nhẹ một tiếng: "Ta thật sự không nghĩ rằng nó lại rắc rối như vậy."
"Thôi, đại nhân đang ở tiền viện bàn chuyện triều đình, ngươi cứ ở chỗ ta thong thả ăn điểm tâm uống trà, ta đến tiền viên xin phép đại nhân, nếu đại nhân đồng ý, ta sẽ lấy rượu đưa ngươi." Nhà kho châm chước nói.
Nha hoàn đành phải đồng ý, nhà kho sau khi sắp xếp ổn thỏa cho nha hoàn, liền một mình đi đến tiền viện, trên đường gặp được tiểu nhị, sau khi chào hỏi hai câu lại nói về mục đích đến tiền viện, trong mắt không khỏi lộ ra chút chán ghét: "Phu nhân muốn lấy rượu trợ hứng."
"Này, đây không phải là thủ đoạn của hồ mị tử sao? Đâu giống như việc của một phu nhân chính phòng nên làm." Tiểu nhị thốt lên một tiếng, lại nhanh chóng hạ giọng.
Nhà kho khinh thường cười cười: "Nàng ta nếu có nửa phần giống phu nhân chính phòng, lúc trước cũng sẽ không vứt bỏ đại nhân, đi theo một tên làm công.. Chưa kể, tai vách mạch rừng, đại nhân có tâm nhân hậu, tình nguyện cự tuyệt Tam công chúa để đưa nàng ta về, nói vậy là vẫn còn có chút tình cảm với nàng ta, nếu như lời nói của chúng ta bị người khác nghe thấy, khó tránh khỏi bị đại nhân phạt."
Tiểu nhị cảm thấy cũng đúng, vì thế gật đầu rời đi, chỉ là sau khi gặp được những người khác, vẫn không nhịn được đem câu chuyện này nói ra làm đề tài tám chuyện.
Bên này nhà kho sau khi tới tiền viện chờ, nhanh chóng Thẩm Kinh Diễn đã ra ngoài, bên người đi theo vài vị đều là đồng liêu của hắn trong triều đình. Những người này là phụng theo lệnh của hoàng thượng, đến khuyên bảo Thẩm Kinh Diễn hưu thê, chỉ tiếc hàn huyên nửa ngày cũng không thấy Thẩm Kinh Diễn nói gì.
"Tham kiến đại nhân." Nhà kho hành lễ.
Thẩm Kinh Diễn quét mắt liếc hắn ta một cái: "Có chuyện gì?"
Nhà kho khó xử liếc mắt nhìn vài vị bên cạnh, cẩn thận nói: "Là, là việc tư trong gia trạch." Hắn ta biết rằng loại chuyện này xấu hổ, tốt nhất không nên nói với người ngoài.
Mọi người nghe vậy liền muốn cáo từ, Thẩm Kinh Diễn vẫy tay để bọn họ dừng lại, sắc mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm nhà kho: "Phu nhân có việc gì?"
Mọi người nghe nói đó là vị phu nhân đã bỏ trốn của Thẩm Kinh Diễn lúc trước, không khỏi tò mò, vừa nghe Thẩm Kinh Diễn nhắc tới vị phu nhân này, lập tức vểnh lên lỗ tai. Tam công chúa hiền lương thục đức, mỹ mạo phi phàm, là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, bọn họ muốn xem xem, vị phu nhân này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể khiến Thẩm Kinh Diễn kiên quyết từ chối Tam công chúa.
"Bẩm, bẩm đại nhân, xác thật là việc của phu nhân." Thần sắc khó xử trên mặt nhà kho càng ngày càng nặng.
Đôi mắt Thẩm Kinh Diễn khẽ nhúc nhích, một lát sau chậm rãi nói: "Chuyện gì?"
"Đại nhân, việc này.." Nhà kho muốn nói lại thôi.
Thẩm Kinh Diễn rũ mắt: "Nói."
Nhà kho vội quỳ xuống, thấy Thẩm Kinh Diễn không có ý tứ muốn thay đổi, do dự một chút cắn răng nói ra: "Nha, nha hoàn của phu nhân tới nhà kho muốn lấy rượu trợ hứng, nô tài nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên báo cho đại nhân một tiếng."
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt của Thẩm Kinh Diễn cùng mấy vị đồng kiêu đặc sắc lên, một đám cũng không biết nên có phản ứng gì. Đã sơm biết đạo đức của Thẩm phu nhân có sa sút, nhưng lại không ngờ rằng.. Nó lại quá rõ ràng? Nàng ta muốn loại rượu này làm gì, câu dẫn Thẩm Kinh Diễn? Không ngờ lại có hành động bỉ ổi như vậy.
Nhà kho nói xong liền cúi người trên mặt đất không dám động, ở trong lòng tự mắng chửi mình không biết cách nói, vạn nhất đại nhân cảm thấy mất mặt, dùng hắn làm người xả giận thì sao?
Khi hắn ta còn đang lo lắng hãi hùng, nghe được Thẩm Kinh Diễn không nhanh không chậm nói: "Cho nàng, nếu trong phủ không có thì sai người đi mua cho nàng."
Vài vị đồng liêu biểu tình càng xuất sắc, không nghĩ rằng Thẩm Kinh Diễn đối với vị phu nhân này đã không còn điểm mấu chốt rồi.
Nhà kho nhất thời chưa phản ứng lại kịp: "Sao ạ?"
"Về sau phu nhân muốn thứ gì, đều mang tất cả cho nàng, không cần đến xin chỉ thị của ta." Thẩm Kinh Diễn nói.
Nhà kho nuốt nước miếng, sau khi đáp ứng liền té lộn nhào chạy đi, Thẩm Kinh Diễn giống như không có việc gì, tiếp tục tiễn vài vị đồng liêu ra cửa, cuối cùng có một đồng liêu không nhịn được nói: "Thẩm huynh, ta biết huynh làm người tình thâm nghĩa trọng, nhưng cũng không nên quá cưng chiều gia quyến chứ!"
"Thời điểm ta khốn khổ, đều dựa vào nội tử chăm sóc, cảm thấy đã nợ nàng, hiện giờ cũng chỉ nghĩ tận dụng hết khả năng để đền bù," Thẩm Kinh Diễn nói xong, thấy đối phương còn muốn khuyên tiếp, lại nói trước một bước, "Thời gian không còn sớm, chư vị về trước, Thẩm mỗ không tiễn."
Người nọ há miệng thở dốc, cuối cùng bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, cùng những người khác xoay người rời đi. Bọn họ sau khi rời đi cũng không có hồi phủ, mà lập tức đi hoàng cung, đem mọi thứ nghe thấy đều báo cáo cho hoàng thượng.
Hoàng thượng nghe vậy hoàn toàn hết hi vọng, Thẩm Kinh Diễn này nhìn như chính trực đáng tin cậy, không nghĩ rằng lại cưng chiều với vị trong nhà như thế, chỉ sợ mạnh mẽ buộc hắn hưu thê, Tam công chua gả qua cũng sợ không có ngày lành.
Bên này trong phủ đệ của Thẩm gia, tin đồn về việc phu nhân muốn rượu vẫn còn đang lên men, những đồng liêu sau khi nhìn thấy cảnh Thẩm Kinh Diễn dung túng phu nhân, sau khi hồi phủ cũng kể cho gia quyến nghe, trong lúc nhất thời toàn bộ kinh thành đều biết hành vi không hợp của Thẩm phu nhân, thương Thẩm đại nhân tình thâm nghĩa trọng ủy khuất không thôi.
Thời điểm Thời Lễ lấy được rượu, còn chưa biết thanh danh của mình đã đen đi một tầng, sau khi lấy được rượu liền bắt những người khác ở bên ngoài, chính mình ở trong phòng ngủ uống từng chén một.
Vò rượu nhanh chóng còn một nửa, Thời Lễ ợ một cái, chóng mặt ngồi xuống ghế. Không biết có phải do cô uống quá nhanh hay rượu quá nồng, mà cô cảm giác có chút.. Nóng?
Thời Lễ cởi áo ngoài, lộ ra bả vai mảnh khảnh, vẻ mặt hoang mang nhìn chằm chằm vò rượu, sau đó cô liền phát hiện.
Càng ngày càng nóng.
Cho nên đã xảy ra chuyện gì? Thời Lễ hoang mang đè huyệt thái dương, càng nghĩ càng đau đầu, dứt khoát không nghĩ tiếp, xiêu vẹo bò đến trên giường, cởi áo hóng mát.
Nhưng mà càng ngày càng nóng, trong thân thể giống như có ngọn lửa, xua thế nào cũng không đi, cô khó chịu kêu lên một tiếng, ở trên giường xoắn đến xoắn đi.
Bên này Thẩm Kinh Diễn thong thả ung dung dùng bữa, sau khi tắm gội thay quần áo xong, mới không nhanh không chậm đi tới hậu viện, vừa tới cửa phòng ngủ liền nhìn thấy nha hoàn đang ngủ gà ngủ gật.
Nha hoàn sau khi nhìn thấy hắn vội đứng dậy hành lễ: "Đại nhân."
Thẩm Kinh Diễn đánh giá nàng ta, chậm rãi nói: "Ngươi là người đi lấy rượu cho phu nhân?"
"Vâng." Nha hoàn không biết chuyện gì, vẻ mặt ngây thơ lên tiếng.
Thẩm Kinh Diễn rũ mắt: "Phu nhân lúc đó nói với ngươi như thế nào, ngươi nói rõ ràng, từng câu từng chữ không được cải biến."
Nha hoàn sợ tới mức run rẩy, vội đem đối thoại nói lại một lần, Thẩm Kinh Diễn vô cảm nghe xong, liền nhấc chân đi vào phòng.
Trong phòng nồng đậm mùi rượu, vò rượu trên bàn đã cạn một nửa, mà nữ nhân nào đó giờ này đang quần áo bất chính, đáy mắt hàm xuân nằm trên giường, làn da tinh tế trắng nõn nổi lên một tầng đỏ ửng.
Cô sau khi nhìn thấy Thẩm Kinh Diễn, mê mang cắn môi, sau một lúc lâu vươn tay với hắn, muốn hắn đi qua. Thẩm Kinh Diễn như cô mong muốn, mặt vô cảm tới gần cô, nhìn chằm chằm một lát, đáy mắt xuất hiện tia trào phúng: "Phu nhân không phải muốn cùng ta uống rượu trợ hứng, tại sao lại tự mình uống trước rồi?"
Thân thể Thời Lễ tuy rằng khó chịu nhưng lý trí vẫn còn, sớm ý thức được rượu mình uống không phải rượu thường. Nghe Thẩm Kinh Diễn nói như vậy, há miệng muốn giải thích, kết quả lại phát ra một tiếng nũng nịu trong cổ họng, nháy mắt khó khăn ngậm lại miệng.
Thẩm Kinh Diễn giống như không nghe được, bình tĩnh ngồi trên giường, nắm lấy lọn tóc đen của cô áp lên mũi, sau khi ngửi được mùi hương hoa quế lại tùy ý ném tóc trở về.
"Phu nhân là nghe được hôm nay ta sẽ tới đây, không muốn tỉnh táo đối ta, cho nên mới trước một bước chuốc say chính mình?" Thẩm Kinh Diễn nắm cằm cô, "Biện pháp khá thông minh, chỉ tiếc lại phái một người ngu xuẩn đi làm việc, cho nên tự làm tự chịu."
Thời Lễ chưa kịp tiếp thu, nghe hắn nói được hơn phân nửa liền nhẹ nhàng cắn ngón tay hắn, ánh mắt lưu chuyển nhìn lên. Bộ dáng cô xinh đẹp, cho dù là mỹ nhân kinh thành cũng không đẹp bằng cô, khi cô dùng ánh mắt đáng thương nhu nhược này nhìn người khác, mặc dù là nam nhân tàn nhẫn độc ác cũng không tránh khỏi động tâm.
Thẩm Kinh Diễn duỗi tay xoa cô mềm mại trước mặt, nghe tiếng ngâm nga không tự chủ được của cô, khóe môi gợi lên nụ cười mỉm: "Nếu phu nhân đã bài xích ta như vậy, vậy đêm nay ta sẽ không ngủ lại."
Thời Lễ: "..."
Ngươi là đang nói tiếng người sao?
Thẩm Kinh Diễn nói xong, đứng dậy muốn rời đi, Thời Lễ ý thức được hắn muốn đi, sợ tới mức chạy lên ôm eo hắn: "Đừng, đừng đi.."
"Phu nhân còn có việc?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ: "..."
Cô phát hiện, đây là một người lòng dạ đen tối, rõ ràng người nói hôm nay muốn ngủ là hắn, kết quả vì muốn xem cô tự mình tra tấn, dứt khoát thay đổi chủ ý.
Cô hít sâu một hơi, từ sau lưng lần mò tháo đai lưng của hắn, tay nhỏ từ y phục dò xét đi vào, ánh mắt Thẩm Kinh Diễn tối sầm, xoay người lại đè cô xuống dưới thân.
Một đêm hoang đường.
Mới đầu Thời Lễ còn dựa vào dược tính trong rượu chống đỡ, cảm giác cũng không quá đau đớn, chờ sau khi hết thuốc, cơn đau liền bắt đầu lan tràn, đáng tiếc cô càng không chịu, Thẩm Kinh Diễn lại càng không buông tha, cả đêm lăn lộn hết sức, rất nhiều lần cô cho rằng mình sắp chết.
Sau khi kết thúc, đầu óc cô vẫn như cũ hôn mê, bị Thẩm Kinh Diễn khó chịu kéo lên, bỏ vào miệng một viên thuốc, viên thuốc tan ra trong miệng, chỉ để lại một chút vị đắng. Thời Lễ kinh hãi mở to mắt, ách giọng hỏi: "Ngươi muốn hạ độc ta?"
"Phu nhân nghĩ nhiều rồi, ta sao có thể bỏ được nàng." Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn tràn đầy trào phúng.
Nam phụ giá trị cừu hận: %
Đi con mẹ nó, lúc nào cũng như vậy, chịu xong khổ còn phải xem giá trị cừu hận tăng lên. Cho dù Thời Lễ được tu dưỡng tốt, cũng không nhịn được chửi thề, nhịn nửa ngày mới cắn răng hỏi: "Vậy ngươi cho ta ăn thứ gì?"
"Chỉ là thuốc tránh thai thôi," Thẩm Kinh Diễn liếc nhìn cô, thấy trên mặt cô không có bất kỳ biến hóa nào, ánh mắt nhất thời tối sầm lại: "Con nối dõi của Thẩm Kinh Diễn ta phải được sinh ra từ một nữ nhân trong sạch, để tránh không duyên không cớ bị bẩn thanh danh."
Khóe miệng Thời Lễ giật giật: "Ồ."
Nam phụ giá trị cừu hận: %
Thời Lễ: "?" Cô cũng chưa làm gì, tỏ vẻ tán đồng cũng bị ghét?
Cô dừng một chút quay mặt đi, gãi đúng chỗ ngứa lộ ra tia khuất phục, Thẩm Kinh Diễn quả nhiên có chút vừa lòng: "Nước ấm đã chuẩn bị tốt, nếu phu nhân không muốn ta hầu hạ, vậy thì tự giải quyết đi, đúng rồi, vì ngươi hiện tại đang mang danh xưng Thẩm phu nhân, sự vụ trong nhà sẽ giao cho ngươi giải quyết, ngày mai nhóm thị thiếp cũng sẽ tới bái kiến ngươi, các nàng nếu có chuyện gì, ngươi cũng nên chú ý chút."
"Thi thiếp?" Trên mặt Thời Lễ cuối cùng cũng xuất hiện một tia dao động. Năm đó khi Thẩm Kinh Diễn cưới cô, chính miệng hứa hẹn sẽ không nạp thiếp, không nghĩ tới hiện giờ cũng sẽ có thị thiếp.
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô: "Đúng vậy, thị thiếp, có vẻ như phu nhân rất kinh ngạc?"
".. Đúng là có chút kinh ngạc, ta cho rằng ngươi sẽ không nạp thiếp." Thời Lễ cười gượng một tiếng.
Thẩm Kinh Diễn trào phúng cười, đáy mắt rốt cuộc hiện lên tia hận ý: "Nếu như phu nhân vẫn luôn an phận thủ thường, không phát sinh ra loại việc bỏ trốn, ta tất nhiên sẽ không nạp thiếp, chỉ tiếc rằng phu nhân lại vi phạm lời thề nhất sinh nhất thế, ta tìm mấy phòng thị thiếp cũng không phải quá mức đi?"
"Không, không sao." Thời Lễ ngượng ngùng trả lời. Cô thật ra cũng không có cảm giác khổ sở gì, cho dù trước kia đối với hắn có chút cảm tình, thì cũng đã bị hệ thống thu về, hiện giờ giáp mặt với hắn, kỳ thật vẫn rất sợ hãi, đến nỗi mấy phòng thiếp thất của hắn.. Cô cũng chỉ có thể thông cảm.
Rốt cuộc loại việc ứng phó với nam nhân có kinh nghiệm kém cỏi như vậy, chắc cũng sẽ rất vất vả. Thời Lễ cúi đầu phát tán suy nghĩ, bộ dáng này vào trong mắt Thẩm Kinh Diễn lại thành sự cam chịu thống khổ.
Chờ khi cô ngẩng đầu lên, giá trị cừu hận chỉ còn %.
Đã xảy ra việc gì? Thời Lễ ngu ngơ nhìn hắn, chỉ tiếc Thẩm Kinh Diễn không trả lời nghi vẫn của cô mà trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Thời Lễ: "..."
Tra nam, ăn xong liền chạy, không chịu ở lại một đêm, tức cô gì chứ.
Nếu là nữ tử cổ đại chân chính, nhìn thấy hắn như vậy không chừng sẽ thương tâm rơi lệ đến bình minh, mà Thời Lễ lại không có công phu lớn như vậy, chỉ nghĩ yên ổn ngủ, ngày mai đi tìm đại phu kê lấy hai thang thuốc để thân thể nhanh chóng khỏe lên.
Dựa theo ý tưởng của cô, chắc chắn sẽ ngủ đến khi mặt trời lên cao, kết quả mới tờ mờ sáng, đã bị nha hoàn lung lay đánh thức: "Phu nhân, nương tử các phòng đang ở chính sảnh chờ ngài, ngài cần nhanh chóng đến ạ."
Thời Lễ không vui vẻ hừ nhẹ một tiếng, nghe thấy nha hoàn lại gọi chính mình, không tình nguyện dịch chuyển cơ thể, kết quả vừa mới động đậy liền đau mà tỉnh.
"Phu nhân, hãy mau dậy đi ạ." Nha hoàn vội nói.
Thời Lễ nhíu mày, hơn nửa ngày mới buông tiếng thở dài: "Ừ, dậy dậy."
"Nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo." Nha hoàn nói xong, liền kéo cô lên.
Thời Lễ thở nhẹ một hơi, sau khi được giúp đỡ rửa mặt trang điểm, hồi lâu mới từ trong phòng đi ra, chậm rì rì đi tới chính sảnh..