Sau khi ra khỏi sơn động không bao lâu, trong lòng cô hung hắng mắng cái tên bệnh thần kinh này, nhưng cho dù có chán ghét nam phụ này như thế nào đi nữa thì cũng không dám mở miệng ra mắng hắn, sợ hắn sau khi nghe được lại nổi lên tâm tư giết mình.
Thời Lễ đi kiếm thảo dược về, ngồi vào phiến đá bên cạnh bắt đầu cố gắng giã, giã hơn nửa ngày mới nhớ đến một chuyện, cô nhìn về đại xà đang mở nửa con mắt nghỉ ngơi bên kia, dè dặt mở miệng hỏi: "Cái kia.. Thượng tiên, ngài không phải có pháp lực cao cường sao, tùy tiện vẫy tay cũng có thể nghiền nát đống thuốc này đúng không?"
"Đúng vậy." Thẩm Kinh Diễn không nhanh không chậm trả lời.
Ánh mắt Thời Lễ sáng lên: "Vậy ngài đến thể hiện một chút đi."
"Không được." Thẩm Kinh Diễn từ chối.
Thời Lễ dừng một chút: "Sao vậy?"
"Bởi vì ta không muốn."
Thời Lễ: "..."
Cô cố lộ ra nụ cười giả dối, tiếp tục nhận lệnh làm việc, chờ mồ hôi trên mặt từng giọt lớn rơi xuống mới miễn cưỡng chuẩn bị thuốc tốt, mang thuốc đến bên người Thẩm Kinh Diễn quỳ xuống, cẩn thận bôi lên miệng vết thương của hắn.
Vết thương trong nháy mắt bắt đầu nổi bong bóng, Thời Lễ nghe thấy Thẩm Kinh Diễn kêu lên một tiếng liền ngẩng đầu muốn an ủi, kết quả còn chưa nói chuyện thì một mùi tanh tưởi đã xộc đến, sắc mặt cô biến đổi ngã ra xa nôn khan hai tiếng, tiếp theo trước mắt tối sầm không còn biết gì nữa.
Chờ khi cô tỉnh lại trời đã sớm sáng, chỉ là do ở trong rừng, ánh sáng cũng bị tán cây che mất, nhìn không thấy được bao nhiêu.
Trong sơn động vẫn còn mùi tanh như cũ, Thời Lễ ngửi được lại muốn nôn, vội vàng nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi sơn động, nhào đến một gốc cây đại thụ mà oe oe nôn.
Lần này cuối cùng cô cũng không phải là nôn khan, nôn một hồi rồi cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhìn quanh không thấy Thẩm Kinh Diễn đâu, liền nhấc chân đi đến phía hồ nước gần đó.
Lúc trước cô bị giam giữ mà muốn tắm rửa, Thẩm Kinh Diễn sẽ ném cô vào hồ nước mà tắm táp, một thời gian sau cô mới tự chủ động đi đến, Thẩm Kinh Diễn tuy rằng không ở đó, nhưng lần này cô cũng không có hứng chạy trốn tiếp, mà là nghĩ cách làm sao giải quyết được đống giá trị cừu hận để có thể mau chóng rời khỏi thế giới này.
Nói chung, giá trị cừu hận sẽ không thể nhìn thấy nếu như không có ánh sáng, cho nên cô cũng không thể biết được giá trị cừu hận của nam phụ nhiều hay ít, nhưng mặc kệ nhiều hay ít, cô đều phải làm nó giảm xuống.
Căn cứ vào lời nói lúc trước của hệ thống, Thời Lễ tự mình phán đoán ra kết luận, nam phụ trải qua bao thăng trầm, vẫn luôn không hề hài lòng, vốn dĩ đã đủ chán đời, vậy mà cô còn cố tình vào lúc hắn xui xẻo mà đào tẩu, kết quả thù hận hắn đối với thế giới này đều tính hết trên người cô.
Nhìn qua như vậy, giá trị cừu hận lần này chính là nhắm vào cô, nhưng lại không hề giống với những thế giới trước, chỉ cần cô đối xử tốt với nam phụ là có thể tiêu trừ. Cô nếu muốn tiêu trừ giá trị cừu hận cũng chính là giúp nam phụ tiêu trừ hận ý đối với thế giới này, nói cách khác, chính là giúp hắn có thể thuận lợi hơn, sự phản bội khuất nhục trước kia đều phải trả thù đủ, chờ tâm trạng hắn thoải mái, giá trị cừu hận tất nhiên cũng sẽ tiêu trừ.
Mà bước đầu tiên chính là giúp hắn mau chóng khỏi vết thương, nghĩ cách giúp hắn giải quyết vấn đề bức thiết nhất---
Vết thương lưu lại do thiên kiếp.
Thời Lễ một bên suy tư một bên đi về phía hồ nước, chờ khi đến gần liền bị cảnh đẹp hấp dẫn. Duy nhất nơi này là nơi có nhiều ánh mặt trời nhất, mặt hồ được chiếu sáng lóng lánh, hồ nước trong xanh thấy đáy, nhiệt độ nước phù hợp, mà quan trong nhất chính là, nơi này là địa bàn của nam phụ, vậy nên cô không cần lo lắng sẽ có yêu quái lớn nào nhảy ra.
Tâm trạng Thời Lễ cực tốt cởi bỏ y phục, đến khi chỉ còn lại một cái yếm, cô do dự chốc lát cuối cùng vẫn quyết định cởi bỏ. Trước kia bị nam phụ vứt vào đây tắm rửa, y phục đều bị hắn dùng chú ngữ cởi sạch sẽ, căn bản không còn tâm tình gì mà tắm, bây giờ không có nam phụ ở đây, cô cứ bình tĩnh mà làm.
Thời Lễ trần trụi tiến vào trong nước, ngồi ở gần bờ nhắm mắt lại mà hưởng thụ ánh mắt trời chiếu lên mặt. Cô vốn có làn da trắng sáng, nay còn ở trong núi một khoảng thời gian, ở dưới ánh mặt trời giống như được mạ một tầng ánh sáng.
Thời Lễ nhẹ nhàng xối nước lên người, xung quanh rất yên lặng, chỉ có tiếng nước rào rào, từ khi bắt đầu xuyên đến đây tâm trạng luôn không tốt cũng dần dần tốt lên.
Khi còn đang đắm chìm trong tắm rửa, đột nhiên cảm thấy gợn sóng trên mặt nước không thích hợp, rõ ràng nên dao động bên hướng đông, vậy mà bây giờ hướng tây lại đang dao động. Trong lòng Thời Lễ căng thẳng, yên lặng dựa vào bên bờ, ngay khi gợn nước sắp đến gần liền nhanh chóng chạy, giây tiếp theo lại bị xách về trong nước.
Thời Lễ kinh hô một tiếng rồi rơi vào một cái ôm lạnh lẽo, lúc sau cả người giống như bị sắt thép giam giữ. Đôi mắt cô mở lớn, hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, chạm vào làn da tinh tế, kinh ngạc ngẩng đầu.
"Rất xinh đẹp, không hổ là ta nuôi." Đuôi rắn của Thẩm Kinh Diễn đã ở trong hồ nước, một cánh tay ôm cô chặt chẽ, một tay khác vươn ra vỗ vỗ trên mặt cô.
Nam phụ giá trị cừu hận: %
Thân hắn lạnh, tay cũng rất lạnh, tuy rằng sạch sẽ, nhưng Thời Lễ vẫn cảm thấy đâu đây giống như có dịch nhầy. Đương nhiên cô vẫn rõ ràng, bên ngoài thân xà không hề có dịch nhầy, nhưng không biết vì sao, trong lòng luôn không thích ứng được, khi tay hắn còn đang mớn trớn xương quai xanh của cô, cô đã hoảng loạn bắt lấy cánh tay hắn.
"Thế nào, không muốn?" Thẩm Kinh Diễn nheo lại mắt.
Thời Lễ cười gượng một tiếng: "Thượng tiên mới vừa bị thương, nguyên khí vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, tốt nhất vân không nên tiết tinh nguyên."
"Ngươi còn rất biết lo lắng cho ta," Thẩm Kinh Diễn nói xong dừng một chút, đáy mắt hiện lên tia trào phúng, "Cũng cường hơn rất nhiều người."
Thời Lễ biết là hắn đang nhớ đến những người đã từng phản bội hắn, trong lúc nhất thời không dám nói tiếp, chỉ khó khăn cười một tiếng, phối hợp ôm lấy cổ hắn, chịu đựng sự yếu thế trong lòng: "Nước rất lạnh mà thân thể phàm nhân lại rất yếu đuối, nếu ngâm lâu sẽ rất dễ bị bệnh, thượng tiên có thể cho ta lên bờ không?"
"Vừa rồi không phải quẫy rất vui vẻ à?" Thẩm Kinh Diễn nhướng mày.
Thời Lễ: ".. Cũng vui vẻ, nhưng cũng ngâm đủ rồi."
"Nhưng ta còn muốn nhìn ngươi tắm." Thẩm Kinh Diễn không nhanh không chậm nói.
Thời Lễ: "..."
"Thân hình này của ngươi nếu như bơi lội trong nước, nghĩ đến cũng không tệ." Thẩm Kinh Diễn nói xong liền buông cô ra.
Thời Lễ vội quơ quơ hai tay, cố gắng để chính mình có thể nổi lên trên mặt nước, trong lòng lại không muốn cho hắn xem, cho nên chỉ có thể duy trì một động tác giấu ngực vào trong nước. Động tác này tuy rằng không mất sức, nhưng phải duy trì lâu cũng rất mệt.
Thẩm Kinh Diễn lười biếng nhìn cô, cũng không có ý muốn vớt cô lên bờ, Thời Lễ cũng không dám tự chủ trương, chỉ có thể cắn răng ở trong nước bơi qua bơi lại, kết quả bơi đến lúc tứ chi đều cứng đờ, rất nhiều lần uống no bụng nước.
".. Thượng tiên, ngài muốn thế nào mới có thể đưa ta lên bờ?" Thời Lễ thật sự chịu không nổi chỉ có thể xin tha.
Khóe môi Thẩm Kinh Diễn cong lên: "Vừa rồi ta chưa nói cho ngươi biết sao?"
Thời Lễ ngẩn người, ngay sau đó nhớ tới yêu cầu của hắn, chỉ có thể cắn răng ở trong nước bơi lội. Trên người cô không hề mặc gì, mỗi lần bơi đến chỉ sợ có người nhìn chằm chằm, cô không khỏi siết chặt cơ thể, ngược lại làm cho càng thêm mệt mỏi.
Cái tên xà tinh này chính là muốn cô bơi chết đúng không? Sớm biết thế vừa rồi cô đã bơi ếch, sắp chết cũng muốn làm hắn ghê tởm một phen. Trong lòng Thời Lễ căm giận nghĩ, cuối cùng không cam lòng chìm vào trong nước.
Dưỡng khí trong phổi càng lúc càng ít, miệng cô thở ra một cái bong bóng, ục ục bay ra bên ngoài, khi cô còn đang cảm thấy chính mình sẽ hít thở không thông mà sắp chết, thì một bóng người bơi vào trong nước, dùng đôi môi lạnh lẽo truyền không khí cho cô.
Thời Lễ khẽ nhúc nhích rồi lập tức ôm lấy cổ hắn, liều mạng muốn hấp thu, Thẩm Kinh Diễn nheo lại đôi mắt, xách theo cổ cô lôi ra khỏi nước.
"Đừng đừng đừng, lên bờ ngài bỏ ta xuống đi, bóp chết ta bây giờ." Thời Lễ vừa trồi lên mặt nước liền kêu rên, đôi tay quơ lung tung, muốn hắn buông cái cổ yêu ớt của mình ra.
Thẩm Kinh Diễn xuy một tiếng: "Ngươi thật đúng là phiền phức." Nói xong còn tốt bụng bỏ tay ra khỏi cổ cô.
Thời Lễ thở phào một hơi, chủ động nắm chặt lấy cánh tay hắn. Thẩm Kinh Diễn liếc cô một cái, vẻ mặt bình tĩnh đưa cô lên bờ.
Khi Thời Lễ bước lên mặt đất, cảm thấy cả đời này có lẽ mình sẽ không muốn tắm rửa ở trong hồ nước này nữa. Vẻ mặt cô đưa đám mà mặc đồ, mới vừa mặc được áo lót, cằm lại lần nữa bị bắt lấy, tiếp theo một đôi môi lạnh lẽo ngăn chăn môi cô.
Không cần dưỡng khí trong miệng hắn, Thời Lễ theo bản năng cảm thấy bài xích, cả người căng thẳng không dám đáp lại, nhưng cái loại sinh vật xà này, ở phương diện này thiên phú lại cực cao, cho dù cô không phối hợp thì cũng bị bắt ôm lấy cổ hắn.
Kết thúc một nụ hôn, cô hô hấp dồn dập, mà Thẩm Kinh Diễn lại không có phản ứng gì, thậm chí đến ánh mắt cũng chưa từng thay đổi. Hắn chỉ như suy tư nhìn chằm chằm bộ ngực đẫy đà của Thời Lễ, sau một lúc lâu vươn ngón tay chọc chọc, khi da gà của Thời Lễ đều nổi hết cả lên thì mới nghe hắn không vừa lòng nói: "Nơi này thì cũng no đủ, chỉ tiếc mấy chỗ khác lại quá gầy gò, vẫn là nên chăm sóc một khoảng thời gian."
Cả người Thời Lễ cứng đờ, ngượng ngùng gật gật đầu, lấy tốc độ ánh sáng mặc xong quần áo liền lúng túng theo sau hắn đi về sơn động. Cô vẫn luôn không thích ứng được sự gồ ghề của mặt đất ở nơi này, cho dù có nỗ lực đi thật nhanh, nhưng vẫn làm Thẩm Kinh Diễn phiền chán, trực tiếp đánh ra một quyền ở đuôi rồi cực nhanh trườn về phía trước.
Thời Lễ bị đuôi của hắn lắc cho choáng váng đầu, may mà lần này cũng không lâu, chờ khi cô bắt đầu khó chịu thì Thẩm Kinh Diễn đã ném cô trên đống cỏ khô.
Cô thức thời ngồi xuống, cho dù Thẩm Kinh Diễn ra ngoài thì cũng sẽ không rời đống cỏ khô này nửa bước, bởi vì trong lòng cô biết đối với tên xà tinh này, cô cũng chỉ là một con sủng vật phiền phức, là công cụ cần thiết để đẻ trứng, mặc dù hắn sẽ hôn cô, cũng sẽ cảm thấy hứng thú với cơ thể của cô, nhưng cũng không chứng tỏ hắn đối với cô sinh ra cảm tình.
Nếu như không thức thời, chỉ sợ hắn sẽ đem cổ cô vặn gãy, rồi lại đi chọn một cô gái hợp duyên mới mà chăn nuôi.
Thời Lễ không cảm thấy nhục nhã mà còn cảm thấy khá tốt, dù sao trong lòng cô đối với tên xà này cũng là cách ứng xử thật sự, nếu xà này thất sự muốn làm cô, vậy cô chắc chắn sẽ phát điên.
Khi cô còn đang suy nghĩ, Thẩm Kinh Diễn đã trở lại, trên khóe môi dính một vệt máu, hiển nhiên là vừa đi ăn về. Khi nhìn thấy Thời Lễ vẫn còn trên đống cỏ khô, ánh mắt hắn hiện lên vẻ hài lòng rồi ném túi lá sen trên tay cho cô, từ khi hắn tùy tiện ép cô phải ăn, dẫn tới Thời Lễ thượng thổ hạ tả vài ngày, hắn liền sửa đổi cho phàm nhân ăn đồ ăn chín.
Thời Lễ vội tiếp được, thấy bên trong là thịt gà hấp mắt liền sáng lên: "Là gà hấp hạt dẻ của nhà trọ Duyệt Lai?"
"Không tồi." Thẩm Kinh Diễn nói xong, liền đi xem vết thương của chính mình.
Thời Lễ nói cảm tạ với hắn xong liền bắt đầu ngồi ăn, mới vừa xé một cái đùi gà chuẩn bị ăn liền nghe được nam nhân phía xa sâu kín nói một câu: "Muốn biết vừa nãy ta ăn món gì không?"
Thời Lễ: "..."
Lại tới nữa lại tới nữa, mỗi lần cô ăn cơm đều phải thêm một phân đoạn làm cô ghê tởm mà kể ra.
Cô nuốt nước miếng, ngượng ngùng hỏi: "Ngài ăn gì vậy?"
"Một con trâu." Thẩm Kinh Diễn trả lời.
Thời Lễ nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy việc này vẫn còn có thể tiếp thu, vì thế tiếp tục ăn thịt gà của chính mình, vừa cắn vào miệng cô đã nghe thấy hắn nói tiếp: "Còn mấy chục con chuột nữa."
Thời Lễ đột nhiên thấy buồn nôn.
"Chuột ăn ngon, thịt mềm, nhưng quá ít," Thẩm Kinh Diễn có vẻ rất tiếc, "Ngươi thấy ta bắt vài con chuột sắp thành tinh rồi nhốt chúng trong hang thì sao? Tốt nhất nên ghép đôi đực và cái, như vậy sẽ có chuột con mà ăn, ngươi chắc là không biết, chuột con mới sinh ra cả thân phấn hồng.."
Hắn nói còn chưa xong, Thời Lễ đã chạy sang một bên oe oe phun. Trong mắt Thẩm Kinh Diễn hiện lên một tia hài lòng, lúc này mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thời Lễ phun xong ai oán nhìn hắn một cái: "Thượng tiên là tiên nhân, sao còn ăn thịt chuột cơ chứ, có phải ngài đang thử ta đúng không?"
Thẩm Kinh Diễn cong khóe môi, thản nhiên nói: "Đúng vậy."
Hai người vừa mới hôn môi qua, nghe được hắn phủ nhận không hề ăn chuột, Thời Lễ thở phào một hơi, nhìn đống đồ ăn còn chưa kịp ăn ở một bên, giờ một miếng cũng không ăn vào, vì thế tức giận giữ bụng đói cả một ngày, cho đến buổi tối đói đến chịu không nổi, mới thò tay cầm lấy đồ ăn đã lạnh ở một bên.
"Ăn không ngon à?" Thẩm Kinh Diễn coi việc như không liên quan đến mình quét mắt liếc cô một cái.
Thời Lễ trầm mặc trong chốc lát, lại tiếp tục im lặng ăn, cũng may lần này Thẩm Kinh Diễn không định trêu cô nữa, cô thuận lợi ăn xong một bữa cơm.
Ban đêm, cô nằm trên đống cỏ khô, lẳng lặng nhìn xà tinh cách đó không xa đã hóa về nguyên hình, thầm nghĩ không nên cứ tiếp tục như thế này. Cô cần thiết nhanh chóng nghĩ cách chữa khỏi rồi khôi phục tu vi cho hắn, giúp hắn trả thù những người đã từng cô phụ, mà việc cần làm trước tiên, đầu tiên chính là cần tạo một mối quan hệ tốt với hắn, tránh cho việc bị dọa lúc ăn cơm lại phát sinh.
Thời Lễ cẩn thận nghĩ, thấy rằng việc mình cần làm quá nhiều, không khỏi buông tiếng thở dài.
"Không ngủ được?" Thẩm Kinh Diễn đột nhiên lên tiếng.
Thời Lễ biết hắn tai thính mắt tinh, nghe thấy hắn nói chuyện cũng không kinh ngạc, sau một lúc im lặng mới trả lời: "Ừ, không ngủ được."
"Nếu không đến ngủ trong ngực ta? Thượng tiên dỗ ngươi ngủ, thấy thế nào?" Thẩm Kinh Diễn nói.
Thời Lễ tức khắc ngậm miệng.
Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn hiện lên một tia trào phúng, đang muốn để cô tiếp tục dọa cô một phen, đột nhiên nghe được phía bên kia cỏ khô truyền đến một tiếng động, hắn nhướng mi, sau một lúc Thời Lễ đã chui vào trong lồng ngực hắn.
"Thượng tiên, ngài lợi hại như vậy, có thể biến hóa làm ta ngủ luôn không?" Thời Lễ ngẩng đầu, vẻ mặt ngây ngô hỏi hắn. Cô nghĩ kỹ rồi, cho dù là làm sủng vật, cũng phải làm một sủng vật mà chủ nhân thích, đến khi hắn muốn giết mình, nhiều ít sẽ có vài phần không nỡ.
Nguyên văn: Thiên chân vô tà
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô, lúc sau nheo lại đôi mắt: "Ngươi lại đánh chủ ý quái quỷ gì?"
".. Không hề có, không phải thượng tiên muốn ta chui vào đây sao? Ta đây chỉ là nghe lời mà thôi." Thời Lễ chịu đựng mà đáp lại bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Thẩm Kinh Diễn nghe vậy khóe môi cong lên, giây tiếp theo đuôi rắn cuốn cô lên trên. Thời Lễ treo ở trên không đối diện với gương mặt kia của Thẩm Kinh Diễn ở phía dưới.
Vẻ mặt cô cứng đờ hỏi: "Thượng tiên, ngài làm gì đấy?"
Vừa dứt lời, gió thổi qua làm tay áo cô lật lên, lộ ra cánh tay trắng nõn.
"Thấy ta nhưng lại lộ ra vẻ ghê tởm như vậy, thế nhưng vẫn còn chủ động chui vào trong ngực ta, ngươi nói ngươi không đánh ma mưu chước quỷ?" Thẩm Kinh Diễn sâu kín hỏi.
Thời Lễ nghe thấy hắn hỏi đầu tiên là khiếp sợ, không hiểu sao chính mình đã che giấu tốt như vậy, ở chỗ nào đã để lộ ra chân tướng, tiếp theo lại nhìn về phía cánh tay của mình, chỉ thấy phía trên đang nổi một tầng da gà, cô cố gắng cười nói: "Ta là bị cảm lạnh mới.."
"Lại thêm một câu nói dối, ta sẽ rút lưỡi ngươi." Thẩm Kinh Diễn không nhanh không chậm đánh gãy lời cô nói.
Thời Lễ nháy mắt câm miệng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn.