Ba Chu và mẹ Chu hẹn gặp mặt tối nay, chuẩn bị đến khách sạn của ba mẹ Hạ ăn cơm.
Bọn họ tới sớm hơn một chút, ba Hạ và mẹ Hạ còn phải đi mua quần áo mới nên đến muộn một chút, bạ Hạ thay một bộ vest chững chạc hơn, mẹ Hạ cũng mặc một chiếc váy tao nhã, tốt xấu gì thì nhìn thoáng qua hai người cũng lớn thêm vài tuổi.
Mặc dù là như thế nhưng so với ba Chu và mẹ Chu, thì vẫn còn cảm giác như không cùng một vai vế.
Khi Hạ Thì dẫn ba mẹ mình đến chào hỏi bọn họ, mẹ Chu gần như không dám tin.
Ba Chu và mẹ Chu nhìn nhau một lúc sau mới ngại ngùng chào hỏi lại: “Ba mẹ của Tiểu Hạ thật là trẻ... Nhìn cứ như anh trai và chị dâu của cháu ấy.”
Mẹ Hạ mỉm cười nói: “Đâu có, chỉ là tôi sinh con bé khi còn khá trẻ mà thôi.”
Tiểu Tiểu cũng đi theo đến đây, nhìn thấy ba Hạ và mẹ Hạ thì có hơi thấp thỏm lo lắng.
Theo lý mà nói, cậu ta hẳn là “cháu trai bên ngoại” của mẹ Hạ, nhưng mà đây mới là lần đầu tiên người dì này gặp được cháu trai của mình. Khi mẹ Chu khen Tiểu Tiểu ở nhà cũng rất ngoan, mẹ Hạ nở một nụ cười đầy dịu dàng.
Ba Hạ nhìn thoáng qua Tiểu Tiểu, cũng cười, nhe hết cả răng nanh ra ngoài: “Nhìn có vẻ rất ngoan.”
Lúc đó hai chân Tiểu Tiểu như mềm nhũn ra, trốn ra sau Hạ Thì.
Mẹ Chu không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ răng nanh của Tiểu Hạ và ba của Tiểu Hạ đúng là di truyền hoàn toàn cho nhau.
Mọi người ngồi vào trong phòng riêng, ba Chu và mẹ Chu luôn cảm thấy hơi mất tự nhiên, ba mẹ của Hạ Thì khác xa với những gì mà bọn họ tưởng tượng, khiến cho những lời mà bọn họ vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn lại không biết nói ra như thế nào. Giống như ba Chu chẳng hạn, vốn dĩ định cùng ba Hạ nói một chút về dưỡng sinh, kéo gần quan hệ, bây giờ vừa gặp mặt, người ta làm gì cần phải dưỡng sinh cơ chứ.
Nói thật lòng, cho dù ba Hạ có mặc áo vest quần tây trầm ổn, biểu cảm trên gương mặt trong lúc lơ đãng cũng đã bán đứng tính cách thật sự của ông ấy.
Một lúc lâu sau, mẹ Chu mới xấu hổ hỏi thăm: “Ông bà đi đường xa chắc cũng vất vả lắm nhỉ?”
“Không có, chúng tôi cũng quen rồi” Mẹ Hạ mỉm cười.
Ba Chu: “Nghe nói bà là nhà thực vật học?”
Mẹ Hạ cũng biết đây là thân phận giả của mình, gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên tôi thường xuyên phải chạy lung tung, cũng không có thời gian chăm sóc cho Tiểu Thì, khi con bé xảy ra chuyện cũng may là nhờ có ông bà chăm nom, thật sự tôi rất cảm ơn ông bà.”
“Đâu có, đây là điều nên làm.” Tinh thần mẹ Chu run lên, không ngờ lại thuận lợi vào vấn đề chính một cách tự nhiên như vậy: “Dù sao thì Tiểu Hạ và A Sâm cũng đã quen nhau được một khoảng thời gian rồi, tình cảm của hai đứa cũng rất tốt, chúng tôi đều coi con bé như người nhà. Bây giờ ông bà tới thăm thành phố X, tôi cũng suy tính, hay là chúng ta bàn chút chuyện của hai đứa nhỏ.”
Ba Hạ rất muốn phản đối, nhưng mà Hạ Thì ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn ông ấy, ông ấy đành phải nuốt lời định nói xuống, khó yêu khó chiều nói: “Con bé vui vẻ là được rồi.”
Chuyện này Hạ Thì đã sớm uy hiếp bọn họ, không được không đồng ý, không được quấy rối. Với tính tình của Hạ Thì, ba Hạ sợ lúc này mình dám nói ra điều gì không phải, lập tức sẽ bị cô lôi ra ngoài tâm sự.
Trong lòng ba Hạ vô cùng ấm ức, con bé này thật sự rất đáng sợ, khi còn nhỏ đút gì đó cho cô ăn là răng sữa của cô đã có cắn đứt tay của ba mình, đó chính là điềm dự báo trước tương lai...
Mẹ Chu không nhận ra điều mờ ám đằng sau, chỉ cảm thấy ông ấy đồng ý rồi, cười khanh khách nói: “Chúng ta làm cha làm mẹ, đều hy vọng con trẻ được vui vẻ hạnh phúc. Lần này ông bà định nghỉ bao lâu? Ở lại thành phố X chơi nhiều một chút, ngoài bàn bạc chuyện kết hôn ra, còn có thể đi du lịch thăm thú một chút, nhấm nháp một số món ngon đặc sắc ở đây.”
Lúc này Hạ Thì cười khanh khách liếc Chu Sâm một cái, nở một nụ cười mỉm đầy ngọt ngào.
Chu Sâm cũng cong khóe miệng cũng mỉm cười với cô, anh còn có thể làm thế nào chứ, anh đã sớm bị ăn sạch từ trong ra ngoài, cũng không thua gì đã kết hôn...
Mẹ Hạ: “Được, chúng tôi còn rất nhiều thời gian, tạm thời không còn nhiệm vụ khác, nhưng chỉ là thường ngày tập trung vào nghiên cứu nên cũng không hiểu lắm những chuyện này đó, lúc bàn bạc đành nhờ bà vậy.”
Ba Hạ: “Món ngon đặc sắc?”
Mẹ Hạ: “...”
Bà nhéo ba Hạ một cái: “Ăn, ông chỉ nghĩ đến ăn.”
Ba Hạ buồn bã sụp bả vai xuống.
Mẹ Chu sửng sốt, rồi lại cười lên: “Dù sao thì cũng là nhà phê bình ẩm thực, điểm này Tiểu Hạ đúng là kế thừa hết, con bé cũng rất có hứng thú với đồ ăn ngon, đều là do di truyền.”
Ba Hạ không ngờ còn có người ủng hộ mình, lập tức trở nên hăng hái: “Đúng thế, tôi là một nhà phê bình ẩm thực, quan tâm đến các loại đồ ăn ngon thì có vấn đề gì chứ…”
Hạ Thì ngồi bên cạnh vốn dĩ làm ra vẻ rụt rè, nghe thấy lời của ông ấy, không nhịn được mà nói theo: “Ba phải biết kiềm chế, ăn uống phải có chọn lọc.”
Lời này qua tai ba Chu mẹ Chu lại trở thành lời quan tâm của con gái, lo lắng ba mình ăn quá nhiều, không tốt cho sức khỏe. Nhưng trong lòng những người khác thì vô cùng hiểu rõ, Hạ Thì đang cảnh cáo ba Hạ không thể ăn đồ của cô.
Ba Hạ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ba biết rồi, nhưng mà chính con bây giờ cũng nên kiềm chế một chút.” Ông ấy nói, còn liếc Chu Sâm một cái.
Mẹ Hạ lại thấy ông ấy bắt đầu châm ngòi đâm chọc quan hệ của bọn họ, vô cùng bất đắc dĩ. Chuyện này có ý nghĩa gì chứ? Cứ làm như là dọa sợ con rể rồi thì quan hệ giữa hai đứa sẽ có sự thay đổi vậy, nếu chuyện này mà do con mồi làm chủ thì bọn họ đã không ngồi ở đây.
“Ăn uống đúng thật là không thể ăn quá nhiều, cũng dựa vào tình trạng sức khỏe cơ thể để chú ý lựa chọn, nhưng mà ba Hạ là nhà phê bình ẩm thực, tôi sẽ không múa rìu qua mắt thợ.” Ba Chu cười ha hả nói: “Mấy ngày nay để A Sâm xin nghỉ đưa ông bà đi vài chỗ thưởng thức một chút.”
Mẹ Chu cũng phụ họa theo: “Đúng thế, không phải A Sâm rất thích ngoài ăn uống với Tiểu Hạ sao? Đưa cô chú đi ra ngoài thưởng thức một chút. Nếu như hai ông bà còn thư thả, vậy cứ ở đây nghỉ ngơi rồi bàn bạc sau, mấy ngày nữa tôi sẽ hẹn người thân họ hàng lại đây tụ họp.”
Mẹ Chu muốn giới thiệu cho ba mẹ Hạ biết họ hàng thân thích bên này, lúc này Chu Sâm lại nhớ đến cô em họ Chu Anh đáng thương của mình, có lẽ cô ta lại càng không ngủ nổi rồi.
Hai bên rất nhanh đã được như ý, không có bất kỳ ý kiến trái chiều nào, mẹ Chu cũng cảm thấy mọi chuyện quá thuận lợi, thái độ của ba Hạ và mẹ Hạ vô cùng… nói như thể nào nhỉ, bọn họ nhìn có vẻ rất quan tâm con gái mình, nhưng sau khi mẹ Chu nhắc đến chuyện kết hôn thì lại tỏ vẻ thế nào cũng được.
Cho dù mẹ Hạ nói mình không am hiểu về chuyện này, nhưng cũng không đến mức cái gì cũng không hỏi chứ?
Nhưng mà mẹ Chu cũng không nghĩ gì nhiều, bà ấy chỉ nghĩ là do hai vợ chồng ông bà thông gia còn quá trẻ, bề ngoài trẻ trung, suy nghĩ cũng còn trẻ nên cũng khá là thoải mái.
Mẹ Chu lại nghiêm túc nói: “Ông bà yên tâm, sau này A Sâm chắc chắn sẽ chăm sóc Tiểu Hạ thật tốt. Mặc dù cháu nó không biết nói mấy lời dỗ dành đường mật, nhưng mà người làm cha mẹ chúng tôi cũng vẫn biết cháu nó nghĩ gì trong lòng.”
Ba Hạ, mẹ Hạ: mỉm cười.
Hạ Thì lại một lần nữa phát huy kỹ năng thiên bẩm của mình, xấu hổ mà dựa đầu vào vai Chu Sâm.
Chu Sâm: “…”
Chu Sâm để tay lên ngực tự hỏi, có thật là mẹ anh hiểu được suy nghĩ trong lòng anh không?
Không biết.
Ba Hạ cũng cười ha hả: “Vâng, vừa nhìn thằng bé này một cái đã biết ngay là đứa trẻ ngoan rồi, thật ra tôi rất hài lòng về cháu nó, vô cùng vừa ý, tôi tin cháu nó và con gái tôi nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Khuôn mặt của ba Hạ đầy sự chân thành.
Mẹ Hạ cũng dịu dàng nói: “Chỉ cần con bé cảm thấy được là được, tôi tin tưởng ánh mắt của con bé.”
Cuộc gặp mặt của hai bên gia đình kết thúc trong bầu không khí hài hòa vui vẻ.
Ăn uống xong xuôi mọi người đi ra khỏi phòng, trong tay Chu Sâm còn xách theo một túi đựng những chiếc bánh kem nhỏ, chết lặng đưa thêm từng cái sau mỗi lần Hạ Thì ăn xong, động tác đã quen tay đến mức cơ bản không cần phải cúi đầu hoặc là nhìn Hạ Thì.
Các vị phụ huynh đi đằng sau nhìn thấy vậy, trong đầu mỗi người một suy nghĩ.
Ba Chu mẹ Chu: Nhìn xem, đúng là rất ngọt ngào.
Ba Hạ mẹ Hạ: Ừm, tên tiểu bạch kiểm này… quả nhiên là có bản lĩnh.
Tiểu bạch kiểm: Đàn ông da trắng vẻ ngoài thư sinh nhã nhặn, ý chỉ những anh chàng được bao nuôi…