Ta Quá Tra Nam Phụ Đều Hắc Hóa

chương 34-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người đều dừng lại, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn, sau đó vội đứng dậy hành lễ, Thời Lễ cũng vội đi theo cúi đầu, sau đó nhìn thấy một đôi giày thêu ngọc bích của nữ tử xuất hiện trước mắt.

"Hôm nay là gia yến của Nam Dương vương phủ, chư vị đại nhân không cần đa lễ, đều đứng lên đi." Nữ tử ôn nhu nói.

Thời Lễ chớp mắt, lúc này mới đứng lên, sau khi thấy rõ tướng mạo của vị Tam công chúa này. Chà, rất xinh đẹp, chỉ là kém hơn cô một chút.

Thời Lễ trong lúc lơ đãng cùng Tam công chúa nhìn nhau, lập tức lộ ra mỉm cười. Ai biết Tam công chúa lại coi cô là không khí, không đáp lại, chỉ nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn, kiều kiều nhu nhu mở miệng: "Thẩm đại nhân hôm nay chớ có mê rượu, cẩn thận ngày mai dậy sớm sẽ đau đầu."

Thời Lễ: "..."

Đây là khiêu khích trên mặt cô đúng không?

Thẩm Kinh Diễn rũ mắt chắp tay: "Đa tạ Tam công chúa quan tâm."

Tam công chúa nhợt nhạt cười, xoay người đi lên trên, nhìn rất có chừng mực, nhưng khi nói chuyện cùng Thẩm Kinh Diễn, thật sự là lòng Tư Mã Chiêu.

"Ngươi tiểu nha đầu này, gần đây chỉ lo lắng cho Thẩm đại nhân, trong mắt còn có hoàng thúc là bổn vương không đây?" Nam Dương vương cố ý nâng lên thanh âm trêu ghẹo.

Tam công chúa oán trách liếc ông ta một cái: "Hoàng thúc!"

Mình đã sửa ở chương trước nhé!

"Được được được, bổn vương không trách ngươi, chờ sau khi yến hội kết thúc, bổn vương sẽ kêu Thẩm đại nhân bồi ngươi đi dạo một chút như thế nào?" Nam Dương vương vui tươi hớn hở.

Thời Lễ khắc chế xúc động trợn trắng mắt, nghĩ thầm ông chỉ là một vương gia thùng rỗng, có thể làm gì được thủ phụ chứ? Còn muốn Thẩm Kinh Diễn để ông tự bài bố sao?

Vừa dứt lời chửi thầm khinh thường xong, liền thấy Thẩm kinh Diễn bình tĩnh nhìn về hướng của Tam công chúa, không khỏi ngẩn người.

"Đại nhân, đại nhân." Cô nhỏ giọng nhắc nhở.

Thẩm Kinh Diễn quay đầu lại nhìn về phía cô: "Hử?"

"Đại nhân nhìn gì vậy?" Thời Lễ nghi hoặc.

Thẩm Kinh Diễn liếc mắt nhìn cô: "Không nhìn gì hết."

Thời Lễ nhíu mày, vẫn muốn hỏi hắn nhưng lại nghe thấy Nam Dương vương nói: "Thẩm đại nhân, ý của ngươi thế nào?"

Thẩm Kinh Diễn nhìn về phía ông ta, trong lúc nhất thời không nói gì, Tam công chúa bên cạnh Nam Dương vương thấy hắn nhìn về phía bên này, gương mặt không khỏi phiếm hồng.

Thời Lễ nhìn bên này nhìn bên kia, đột nhiên trong lòng lộp bộp..

Nam phụ này, không phải là thích Tam công chúa chứ?

Cẩn thận ngẫm lại cũng không phải không có khả năng, phò mã triều đại theo luật lệ không được nắm quyền, mà nam phụ thế giới này lại thích nhất là quyền thế, nếu hắn thích Tam công chúa, vì quyền thế, hắn mặc dù thích, cũng sẽ không bộc lộ ra ngoài, càng sẽ không cưới cô.. Tra nam, trong lòng có người khác, vẫn còn muốn bò lên giường cô!

Thời Lễ đột nhiên tức giận.

Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn bên kia, sau lúc lâu chậm rãi nói: "Việc này còn cần phu nhân nhà ta định đoạt."

"Chỉ là muốn ngươi bồi Tam công chúa đi một chút, tại sao còn phải để phu nhân ngươi định đoạt?" Nam Dương vương vô cùng bất mãn nhìn về phía Thời Lễ, "Vậy Thẩm phu nhân, ngươi đồng ý không?"

Mọi người đang uống rượu tức khắc không nói, tuy rằng cảm thấy phẩm chất của Thẩm phu nhân không được, nhưng nghe ngữ khí bức bách của Vương gia như vậy, cũng có chút quá mức, mà nàng ta cũng là đương triều phu nhân thủ phụ nữa.

Thời Lễ: "..."

Lời này hỏi cũng không biết xấu hổ, một người là Vương gia, một người là công chúa, còn muốn hỏi ý kiến của cô, không phải là đang lấy thân phận đàn áp cô sao?

Hơn nữa tệ nhất chính là, nếu là vừa nãy cô khẳng định không chút nghĩ ngợi cự tuyệt. Vạn nhất trong lòng nam phụ thích Tam công chúa, lúc này có khi lại muốn cùng nàng ta tản bộ thì sao, nếu cô cự tuyệt, có khi nào lại đưa tới phản cảm của nam phụ?

Khi còn rối rắm, Thẩm Kinh Diễn chậm chạp nhìn về phía cô, sau khi nhìn chằm chằm cô một lúc, ánh mắt đột nhiên tối tăm.

Nam phụ giá trị cừu hận: %

Thời Lễ bị ánh mắt hắn làm cho hoảng sợ, cho rằng chính mình làm chậm trễ chuyện tốt của hắn, làm hắn không vui vẻ, vì thế vội nói: "Tất cả đều dựa vào ý của phu quân."

Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc lâu ánh mắt tối tăm càng như mưa gió quét đến, cơ hồ muốn che cũng không được.

Nam phụ giá trị cừu hận: %

Thời Lễ lúc đầu run lên bần bật là do giá trị cừu hận tăng nhanh, sau đó cảm thấy có chút không đúng.. Hắn nếu như tức giận, không phải nên tức giận sau khi cô nói xong chứ? Tại sao hơn nửa ngày mới bộc lộ ra thế?

Chắc không phải uống say đi? Thời Lễ nghĩ đến việc hắn say rượu, luôn nhìn lăng lăng vào người nói, phản ứng cũng chậm hơn rất nhiều, đột nhiên trong lòng cả kinh.

Có lẽ vừa rồi nơi hắn nhìn không phải Tam công chúa, mà là Nam Dương Vương?

Ý thức được việc Thẩm Kinh Diễn cùng Tam công chúa ngược luyến tình thâm, rất có thể là do cô tự bổ não mà ra, Thời Lễ sợ phát điên rồi, đoạt trước lời của Thẩm Kinh Diễn nói: "Nhưng phu quân có thể đã uống say, nếu như hôm nay Tam công chúa nhất định phải đi, không bằng tìm người khác đi cùng, ta cần phải đưa chàng về phủ."

"Thẩm phu nhân, Thẩm đại nhân còn chưa nói gì, ngươi lại thay hắn làm chủ, chỉ sợ không tốt lắm đâu?" Tam công chúa nhu nhu nhược nhược nói.

Thời Lễ vẫn còn nhớ việc nàng ta vừa làm lơ mình, nghe vậy cũng không phản ứng lại nàng ta, mà là ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn: "Ngài uống say sao?"

"Say." Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn nặng nề.

Thời Lễ nhẹ nhõm một hơi, nặn ra một nụ cười: "Vậy chúng ta về phủ."

"Được." Thẩm Kinh Diễn đồng ý.

Thời Lễ lúc này mới nhìn về phía Tam công chúa, học bộ dáng ôn nhu của nàng cười: "Công chúa điện hạ, đây là đáp án của Thẩm đại nhân."

Cùng bộ dáng ôn nhu, nói đến việc ai thắng ai hơn, huống chi cô còn có Thẩm Kinh Diễn đứng về phía mình, Tam công chúa không còn sức lực chống trả, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Dù sao cũng không phải người trong lòng của Thẩm Kinh Diễn, Thời Lễ mới mặc kệ nàng ta, trực tiếp cáo từ cùng Nam Dương vương, đỡ Thẩm Kinh Diễn rời đi.

Chờ khi ngồi lên xe ngựa, Thẩm Kinh Diễn vô tình ném tay cô đi, ngồi ở góc cách cô xa nhất.

Thời Lễ cũng không rõ ràng, vừa lên xe ngựa liền quỳ gối bên chân hắn, ôm đầu gối hắn cay đắng xin lỗi: "Ta sai rồi, vừa rồi ta nên trực tiếp từ chối, mà không phải nói để ngươi làm chủ.."

"Ngươi rõ ràng muốn đem ta đẩy cho nữ nhân kia." Trong thanh âm của Thẩm Kinh Diễn tràn đầy hàn khí. Hắn tuy rằng phản ứng chậm, nhưng lý trí vô cùng rõ ràng, đối với nhất cử nhất động của cô đều luôn chú ý.

Thời Lễ dừng một chút, xấu hổ cười cười: "Ta tưởng rằng ngươi thích nàng."

"Rồi sao?" Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn một khoảng âm trầm.

Thời Lễ cẩn thận nhìn hắn, vừa muốn nói muốn thanh toàn cho họ, liền nhìn thấy giá trị cừu hận chớp động, không chừng cô vừa nói như vậy xong, chắc sẽ thẳng đường mà bay lên mất.

Cô nuốt nước miếng, đôi mắt ửng đỏ quay mặt đi: "Vậy ta có thể làm gì? Ngươi ở trước mặt nhiều người như vậy nhìn chằm chằm nàng ấy, mọi người đều để trong mắt, ta sao có thể không hiểu lầm? Vậy thì sao, là ta nợ ngươi, cả đời này ở trước mặt ngươi cũng không dám ngẩng đầu, mặc dù không muốn ngươi bồi nàng, nhưng ta làm gì có tư cách từ chối? Cuối cùng nói không chừng còn rước về sự chán ghét của ngươi, về sau muốn gặp ngươi chỉ sợ càng khó khăn."

Thời Lễ nói, nỗ lực hồi tưởng về những chuyện thương tâm, thật đúng là làm cho nước mắt của cô rơi liên tiếp. Vẻ mặt Thẩm Kinh Diễn khẽ nhúc nhích, bực bội trong lòng trở nên thông thuận hơn nhiều.

Nam phụ giá trị cừu hận: %

Sau một lúc im lặng, hắn chậm rãi nói: "Ta vừa rồi vẫn luôn nhìn Nam Dương vương."

"Nam Dương vương cùng Tam công chúa đứng gần như vậy, ai biết ngươi nhìn.."

Nói còn chưa dứt lời, cô đã bị Thẩm Kinh Diễn mạnh mẽ kéo vào trong ngực, mới ngồi ổn định một chút trên người hắn, đã bị nụ hôn kịch liệt quét đến. Thời Lễ hoảng hốt trong chớp mắt, ý thức được mình đang ngồi trên xa ngựa, lập tức chịu đựng không phát ra âm thanh, ánh mắt nhấp nháy cầu buông tha.

Đôi mắt Thẩm Kinh Diễn càng sâu, động tác cũng càng lúc càng làm càn, cho đến khi xe ngựa lấn qua một cục đá lắc lư một chút, mới miễn cưỡng tìm về lý trí. Hắn buông lỏng tay, Thời Lễ vội vàng tránh thoát ra ngoài, lui đến chỗ cách hắn xa nhất sửa sang lại quần áo.

Thẩm Kinh Diễn liếc nhìn cô, duỗi tay lấy chén trà trên bàn, dư quang Thời Lễ thấy hắn vừa động, lập tức trở nên cảnh giác.

"Còn nửa khắc nữa sẽ đến phủ, ta nhẫn được." Thẩm Kinh Diễn ung dung nói.

Thời Lễ: "..."

Sao cô lại nghe ra thành uy hiếp vậy?

Sự thật chứng minh lời nói của hắn không phải là một lời uy hiếp, nó giống như một loại quyết tâm, khi hai người trở về phòng ngủ, hắn không chịu cho cô nghỉ ngơi dù chỉ một chút, lập tức đem cô ấn ở trên bàn.

Không thể không nói cùng nam nhân làm sự việc này, ở trên giường còn có thể nhẫn, nhưng ở trên bàn thật sự là không nhịn nổi, hai người làm được một nửa, Thời Lễ không thể nhịn được nữa cho hắn một đạp, cũng may vào thời điểm này hắn vẫn chưa tức giận, chỉ đem cô kéo về giường.

Mãi đến tờ mờ sáng, Thời Lễ mới bị người nào đó tắm rửa cho sạch sẽ rồi quẳng lên giường, đem chăn cùng khăn trải giường đều đã đổi mới, Thời Lễ cả người thoải mái nằm ở trên, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Cô ngủ một giấc này tới khi mặt trời lên cao, lúc tỉnh lại ý thức giật giật, tiếp theo đau đớn khó thể tả lập tức lan tràn, cô hừ nhẹ một tiếng, cánh tay bủn rủn đập sang bên cạnh.

Bốp!

Đánh vào khối cơ bắp kiện tráng.

Thời Lễ ngẩn người, mở to mắt nhìn sang bên cạnh, lúc nhìn đến khuôn mặt quen thuộc, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Thẩm Kinh Diễn? Hắn ngủ lại đây sao?

Cô còn đang khiếp sợ, Thẩm Kinh Diễn đã mở to mắt, hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn nhau.

Trầm mặc ba giây đồng hồ, Thời Lễ xấu hổ mở miệng: "Sớm a." Vừa nói dứt lời, mới phát hiện giọng nói của mình khàn đến không chịu được, nghĩ lại ngày hôm qua cô tê tâm liệt phế kêu to, tức khắc vẻ mặt đau khổ câm miệng.

Thẩm Kinh Diễn một lần nữa nhắm mắt lại: "Hôm nay nghỉ ngơi một chút, không cần lên triều, ngủ tiếp một lát."

Thời Lễ chớp chớp mắt, hơn nửa ngày nhìn hắn mới nhỏ giọng nói: "Đại nhân sao lại ở chỗ ta qua đêm, không đi nơi khác sao?"

Thẩm Kinh Diễn mở choàng mắt, trong mắt không mang theo nửa phần cảm xúc: "Ngươi cảm thấy ta nên đi?"

".. Đương nhiên phải ở chỗ ta, sau này các vị tỷ muội đều ra khỏi phủ rồi, về sau trong phủ to như vậy, chỉ còn hai người chúng ta, tất nhiên phải ngủ chung rồi." Thời Lễ mạnh mẽ dứt khoát trả lời.

Thẩm Kinh Diễn cười nhạt, lúc này mới lần nữa nhắm mắt lại. Thời Lễ yên lặng nhìn chằm chằm hắn một lát, thấy hắn không có ý muốn thức dậy, nhịn không được chui vào trong lòng hắn, cánh tay tùy ý để trên người, lúc này mới thoải mái ngủ. Cô vừa ngủ, Thẩm Kinh Diễn liền duỗi tay đem người ôm lại, giống như đã làm chuyện này hàng trăm nghìn lần.

Thời Lễ vẫn ngủ cho đến chiều, cho đến khi đầu choáng váng mới tỉnh lại, mà người bên cạnh đã không thấy đâu. Cô vừa dậy vừa ngáp, một lát sau gọi nha hoàn đi vào: "Đại nhân đâu?"

"Thưa phu nhân, vừa rồi trong cung có người tới, vốn muốn mời ngài cùng đại nhân đi vào trong cung, nhưng đại nhân nói thân thể ngài không khỏe nên đã tự mình đi." Nha hoàn nhẹ giọng trả lời.

Thời Lễ nhíu nhíu mày: "Trong cung cũng kêu ta vào?"

"Đúng ạ."

Thời Lễ không nói, suy tư hồi lâu, không chừng hôm qua làm chuyện quá mức, Nam Dương vương hoăc là Tam công chúa tố cáo cô, cho nên trong cung mới phái người tới.

Cũng không biết Thẩm Kinh Diễn đi một mình thì có sảy ra vấn đề gì không. Cô nghĩ như vậy, tức khắc ngồi không yên, đứng dậy liền kêu nha hoàn thay quần áo. Nha hoàn vội lấy xiêm y đến, dùng thời gian ngắn nhất giúp cô thay quần áo.

Thời Lễ đơn giản rửa mặt chải tóc, liền chống thân mình đau lên xe ngựa, một đường chạy tới cửa hoàng cung. Sau khi đến nơi, cô liền xuống xe ngựa chờ, vốn muốn đợi Thẩm Kinh Diễn ra ngoài, kết quả tới cửa cung không thể giấu được Hoàng Thượng, nhanh chóng đã có người thỉnh cô đi vào.

Sắc mặt Thời Lễ không tốt lắm, hơi hành lễ rồi đi theo, thái giám dẫn đường có vẻ như cùng Thẩm Kinh Diễn quen biết, đi đến chỗ không người nhẹ giọng nhắc nhở: "Tam công chúa hôm qua sau khi trở về không đến gặp Hoàng Thượng, bộ dáng thương tâm muốn chết, Hoàng Thượng đau lòng Tam công chúa, tuy rằng đã không nghĩ đến chuyện gả nàng cho Thẩm đại nhân nữa, nhưng thấy nàng tra tấn chính mình như vậy, lại mềm lòng, hôm nay thỉnh nhị vị tiến cung, là muốn thương nghị chuyện hôn sự.

Thái giám nói xong nhìn xung quang bốn phía, tăng tốc độ nói chuyện:" Hoàng Thượng nói, nếu Thẩm đại nhân đồng ý chuyện hôn sự này, sẽ để cho công chúa tự hạ thấp thân phận, lấy thân phận quận chúa để xuất giá, như vậy Thẩm đại nhân sẽ không phải là phò mã nữa, tất nhiên có thể tiếp tục chuyện triều đình. "

Thời Lễ phiền chán mím môi, nghĩ thầm Tam công chúa này thật quá đáng ghét. Thẩm Kinh Diễn đã không vui như vậy, còn bức bách hắn, cùng lưu manh cường đoạt dân nữ có gì khác nhau.

Cô hít sâu một hơi, đi theo thái giám vào Ngự Hoa Viên, liếc mắt một cái liền thấy được Hoàng Thượng bên cạnh Thẩm Kinh Diễn, lại nhìn Tam công chúa, giờ phút này như hoa lê dính hạt mưa thật đáng thương.

Thời Lễ nheo mắt, hốc mắt đỏ lên lập tức đi qua, đến bên người Thẩm Kinh Diễn thân hình nhoáng lên, Thẩm Kinh Diễn lập tức tiếp được cô:" Thân thể nàng không khỏe, vì sao còn muốn đến? "

" Ta không muốn đến, chỉ là muốn ở cửa cung đợi chàng. "Thời Lễ nói xong, nhu nhược đáng thương khụ một tiếng, đối với Hoàng Thượng cùng Tam công chúa hành lễ.

Hoàng Thượng tuy rằng chưa thấy qua Thời Lễ, nhưng đối với cô vô cùng phiền chán, nghe thấy cô nói đáy mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn:" Đã sớm nghe được đại danh của Thẩm phu nhân, hiện giờ vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. "

Cô còn có cái đại danh gì, đạo đức bại hoại vẫn còn ghen tỵ? Thời Lễ nhu nhu nhược nhược hành lễ:" Hoàng Thượng tán thưởng. "

Hoàng Thượng liếc mắt nhìn cô, mặt đầy uy nghiêm nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn:" Ái khanh, lời vừa rồi trẫm cùng ngươi nói, ngươi là đáp ứng? "

Nói cái gì nói cái gì? Thời Lễ tò mò ngắm Thẩm Kinh Diễn một cái, Thẩm Kinh Diễn cho cô một ánh mắt cảnh cáo "an phận chút", cô lập tức ngoan ngoãn.

Thẩm Kinh Diễn lúc này mới quỳ xuống, trong lòng Thời Lễ cả kinh, cũng vội vàng quỳ xuống theo, hai người tuy rằng không nói gì, nhưng lại không tiếng động biểu thị lập trường.

Hoàng Thượng tức giận cười:" Hay cho Thẩm Kinh Diễn ngươi, một chút thể diện cũng không cho trẫm, thật cho rằng trẫm không dám trị tội ngươi sao? "

" Thần không dám, chỉ là trong lòng thần chỉ có một mình phu nhân, nếu Tam công chúa gả đến đây, chỉ sợ sẽ chịu ủy khuất. "Thẩm Kinh Diễn nghiêm trang.

Hốc mắt Tam công chúa đỏ bừng:" Bổn cung không sợ ủy khuất. "

Hoàng Thượng tức giận nhìn nữ nhi, nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể bức bách người ngoài. Giống như Nam Dương vương, bức không được Thẩm Kinh Diễn liền bức bách Thời Lễ:" Còn ngươi, ngươi cũng cảm thấy như vậy? "

" Tam công chúa chịu cùng thiếp thân làm tỷ muội, là phúc khí của thiếp thân, "Thời Lễ nói xong dừng một chút," Chỉ là nếu Tam công chúa gả lại đây, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ trị tội chết cho Thẩm gia. "

Thẩm Kinh Diễn hơi hơi nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia lo lắng.

" Nói bậy, trẫm tại sao phải trị tội chết cho Thẩm gia? "Hoàng Thượng nhíu mày.

Thời Lễ ngầm liếc mắt nhìn Tam công chúa, khụ khụ nói:" Việc này chỉ sợ không thích hợp nói trước mặt Tam công chúa. "

" Cứ nói đừng ngại. "Hoàng Thượng nâng chung trà lên, muốn xem cô có thể nói ra cái gì.

Thẩm Kinh Diễn cảnh cáo liếc nhìn cô, nhắc nhở cô không cần nói lung tung.

Vẻ mặt Thời Lễ bình tĩnh:" Bởi vì Thẩm đại nhân không thể giao hợp. "

" Phốc.."Hoàng Thượng sặc ngụm trà nóng trong cổ họng, suýt chút nữa thì bị sặc chết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio