Edit + Beta: Vịt
Tưởng gia.
Tưởng Hạo đứng trước mặt cha mẹ và chị mình, sống lưng giống như hồi đi lính, vô cùng thẳng, cả người giống như một cây bạch dương tinh thần phấn chấn, ánh mắt sáng rỡ.
Mẹ Tưởng Hạo nhìn con trai mình, nhìn thật lâu, sau đó thở dài.
Một năm nay, Tưởng Hạo không dễ chịu, bà cũng không dễ chịu.
Bà là người mẹ cường thế, nhiều năm như vậy một mực nhúng tay vào chuyện của Tưởng Hạo, cũng chỉ ôm hi vọng Tưởng Hạo có thể không đi đường vòng, sống tốt hơn. Vì đạt được mục tiêu này, bà hi sinh bản thân rất nhiều, cũng hi sinh Tưởng Hạo rất nhiều.
Đến hôm nay, bà đã coi cuộc sống khống chế Tưởng Hạo trở thành một loại thói quen.
Sau khi chị Tưởng Hạo ở trước mặt bà, nói chuyện của Tưởng Hạo và Lý Kha, bà lần đầu tiên có loại cảm giác yếu ớt lực bất tòng tâm.
Bà phát hiện, Tưởng Hạo dần dần, bắt đầu không quản được nữa.
"Anh cũng biết quay về," Ba Tưởng Hạo hút một hơi thuốc, phun ra vòng khói, gò má có chút tang thương mơ hồ phía sau làn khó, "Ra ngoài năm, học được gì không?"
"Học được rất nhiều, cũng cảm nhận được rất nhiều," Tưởng Hạo vẫn đứng nghiêm, "Cám ơn cha đã cho con cơ hội đi ra ngoài, để con chân chính nhận rõ một vài chuyện."
Ba Tưởng Hạo giương mắt: "Vậy anh nói xem, anh nhận được gì?"
Tưởng Hạo hít sâu một hơi, sau đó cứ thế quỳ gối trước mặt cha mẹ anh.
"Nhiều năm như vậy, dựa vào dưỡng dục vất vả của cha mẹ, con rất cảm tạ, hai người cực khổ rồi," Tưởng Hạo từ từ cúi đầu thấp xuống, khí thế cả người cũng thu lại rất nhiều, "Con biết cha và mẹ nhiều năm như vậy, vẫn luôn vì tốt cho con, con rất cảm kích, không có dẫn dắt của hai người, con không cách nào đường đường chính chính ở trước mặt hai người nói chuyện như hôm nay."
Mẹ Tưởng Hạo hít hít mũi, hốc mắt nhanh chóng phiếm hồng.
Ba Tưởng Hạo hất đầu qua: "Biết là tốt rồi."
"Nhưng mà, ba, mẹ, con vẫn muốn nói với hai người, con đã lớn rất lâu rồi, con cần tự chủ," Tưởng Hạo ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn đã hoàn toàn thoát khỏi ngây thơ của trẻ con, chỉ có kiên cường của đàn ông, "Con đã không cần một người thầy nhắm mắt theo đuôi đi theo nữa, con làm việc của chủ trương của riêng con, con có tư tưởng của riêng con, cho nên, cho dù con rất cảm tạ hai người đã chỉ dẫn nhân sinh con, nhưng con hi vọng bắt đầu từ hôm nay, con đường nhân sinh của con, con tự đi."
Mẹ Tưởng Hạo không nhịn được mở miệng: "...... Bao gồm hôn nhân của con?"
"Bao gồm hôn nhân." Tưởng Hạo lên tiếng kiên quyết.
"Ý anh là, anh muốn ở bên đàn ông, chúng tôi cũng phải trơ mắt nhìn?" Trong giọng nói của ba Tưởng Hạo mang theo chút uy nghiêm.
"Ba, mẹ," Âm thanh Tưởng Hạo trầm trầm, "Xu hướng tính dục của con là đồng tính, đây là con bẩm sinh, con tin hai người cũng không ngốc đến mức vẫn cho rằng đồng tính luyến là bệnh. Cho nên, con nếu đã quyết định ở bên một người đàn ông, cái này chỉ có thể nói rõ con đã có suy nghĩ về hôn nhân của con, cũng không phải hành động đi xa đạo lý gì cả."
Ba Tưởng Hạo hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.
Đúng lúc ấy, một người làm ở bên ngoài dẫn theo một người đi vào.
Tưởng Hạo mỉm cười liếc qua, lại khiếp sợ trợn tròn mắt.
Chỉ thấy thân thể nho nhỏ của Lý Kha, vẫn mặc chiếc áo len màu vàng nhạt kia, run rẩy đi tới bên cạnh ba mẹ Tưởng Hạo, lấy hết dũng khí: "Cháu chào chú Tưởng, dì Lâm."
Sắc mặt mẹ Tưởng Hạo có chút lúng túng.
Lý Kha đi theo bên cạnh Tưởng Hạo giống như tiểu đệ nhiều năm như vậy, bà đương nhiên cũng biết.
Chỉ là bà không nghĩ đến, cái người gọi là "tiểu đệ" này, có một ngày, có lẽ sẽ trở thành con dâu bà......
Mắt Lý Kha xoay tròn mấy cái: "Dì Lâm, dì...... dì hình như lại trẻ hơn."
Mặt mẹ Tưởng Hạo đỏ lên: "Thằng nhóc cháu, cứ nói linh tinh à."
"Hì hì," Lý Kha gãi gãi đầu, "Chú Tưởng, chú tập thể hình hình như cũng khỏe mạnh hơn, so với lần trước gặp chú, cường tráng hơn rồi ạ."
Đưa tay không đánh người tươi cười, đặc biệt là kiểu người miệng đầy tán dương, cả người lộ ra khí chất trẻ con như Lý Kha, ba Tưởng Hạo cho dù biệt nữu hơn nữa, cũng không tiện cáu kỉnh với Lý Kha.
Tưởng Hạo dùng ánh mắt với Lý Kha: "Mày đến làm gì?"
"Tao đến thăm dì Lâm và chú Tưởng," Lý Kha cười đến mắt cong cong, sau đó yếu ớt nói với mẹ Tưởng Hạo, "Dì Lâm, cháu có thể ngồi bên cạnh dì không? Đi đường lâu, hơi mệt."
Mẹ Tưởng Hạo vội vàng ngồi sang bên cạnh: "Qua đây, qua đây."
Không biết làm sao, mặc dù biết thằng nhóc sợ hãi như thỏ này đã lên giường với con trai mình, nhưng...... mẹ Tưởng Hạo không ghét nổi Lý Kha.
Nhìn hắn giống như thấy được dáng vẻ hồi thiếu niên của con trai mình, khiến người thích như vậy.
Lý Kha ngồi bên cạnh mẹ Tưởng Hạo, Tưởng Hạo giương mắt nhìn hắn hai chân khép lại một bộ biết điều, cảm giác Lý Kha hiện tại giống con thỏ ăn củ cải, trên đỉnh đầu sắp nhảy ra đôi tai thỏ cao vút.
Anh co rút khóe miệng, Lý Kha vừa đến, không khí trong nhà bỗng dịu hơn nhiều.
Lý Kha quả nhiên không thẹn với danh hiệu "Quả vui vẻ của phụ nữ trung niên" mà đám anh em năm đó đặt cho hắn, trong lòng Tưởng Hạo bất đắc dĩ nghĩ.
=============
Sự đáng yêu của Kha Kha đã va vào tim tuiiii