Edit + Beta: Vịt
Cố Phong đáp ứng thỉnh cầu của cậu.
Dư Bảo Nguyên giống như bình thường đi tới phòng bếp sờ mò cơm tối cho hai bọn họ.
Ánh đèn vàng ấm, canh gà già trong nồi ùng ục ùng ục sôi trào, từng tia mùi thơm nhẹ nhàng ra ngoài, dường như là một gia đình chân chính. Cảnh tượng này, so với mùa đông ôm Noãn Bảo Bảo () càng khiến người ta ấm áp, so với bít tất chui vào trong quần mùa thu càng làm cho người ta an tâm.
(() tên hãng túi giữ nhiệt)
Nếu như không có âm thanh gọi điện bên ngoài thì càng tốt.
Cố Phong mặc dù giảm thấp âm thanh, nhưng Dư Bảo Nguyên vẫn có thể nghe thấy giọng nói từ tính dễ nghe của hắn, mang theo ôn nhu sủng nịch trước nay chưa từng có, nói chuyện với Trần Lập Ninh đầu bên kia điện thoại: "Được, anh ngày mai sẽ đuổi cậu ta đi, ngày mai sẽ tới đón em về nhà...... Ngoan, buổi tối đắp nhiều chăn chút, không được cảm lạnh...... Được được được, trên đời này cục cưng nhất của anh chính là em, được rồi nhé......"
Dư Bảo Nguyên dùng lòng trắng mắt ngửa mặt nhìn bầu trời.
Thật con mẹ nó lãng mạn tới khiến người khác ói!
Cậu rót canh gà, làm tiếp mấy món ăn gia đình, một bữa cơm ăn tới không tư không vị.
Vừa thu dọn xong bát đĩa, hơi thở của Cố Phong ở phía sau chậm rãi đến gần, cánh tay cường tráng nhẹ nhàng ôm lấy cậu, "Tiểu Nguyên Bảo, em vất vả rồi."
Ha.
Tên đàn ông móng heo thối này nhập kịch còn rất nhanh.
Cố Phong không để ý chút tâm tư nhỏ này của cậu, cúi đầu cắn cắn lỗ tai nhỏ đỏ rực của Dư Bảo Nguyên, "Tới đây, ông xã thưởng cho em."
Vừa nói, hắn một tay ôm ngang Dư Bảo Nguyên lên, đá văng cửa ra vào phòng ngủ.
Vào thẳng chủ đề, rất tốt, cậu thích.
Dư Bảo Nguyên mơ mơ màng màng, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Cố Phong đứng ở trước mặt. Cố Phong kéo lỏng cà vạt của mình, từng nút áo sơ mi đen cởi ra, lộ ra thân thể cường tráng khỏe mạnh bên trong. Cơ ngực kia, cơ bụng kia, đường nhân ngư kia, chân dài lớn kia......
Dư Bảo Nguyên chợt nhớ tới một câu mà mình từng nói với Cố Phong. Cậu nói: "Em khi đó chỉ thấy anh một lần, từ đó nam chính trong mộng xuân toàn là anh."
Bây giờ nghĩ đến, có chút xấu hổ, có chút xót xa.
Cậu đè xuống mấy ý nghĩ hỗn độn này trong lòng, chủ động duỗi tay trực tiếp kéo cà vạt đen còn chưa cởi ra của Cố Phong. Sức mạnh mạnh mẽ, kéo ngã hắn trước mặt mình.
Dư Bảo Nguyên cảm thụ thân thể lửa nóng của Cố Phong, ôm lấy cổ hắn, trực tiếp cắn tới.
Cái con mẹ nó tình yêu với chả không tình yêu, yêu cái con mẹ nó, toàn bộ cút đi, không yêu cầu xa vời.
Sướng là được.
Cố Phong cùng cậu môi lưỡi triền miên, dùng khí nóng thổi lỗ tai nhỏ đỏ tới sắp rỉ máu của Dư Bảo Nguyên, "Hôm nay làm em khóc, được không?"
Dư Bảo Nguyên xùy cười, hai mắt đều là khiêu khích trần trụi, "Chỉ sét đánh mà không có mưa tính là cái gì, đàn ông phải dựa vào thực lực nói chuyện! Tới nào, thượng nào!"
Trên người người nọ nhất thời giống như con báo bị chọc giận, trong con ngươi nhiễm dục chiếm hữu tàn bạo, hôn tới càng sâu, càng độc.
Quần áo trên người Dư Bảo Nguyên bị tên đàn ông hung mãnh kéo xoẹt một tiếng thành hai nửa, thân thể gầy gò trắng nõn nhưng khỏe mạnh làm cho mắt Cố Phong u ám hai phần.
Tên đàn ông mãnh liệt như báo Cố Phong này, vòng eo cường tráng, thể lực cực tốt. Dư Bảo Nguyên mạnh mẽ nắm lấy drap giường, chỉ cảm thấy chốc bay tới thiên đường, chốc thống khổ xuống địa ngục.
"Tiểu Nguyên Bảo, em thật đủ lẳng lơ."
Mặt Dư Bảo Nguyên nghẹt tới đỏ bừng, nổi gân xanh, "Ông đây trời sinh chính là báu vật, cần anh nhắc nhở?"
Trong lúc nhất thời, bên trong gian phòng dục vọng tràn lan, tràn ngập mùi tanh nồng.
Sau khi chiến đấu kịch liệt kết thúc, Cố Phong hiếm thấy mà ôm Dư Bảo Nguyên rửa sạch cho cậu. Lúc dầu gội đầu mùi hoa cỏ xoa trên đầu cậu, Dư Bảo Nguyên chỉ là nhắm mắt lại hưởng thụ xoa bóp của Cố Phong.
Cố Phong ôn nhu cưng chiều mà đối đãi với cậu như vậy, thật là hiếm thấy.
Cậu phải nhân cơ hội này cẩn thận sai sử hắn một lần.
Dù sao ngày mai, Cố đại tổng tài sẽ cưng chiều người khác rồi.
Buổi tối lúc nằm trên giường, Cố Phong giống như vẫn đắm chìm trong vở kịch, từ từ tới gần khuôn mặt Dư Bảo Nguyên, gần tới Dư Bảo Nguyên cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng như lửa của thân thể hắn.
Cố Phong ở trên môi cậu nhẹ nhàng hôn một cái.
"Ngủ ngon," Vừa nói, đắp chăn lên cho hai người, "Nằm trong ngực tôi ngủ đi."
Dư Bảo Nguyên được hắn ôm ở trong ngực, trong nháy mắt từ mũi chân ấm đến đỉnh đầu.
Đêm dần khuya, xuyên thấu qua rèm cửa sổ hơi mỏng, có thể nhìn thấy ánh trăng nhợt nhạt lành lạnh thấu xương bên ngoài. Đồng hồ lớn nổi tiếng trên tường, tích tắc, không biết mệt mỏi mà đi lại.
Cố Phong đã ngủ say, cậu vẫn không ngủ được.
Dư Bảo Nguyên len lén mở mắt, đánh giá khuôn mặt Cố Phong gần trong gang tấc.
Thật mẹ nó đẹp trai mà.
Lông mày đen đậm có hình, lông mi dài nhỏ, sống mũi cao thẳng, đường cong má rõ ràng, anh tuấn cường tráng, giống như thiên thần. Lại phối với vóc người cực phẩm, xuất thân hàng tỉ...... Cố Phong chỉ cần nghiêm túc nhìn cậu một cái, cậu lập tức sẽ tng trùng lên não, chịu đủ nỗi khổ dục hỏa đốt người.
Cậu lớn gan, lén ghé lên trước, ở trên môi mỏng của Cố Phong hôn bẹp một cái.
Sau đó, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ bụng mình.
"Bảo Bảo, con nhìn rõ, hắn chính là ba con......"
"Mặc dù hắn rất tra, nhưng ba vẫn giống như ngu ngốc luân hãm......"
"Ba con sau này sẽ có gia đình cùng người khác, ba ba cũng không cần hắn nữa. Một mình ba ba nuôi con, được không?"
"Tối nay là buổi tối cuối cùng một nhà ba người chúng ta nằm với nhau. Ngày mai rời giường, con nhớ lén nói tiếng tạm biệt với ba nhé......"
Dư Bảo Nguyên lẩm bẩm tự nói, mở to mắt, tâm tư tung bay.
Đây là đêm cuối cùng nằm cùng với Cố Phong.
Hiện tại, cách mặt trời mọc, còn tiếng phút.
Sau tiếng phút, thời gian năm sẽ phiêu tán như khói, vẽ lên dấu chấm hết. Từ nay về sau, từng người ly tán. Cậu sẽ dùng thân phận độc thân tiếp tục sống tạm, Cố Phong cũng rốt cục có thể giải thoát, như nguyện cùng Trần Lập Ninh ngọt ngào ôm nhau, giống như một đôi tình nhân yêu nhau thật lòng.
Không cam tâm nữa, cũng phải cam tâm.
Trong cả câu truyện, Cố Phong và Trần Lập Ninh mới là nhân vật chính. Trần Lập Ninh trở lại bên cạnh Cố Phong, câu truyện ngọt sủng của các nhân vật chính sẽ tiếp tục.
Mà nhân vật phản diện đáng yêu lại mê người cậu đây, giống như tên hề ngăn cản hai vương tử ở chung một chỗ, vẫn như cũ ảo não mà thất bại. Cậu nhận được chỉ là phỉ báng và cười nhạo của người xem, cười nhạo cậu không biết tự lượng sức mình, suy nghĩ viển vông.
Tới bây giờ, cậu cũng nên chào cảm ơn rồi.
============
Tự dưng lọt vào cái hố ngược này nên tui đã dành ra đêm để đọc lướt mấy chục chương sau bộ này, đây là điều tui chưa từng làm đối với tất cả các bộ trước đó =)))) May mà nó không ngược quá các thím ạ, nhưng phần đầu (khoảng độ chương) tui không thể nào ngừng ghét công được -.- thế nên chúng ta trước tiên cứ phỉ nhổ ổng đã đời đi =)))))) còn về sau ổng sẽ bị nghiệp quật đội vợ lên đầu =)))))) khoảng giữa những chương ngược này sẽ có vài chương phiên ngoại ngọt vl để an ủi các tâm hồn đau khổ. Tui sẽ cố gắng đẩy nhanh tốc độ bộ này tới hết phần ngược thì thôi, chứ edit ngược mà để ngâm lâu tui sẽ chán mà drop luôn ý =))))) tui bị bộ là sợ tới già rồi =))))))