Edit + Beta: Vịt
Lúc Dư Bảo Nguyên tỉnh lại, đã là h sáng.
Cậu từ trên giường lao lực ngồi dậy, tới trước cửa sổ kéo rèm ra. Mặt trời ấm áp ôn hòa ngày đông giống như một lớp sương sa bao phủ cả phòng, sưởi ấm tới cả phòng ấm áp.
Cậu ở trước cửa sổ đứng hồi lâu mới hồi phục tinh thần, những ký ức tối qua tất cả đều tràn vào trong đầu.
Cậu cảm giác mình tối qua nhất định là điên rồi, mới sẽ nói với Cố Phong nhiều lời như vậy, mới sẽ móc hết ra tất cả những thứ ngu ngốc, những lời thương tâm trong lòng mình.
Tối qua lúc đám du côn lưu manh kia tới quán giương nanh múa vuốt, cậu đã nhận ra chút mùi vị dự mưu. Chính vì như vậy, cậu mới cảm thấy tức giận không chịu nổi. Đã có người muốn gây sự với cậu như vậy, cố gắng và hi vọng của cậu, có lẽ sẽ bị mấy người coi trời bằng vung này dễ dàng phá hư!
Chính bởi vì lo lắng và tức giận này, mới sẽ khiến cậu bộc phát.
Ngu thật đấy.
Cậu đi tới phòng vệ sinh rửa mặt một phen, thay quần áo đi vào phòng khách, nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng dáng ngồi bên cạnh bàn ăn.
" mẹ," Dư Bảo Nguyên cau mày, "Sao anh ngồi đây?"
Cố Phong quay đầu: "Mang bữa sáng cho em, tới đây ăn."
Khoai Sọ nằm dưới mặt bàn, meow một tiếng. Bụng nhỏ mềm nhũn kia căng tròn xoe, hiển nhiên là được người nào đó đút rất thỏa mãn.
Dư Bảo Nguyên trầm mặc ngồi xuống bên cạnh bàn.
Không thể không nói, đói rồi, cũng mặc kệ thứ này là Cố Phong mang đến, mặt đen bắt đầu ăn.
Hai người đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện tối qua.
Dư Bảo Nguyên đang ăn được một nửa, cửa bị gõ tiếng. Cố Phong ngẩng đầu nói với cậu: "Em ăn đi, tôi đi mở cửa."
Dứt lời, hắn liền đi tới cạnh cửa. Vừa mở cửa ra, Bạch Hướng Thịnh hàn khí đầy người đứng bên ngoài.
Dư Bảo Nguyên nuốt xuống bánh bao hấp: "Bác sĩ Bạch? Sao anh đến đây?"
Trên mặt Bạch Hướng Thịnh vẫn có chút tức giận: "Chờ tôi đi vào nói với cậu."
Vừa nói, y từ bên ngoài lao lực mà chuyển vào một cái vali, từ trong vali từng cái bới ra. Bên trong là một ít đồ dùng sinh hoạt của y, cùng với các loại dụng cụ chữa bệnh.
"Anh làm gì vậy?" Dư Bảo Nguyên kinh ngạc trợn to mắt.
Bạch Hướng Thịnh đặt ngay ngắn hết đồ vật đã lấy ra, lại lau lau mồ hôi lấm tấm trên trán, thở dốc, ngồi xuống bên cạnh Dư Bảo Nguyên: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ ở đây với cậu một khoảng thời gian."
"Gì cơ?"
"Cậu không nghe nhầm đâu," Bạch Hướng Thịnh kiêu ngạo gật gật đầu, "Chính là ở chỗ cậu một khoảng thời gian."
Dư Bảo Nguyên lại gắp lên một cái bánh bao hấp: "Tại...... Tại sao muốn ở chỗ tôi?"
"Cậu nói xem," Bạch Hướng Thịnh tự rót cho mình cốc nước nóng, uống một ngụm hắng giọng một cái, "Cậu xem bụng cậu, không tới mấy tháng nữa là sinh. Tôi làm một thành viên của team chuyên gia mà cậu đặc biệt mời, hiện tại đương nhiên phải đa dụng chút, nhất định phải để cậu thuận lợi sinh nhóc con ra."
Dư Bảo Nguyên liếc Cố Phong mặt không biểu tình ở một bên: "Chuyện tốt anh làm?"
Cố Phong không khẳng định cũng không phủ định, gắp một cái bánh bao hấp đặt vào trong đĩa nhỏ của cậu: "Ăn thêm mấy cái nữa."
Dư Bảo Nguyên không nói chuyện.
Cố Phong thấy thế, đành phải giải thích: "Tôi tốn giá cao thành lập team chữa bệnh đặc biệt phục vụ em, chiếu cố theo bên cạnh em chính là một khâu phục vụ của bọn họ," Vừa nói, hắn gắp bánh bao hấp đến bên khóe miệng Dư Bảo Nguyên, "Tôi sẽ không...... sẽ không để cha con em xảy ra chuyện."
"Thôi đi," Dư Bảo Nguyên vừa nói, quay đầu lại nhìn Bạch Hướng Thịnh hỏi: "Mạnh tổng nhà anh đâu? Hắn không phải ngày nào cũng dính anh tới chó đuổi cũng không đi sao? Anh ta vậy mà đồng ý tách ra với anh một khoảng thời gian?"
Không nhắc đến cái này còn tốt, vừa nhắc đến, Bạch Hướng Thịnh quả thực tức không có chỗ đánh, lẩm bẩm nói: "Tên đàn ông ngu xuẩn Mạnh Mãng Long này, nói là căn nhà kia ở đã lâu cần tu sửa, trực tiếp gọi đội tu sửa đến đập tường. Trong lúc tu sửa nhà không cách nào ở, anh ta nói để tôi một mình ở chỗ khác anh ta cũng không yên tâm, tôi dứt khoát ở lỳ chỗ cậu là được."
Dư Bảo Nguyên nhíu mày, hóa ra là vậy.
"Nhưng mà tôi đã chuẩn bị xong hết tất cả dụng cụ chữa bệnh khẩn cấp cho cậu, cậu thả lỏng tinh thần, tuyệt đối không có vấn đề!" Bạch Hướng Thịnh hơi chút tự hào nói.
Nghe thấy Bạch Hướng Thịnh nói như vậy, ngược lại Cố Phong ở bên cạnh hơi có cảm giác thở phào nhẹ nhõm: "Ăn hết bữa sáng, tôi trước đến công ty, tối nay đến thăm em."
Dư Bảo Nguyên uống cháo ấm, không đáp lời hắn.
Đợi đến lúc Cố Phong đi, Bạch Hướng Thịnh mới dựa đến bên cạnh Dư Bảo Nguyên: "Cố tổng nhà cậu...... gần đây hình như đối với cậu càng ngày càng dịu dàng."
"Giả dối," Dư Bảo Nguyên trực tiếp tiến hành phán đoán, "Anh ta gần đây cứ tới chỗ tôi phạm tiện. Tôi cảm thấy bụng tôi không có vấn đề gì, anh vẫn là trước tiên khám cho Cố đại kim chủ xem trong đầu anh ta rốt cuộc có rút sợi gân nào không."