Ta Rất Mỹ Vị

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dưới sự xúi giục của Chu Anh, Hạ Thì đã đi thăm Chu Sâm, bởi vì Chu Sâm mà trước kia vẫn luôn tận tình - nói cách khác là trước đây không thể nào không ưu tiên thực hiện những yêu cầu của Hạ Thì trước, bây giờ đã không có nhiều thời gian đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ăn uống với Hạ Thì.

Vậy nên Hạ Thì sẽ tự dẫn Tiểu Tiểu đi ăn, cảm thấy ngon sẽ đóng gói mang về cho Chu Sâm.

Lực sát thương mạnh mẽ kiểu này khiến nhân viên của Chu Sâm vô cùng tổn thương, đặc biệt là Liễu trợ lý, thường xuyên phải chịu tổn thương cực lớn.

Hạ Thì dự tính cho chuyện như sinh con, đã dứt khoát bỏ công việc ở đơn vị mà cô rất rất lâu chưa đi làm, vốn đó chỉ là một dạng ngụy trang của cô trong xã hội loài người mà thôi.

Các đồng nghiệp ở đơn vị biết cô vì kết hôn sinh con nên mới từ chức, cũng không cảm thấy có gì lạ, nếu cô không từ chức thì trái lại mới khiến người khác phải bàn tán.

Hạ Thì gói chút mì mang đến công ty Chu Sâm, có nhân viên ở lầu một chào hỏi khi gặp Hạ Thì.

Nhiều lần lui tới, tất cả nhân viên đều cảm thấy Hạ Thì vô cùng bình dị gần gũi, luôn nở nụ cười với mọi người, rất có thiện cảm, bảo sao khi đứng cạnh Chu tổng lại mang đến cho người ta cảm giác hai người họ bổ sung cho nhau.

“Chị Hạ lại mang đồ ăn cho Chu tổng à, thật hâm mộ” Có người thèm chảy dãi nói: “Chu tổng vẫn còn đang họp, có hạng mục hợp tác, chắc phải họp một lúc nữa mới xong.”

Nếu đã thế, Hạ Thì bảo Tiểu Tiểu cất đồ ăn vào tủ lạnh, còn mình thì lượn lờ trong qua lại trong công ty, buôn chuyện với mọi người.

“Gần đây rất bận rộn nhỉ.” Hạ Thì biết Chu Sâm còn phải thường xuyên tăng ca, đừng nói gì đến đám nhân viên này.

“Đúng vậy, quá khổ, đối tác cực kỳ kén chọn…”

Hạ Thì ngồi đợi Chu Sâm trong văn phòng suốt một tiếng anh mới họp xong.

Chu Sâm và Liễu trợ lý người trước người sau đi vào, vì Chu Sâm che mất Hạ Thì nên Liễu trợ lý không thấy cô, vẫn đang oán giận: “Bọn họ nhiều chuyện như vậy, nếu không phải ở thành phố A, đã trực tiếp hất cẳng họ rồi… Ngài còn nhớ giọng điệu của anh ta không? Không sợ bị chụp bao tải…”

“Ai?” Hạ Thì ngồi ở bàn làm việc, nghiêng đầu: “Cần giúp gì không?”

“Ơ?” Lúc này Liễu trợ lý mới chú ý thấy Hạ Thì cũng ở đây, gãi gãi đầu: “Tôi đang than phiền chút thôi.”

Ai lại chụp bao tải đối tác cơ chứ? Tuy thật sự rất muốn đánh cho một trận.

“Đừng nói mấy lời này trước mặt Hạ Thì, cô ấy sẽ tưởng thật.” Chu Sâm bình tĩnh đi đến chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.

Liễu trợ lý ha ha ha cười vài tiếng, chỉ nghĩ Chu Sâm đang nói đùa.

Hạ Thì bảo Tiểu Tiểu đang ngồi bên ngoài ra tủ lạnh lấy đồ ăn tới, Tiểu Tiểu chạy một mạch, cho vào lò vi sóng hâm nóng một chút rồi mới lấy ra, ân cần đưa tới: “Anh rể, nhân lúc còn nóng anh ăn đi.”

Liễu trợ lý híp mắt nhìn Tiểu Tiểu, cậu em họ của phu nhân boss này thật là thú vị, như bị tâm thần phân liệt vậy.

Chu Sâm cũng cười như không cười nhìn Tiểu Tiểu một cái: “Lại cùng chị cậu đi ăn gì rồi?”

Tiểu Tiểu vô cùng sợ hãi, trước kia cậu ta không thèm che dấu ý định muốn chiếm vị trí bạn trai Hạ Thì trước mặt Chu Sâm, bây giờ lại nghe Chu Sâm nói vậy thì cảm thấy không được tự nhiên: “… Anh rể không đi cùng nên em đi theo xách đồ cho chị họ.”

Tiểu Tiểu đáng thương nhìn Hạ Thì, hy vọng cô có thể làm chứng cho mình, cậu ta tuyệt đối không vượt qua lôi trì nửa bước.

Chính cung của người ta còn đang ở đây, lại được sủng ái, làm sao cậu ta dám động tay động chân, không cẩn thận một cái là bị làm đồ ăn cho đứa bé ngay.

Chu Sâm: “Vất vả cho cậu rồi.”

Tiểu Tiểu run bần bật: “Không, không.”

Liễu trợ lý nghĩ thầm, tiểu mập mạp chỉ đi mua đồ với chị họ, sao Chu tổng lại dọa cậu ta như vậy? Nhưng đây là chuyện nhà người ta, Liễu trợ lý hỏi Chu Sâm hai câu liên quan đến công việc rồi ra ngoài.

Liễu trợ lý vừa đi, Hạ Thì bỗng xoay người nói: “Đối tác của các anh làm cái quái gì vậy, còn hại mọi người phải tăng ca, tính tình không tốt lắm thì phải, hay là để em bảo Tiểu Tiểu đi uy hiếp anh ta.”

Nếu liên quan đến Hạ Thì, tính tình cô cũng không đến nỗi nào, thỉnh thoảng gặp mấy loại người không có mắt, chỉ cần không quá đáng thì sẽ thả đi, dù sao cũng không thể ăn. Hơn nữa bẩm sinh đã hòa nhã nên rất nhiều người gặp cô sẽ không vô cớ nổi nóng.

Nhưng nếu là chuyện liên quan đến Chu Sâm thì không giống vậy, Hạ Thì có hơi không cam lòng.

Chu Sâm không nhịn được bật cười: “Không có gì, không phải như em nghĩ đâu, hợp tác đòi hỏi phải tranh luận.”

“Vâng.” Hạ Thì tôn trọng Chu Sâm, để Tiểu Tiểu về trước, cô ở lại với Chu Sâm.

Tiểu Tiểu ba chân bốn cẳng chạy mất.

Hạ Thì kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống cạnh Chu Sâm, nhìn chằm chằm anh cơm, sau đó Chu Sâm làm việc còn cô đọc tiểu thuyết.

Mà lúc này Chu Sâm thật sự cần sự giúp đỡ của Hạ Thì, anh làm được một nửa, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, nói: “Bọn anh xây dựng mô hình phức hợp ở thành phố A, đó là địa danh văn hóa lịch sử nên sẽ mô phỏng cổ đại, với cả trong đó sẽ mô phỏng một số công trình cổ đại, em xem thử kết quả mô phỏng có đáng tin không?”

Mô hình phức hợp: HOPSCA, là thuật ngữ quảng cáo mới của bất động sản Trung Quốc, lấy kiến trúc làm cơ sở dung hợp Hotel, Park, Shopping Mall, Convention, Apartment tạo thành trung tâm.

Hạ Thì cầm xem: “Cũng được, phong cách này khá phù hợp với thời đại đó, nhưng…”

Hạ Thì chỉ ra mấy chỗ sai, sau đó nói: “Cũng đâu cần phải nghiêm túc như vậy, anh mở một trung tâm thương mại là được rồi.”

“Chi tiết quyết định thành bại.” Chu Sâm nhìn vào mắt Hạ Thì, cười tủm tỉm nói: “Có điều, anh còn tưởng em chỉ biết mỗi ăn.”

Trong chủng tộc của Hạ Thì, cô vẫn là thanh niên, nhưng sống lâu hơn Chu Sâm vài năm, cô đắc ý nói: “Nếu chỉ biết mỗi ăn, sao có thể tồn tại trong thế giới loài người được, chắc chắn anh không ngờ được em đã làm bao nhiêu công việc rồi.”

Chu Sâm: “Không ngờ được, chỉ biết sau khi thôi việc em muốn trở thành một người viết hoàng văn toàn thời gian, Hạ Thì, em sẽ không bị cảnh sát phát hiện ra chứ?”

Hạ Thì: “…”

Hạ Thì ngượng ngùng nói: “Thật quá đáng, gọi em là tác giả.”

Chu Sâm bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Hạ Thì đọc sách rồi nằm bò ra bàn ngủ, vô cùng tùy tâm sở dục.

Tùy tâm sở dục: Muốn làm gì thì làm

Chu Sâm nhìn cô nằm ngủ, trong lòng có cảm giác kỳ diệu, Hạ Thì nói muốn yêu đương với anh, thật sự đã thu hơi thở ăn thịt người của mình lại, thỉnh thoảng không nhịn được uy hiếp anh, nhưng sau khi bị anh nói cũng sẽ sửa lại.

Nhìn dáng vẻ Hạ Thì ngủ, Chu Sâm nhớ tới lúc cô hiện nguyên hình, đầu to đè lên ngực mình làm nũng.

Với điều kiện không ăn thịt người, Chu Sâm cảm thấy Hạ Thì thật ra hơi ngây thơ chất phác, hơi nhớ xúc cảm lúc cô hiện nguyên hình…

Chu Sâm làm việc xong thì đẩy đẩy Hạ Thì, cô dụi dụi mắt, trực tiếp nhảy lên lưng Chu Sâm.

Chu Sâm sửng sốt, vỗ vỗ mông Hạ Thì, ý bảo cô xuống.

Hạ Thì lại chơi xấu nói: “Vợ anh mang thai sao có thể tự đi bộ được chứ? Anh muốn ngược đãi hả?”

Khóe miệng Chu Sâm khẽ cong, rõ ràng đêm qua Hạ Thì còn nói muốn biến về nguyên hình cõng anh trên lưng, bay nhanh đến phía nam thành phố để kịp mua thức ăn khuya trước khi người ta đóng cửa.

Biết làm sao được, Chu Sâm đành phải cõng Hạ Thì ra khỏi văn phòng.

Lúc này mới qua giờ tan tầm nửa tiếng, vẫn còn người ở lại làm việc, Chu Sâm cõng hạ thì, cứ như nguồn sáng phát ra trong bóng tối dọc đường đi, tất cả mọi người đều nhìn ngây người.

Tuy Chu Sâm là người điềm tĩnh, nhưng giờ phút này cũng hơi xấu hổ, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Hạ Thì đang vùi đầu ở cổ mình, không biết lại mơ thấy đang ăn cái gì, bẹp bẹp miệng.

Chu Sâm ôm Hạ Thì chặt hơn một chút, nghiêng tai nghe cô nói mớ: “Đừng… Đừng kho con tôi…”

Chu Sâm bị dọa toát mồ hôi lạnh, suýt chút nữa nghe nhầm chữ “đừng”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio