Kha Kha mạnh mẽ kéo Tiểu Tiểu đi, hai người cùng ngồi một chiếc thuyền.
Hạ Thì nhìn một chút, nói với Chu Sâm: “Em chắc chắn sẽ không trật đường ray.”
Trật đường ray: Lầm đường trong tình yêu, ý chỉ ngoại tình.
Chu Sâm: “…”
Theo lý thuyết vạn vật đều có tử huyệt (điểm yếu), nhưng Hạ Thì lại không có, ít nhất thì Chu Sâm không phát hiện ra, cô không sợ độ cao không sợ nước, cùng lắm chỉ sợ cơm ăn không đủ no. Địa điểm vui chơi này quay hơi nhanh rất dọa người, không ít du khách đều hét toáng lên, còn Hạ Thì lại có tâm trạng hôn Chu Sâm.
Chu Sâm còn có thể nghe thấy Kha Kha ở đằng sau đang nói: “Chúng ta sẽ không bị lật đúng không! Hình như bên tôi nhếch lên rồi!”
Sau đó Tiểu Tiểu nhào về phía trước một cái, ôm chặt Kha Kha.
Sau một hồi quay cuồng, quần áo của mọi người ướt hết. Tiểu Tiểu thảm nhất, quần áo của cậu ta vốn đã không vừa người, bây giờ càng làm lộ ra phần bụng trắng trẻo mềm mịn, cậu kéo kéo vạt áo trốn phía sau Kha Kha.
Có trốn cũng không trốn được, Kha Kha nói: “Đi thôi, đi thay quần áo, hình như em họ không mang hành lý đúng không, cậu có quần áo không?”
Bộ đồ này là Tiểu Tiểu lột trên người du khách xuống, cậu ta lắc lắc đầu.
“Sang bên cạnh mua đi, nào, cậu lại đây, chị cho tiền cậu.” Hạ Thì gọi Tiểu Tiểu, cô biết trên người cậu ta chắc chắn không có tiền của loài người.
Kha Kha và Hạ Thì cùng đi thay quần áo, Kha Kha nói với Hạ Thì: “Em họ cậu lớn cỡ nào rồi, rất đáng yêu, sao lại một mình đến Nam Sơn chơi?”
Hạ Thì nhớ lại, nói: “Hình như kg…”
Kha Kha vui vẻ: “Ý tớ là tuổi ấy.”
Hạ Thì xấu hổ nói: “Ồ, chắc là hai mươi tuổi, nó ở gần đây. Nhưng lần này tớ sẽ dẫn nó cùng về thành phố X chơi.”
“Được đấy, cậu ấy được nghỉ hả?” Kha Kha rất thích Tiểu Tiểu, cậu ta béo thì có béo, nhưng béo mà không ục ịch, vẻ ngoài cũng không tồi, thuộc kiểu béo đáng yêu: “Tớ thật muốn biết cảnh các cậu chạm mặt nhau, chắc chắn cậu không nhớ cậu ấy trông thế nào, ha ha.”
Hạ Thì cũng cười: “Đúng vậy, cho nên tớ còn hỏi lại tên nó nữa.”
Trước kia Kha Kha chưa bao giờ gặp người thân của Hạ Thì, Hạ Thì còn thích ru rú một mình, sau khi Hạ Thì và Chu Sâm yêu nhau, hình thượng cũng thay đổi nhiều, bây giờ thấy cô có một em họ bình dân như vậy, càng không thể hiểu nổi. Điều này khiến Kha Kha có cảm giác những gì cô hiểu về Hạ Thì chỉ là ảo giác.
…
Buổi tối, mọi người sẽ ở lại Nam Sơn một đêm.
Ở đây phải đặt phòng trước vì có quá nhiều du khách, lúc trước không ngờ sẽ có thêm Tiểu Tiểu, nhưng may là Hạ Thì và Chu Sâm hai người hai phòng, cô bảo Tiểu Tiểu ở phòng cô còn cô ngủ với Chu Sâm.
Mọi người đều cảm thấy Hạ Thì và Chu Sâm sắp kết hôn nên có ở cùng một phòng cũng không có gì ghê gớm.
Trong phòng.
Tiểu Tiểu bẻ ngón tay nói: “Đại nhân, tôi ngủ trên đất cũng được.”
“Không cần, cậu ngủ ở đó đi.” Hạ Thì nói: “Tôi và A Sâm ngủ với nhau.”
Tiểu Tiểu khiếp đảm nói: “Nhưng trước kia ngài không thích ngủ với người khác, kể cả bố mẹ.”
Hạ Thì “ồ” một tiếng, nhưng sau khi cô mất trí nhớ, phần lớn thời gian đều ngủ với Chu Sâm, với lại không cảm thấy có gì không thoải mái: “Không thể nào, chẳng lẽ trước kia tôi chưa bao giờ ngủ với ai?”
Tiểu Tiểu: “Có, nhưng vì ngài nằm mơ được ăn ngon…”
Hạ Thì: “…”
Chu Sâm: “…”
Hạ Thì xấu hổ, nói thế là hiểu được rồi, ngay từ đầu cô đã coi Chu Sâm như thức ăn mà ôm vào ngực, bảo sao cảm thấy rất thoải mái.
Hạ Thì nói: “Không sao, mọi việc luôn có ngoại lệ, a Sâm ngủ với tôi lâu như vậy mà tôi đã ăn anh ấy đâu.”
Chu Sâm thở dài thật sâu. Trong mơ Tào Tháo giết người, trong mơ bạn gái anh lại ăn thịt người, không, ăn bất cứ thứ gì.
Hạ Thì nhảy lên trèo lên lưng Chu Sâm: “A Sâm anh thấy sợ không?”
Chu Sâm cũng không ngạc nhiên, anh đã sớm nhận ra, trong lúc nói mớ Hạ Thì đều ăn gì đó, anh chỉ là rất bất đắc dĩ: “Không, anh biết em sẽ không đụng vào anh.”
Tiểu Tiểu nghe thấy Chu Sâm và Hạ Thì ngủ từ rất lâu rồi mà không mất một sợi tóc, hâm mộ phát điên, hỏi: “Đại nhân, vậy ngài cũng sẽ không ăn tôi chứ?”
Hạ Thì hù dọa cậu ta: “Không chắc, xem hôm nay tôi mơ gì đã!”
Tiểu Tiểu bị dọa hai chân run rẩy, muốn trào nước mắt, nhưng không dám phản bác. Rửa mặt xong, cậu ta bèn yên lặng biến về nguyên hình, giống quả cầu thịt co ro trên giường, chờ đợi vận mệnh bị phán quyết.
May mắn là, không những tối nay đại nhân không ăn cậu ta, thậm chí trên đường về thành phố X, cậu ta ngủ quên trên hàng ghế sau cũng không bị ăn thịt.
…
Hạ Thì đưa Tiểu Tiểu về nhà Chu Sâm, ba Chu và mẹ Chu thấy sau khi họ ra ngoài một chuyến, lúc vè còn dẫn theo một người họ hàng thì rất ngạc nhiên, hỏi han mấy câu.
Hạ Thì giới thiệu tình hình của Tiểu Tiểu, chỉ nói đại là cậu ta không đi học, đang làm một vài công việc tài chính.
Ba Chu nói: “Ồ, Tiểu Tiểu không tồi đấy, tới thành phố X ở bao lâu, có định tìm công việc gì làm không?”
Tiểu Tiểu xin giúp đỡ nhìn Hạ Thì: “Cháu nghe chị họ…”
Mẹ Chu thấy dáng vẻ e lệ của Tiểu Tiểu, nở nụ cười: “Sao lại xấu hổ thế, cháu nghĩ gì cứ nói. Cháu có muốn anh Chu Sâm tìm giúp công việc gì không, công việc liên quan đến tài chính rất dễ tìm.”
Mỗi lần Chu Sâm nghe thấy họ nhắc đến hai chữ tài chính, lông mày lại nhướng lên: “Mọi người không cần xen vào, Tiểu Tiểu còn phải về nhà.”
Mẹ Chu hậm hực nói: “Được rồi, à đúng rồi, ngày mai A Anh sẽ qua đây.”
Chu Sâm kinh ngạc nói: “Con bé đến đây làm gì?”
Mẹ Chu còn kinh ngạc hơn anh: “Vì sao con bé lại không thể đến?”
Chu Sâm: “…” Gan Chu Anh lớn lắm mới dám đến đây, với tình trạng của cô ta, vừa thấy Hạ Thì hai mắt đã rưng rưng, còn dám chủ động tới?
Mẹ Chu: “Hôm qua mẹ đến thăm nó, thấy nó cũng tốt hơn rồi, nhớ ra nó và tiểu Hạ khá thân nhau nên nói với nó hôm nay các con về, hẹn nó ngày mai đến, nó đã vui vẻ đồng ý rồi.”
Chu Sâm: “…”
Chu Sâm không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh dám khẳng định, Chu Anh chắc chắn không vui vẻ đồng ý.
Mẹ Chu sắp xếp một phòng cho Tiểu Tiểu, còn cho cậu ta vài bộ quần áo vừa người, cứ vậy mà ở đây.
Mà sau khi thăm quan nhà Chu Sâm, Tiểu Tiểu lại không nhịn được trộm gièm pha: “Đại nhân, nhà anh ta ngoài anh ta ra, tất cả đều là loài người bình thường, không xứng với ngài.”
Hạ Thì: “Cậu lè lưỡi ra cho tôi cắn một cái.”
Tiểu Tiểu sợ tới mức ngồi bệt xuống đất: “Đại nhân…”
Hạ Thì đuổi cậu ta ra khỏi phòng: “Nói lung tung nữa tôi ăn thật đấy!”
…
Ngày hôm sau, đến tận chiều, Chu Anh mới lững thững đến nhà họ Chu.
Hạ Thì vừa thấy cô ta đã cười khanh khách kéo cô ta vào nhà: “Bác trai bác gái ra ngoài rồi, anh em cũng không ở nhà.” Cô đã đồng ý cho Chu Sâm đến công ty, lúc này, Chu Sâm đã bắt đầu đi làm rồi.
Chu Anh lúc ấy bỗng òa khóc, bác trai bác gái không ở nhà thì thôi, nhưng ngay cả anh cô ta cũng không ở nhà, vậy chẳng phải cô ta phải ở một mình với Hạ Thì sao?
Hạ Thì cả kinh nói: “Sao em lại khóc?”
Chu Anh lấy khăn giấy lau nước mắt: “Không có gì, có bụi bay vào mắt em. Chị dâu, hay là em về nhé, em thấy chị bật máy tính rồi, có phải em quấy rầy chị sáng tác không…”
Hạ Thì hòa ái nói: “Không đâu, chị nghe bác gái nói em rất muốn chơi với chị, khách sáo cái gì chứ.”
Vẻ mặt cô rõ ràng rất ôn hoà, nhưng Chu Anh nhìn thấy lại càng đầu váng mắt hoa, nếu cô ta sớm biết trong nhà chỉ mình Hạ Thì, cô ta thà bị lột da cũng không muốn đến.
Lúc này Tiểu Tiểu “rầm rầm rầm” đi từ trên lầu xuống, tò mò nhìn Chu Anh.
Chu Anh vừa thấy còn một người nữa, trong lòng bình tĩnh hơn chút: “Chị dâu, chị có khách sao?”
Hạ Thì cười, lộ ra hàm răng trắng: “Ừ, cũng không phải người ngoài, đây là em họ chị. Tiểu, cậu lại đây bắt tay với chị gái này đi.”
Tiểu Tiểu đi đến trước mặt Chu Anh, cười với cô ta một cái, để lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp: “Chào cô.”
Chân Chu Anh mềm nhũn, vội vàng vịn vào sô pha bên cạnh, kinh hồn bạt vía bắt cái tay mập mạp của Tiểu Tiểu: “… Chào anh.”
Tiểu Tiểu: “Hình như cô đang run hả?”
Chu Anh: “…”