Edit + Beta: Vịt
"Vâng." Cố Gia Duệ gật gật đầu, đầy mắt đều là mong đợi.
Tiểu Chu lấy điện thoại ra, bấm số cá nhân của Cố Phong.
Bên kia sau khi kêu tút tút tiếng, điện thoại đã được nhận.
"Cố tổng." Tiểu Chu kêu một tiếng.
"Ừ, đón được Duệ Duệ chưa?" Cố Phong ở bên kia hỏi.
Tiểu Chu đáp một tiếng: "Đã đón được tiểu thiếu gia, nhưng mà...... tiểu thiếu gia ở trên đường muốn ăn kem ly, tôi đỗ lại mua cho nó, sau đó nó đụng phải một bạn nhỏ khác. Tiểu thiếu gia hình như rất thích bạn nhỏ này, muốn để bạn kia cùng vào tiểu học với mình."
Cố Phong bên kia hình như dừng lại một chút, sau đó âm thanh hơi có chút trầm thấp: "Hả? Bạn nhỏ kia lai lịch gì, biết không?"
Gần đây xảy ra mấy vụ bắt cóc trẻ con nhà giàu để đòi tiền, Cố Phong không thể không đa nghi.
"Hẳn là cô nhi viện," Tiểu Chu xoay người, hạ thấp giọng, tận lực không để cho bà Phan và Thiện Lương nghe được, tránh cho bọn họ nghi ngờ, "Anh nếu không yên tâm, tôi phái người điều tra thêm."
"Ừ."
Cố Gia Duệ thấy Tiểu Chu quay lưng đi, vội vội vàng vàng kéo kéo góc áo Tiểu Chu: "Chú Tiểu Chu, để cháu nói, cháu nói với daddy."
Tiểu Chu bất đắc dĩ đưa di động cho Cố Gia Duệ.
Tay nhỏ của Cố Gia Duệ cầm lấy chiếc điện thoại to to, đặt vào bên tai: "Daddy!"
"Ừ, Duệ Duệ, daddy nghe đây."
"Daddy, daddy để bạn kia cùng đi học với con nhé," Giọng Cố Gia Duệ mang theo mềm mại của trẻ con vẫn chưa đổi giọng, "Daddy, được không?" "Duệ Duệ," Cố Phong nói một tiếng, "Con thật sự muốn bạn nhỏ kia cùng học cùng chơi với con?"
Cố Gia Duệ trịnh trong gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ đến mình gật đầu daddy không nhìn thấy, vội vàng nói: "Muốn!"
"Được rồi," Cố Phong bất đắc dĩ nói, "Con đưa điện thoại cho chú Tiểu Chu."
Cố Gia Duệ ngoan ngoãn trả lại di động cho, Tiểu Chu cầm lấy điện thoại, Cố Phong bên kia đã nói chuyện: "Cậu sắp xếp chuyện đi học cho đứa bé kia, nhưng sau lưng thầm điều tra lai lịch, có gì không ổn nói cho tôi biết."
"Vâng."
"Nếu như không có gì không thỏa đáng, vậy vì coi như một đối tượng trong hạng mục công việc từ thiện của chúng ta, cố gắng giúp đỡ."
Tiểu Chu gật gật đầu: "Tôi hiểu."
Cố Phong bên kia điện thoại dặn dò rõ ràng sự tình, cũng cúp máy để điện thoại xuống.
"Chuyện của Duệ Duệ?" Dư Bảo Nguyên bên cạnh Cố Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên từ trong văn kiện.
Cố Phong gật gật đầu: "Phải. Duệ Duệ gặp được bạn nhỏ, muốn giúp nó."
Dư Bảo Nguyên cười nói: "Duệ Duệ của chúng ta thật trưởng thành, còn biết nhiệt tình giúp đỡ, haiz, em vui lắm đấy."
Cố Phong bu lại: "Em vui, anh cũng vui."
Dư Bảo Nguyên giống như cảnh cáo liếc hắn một cái: "Đừng đến đây, em sợ anh lại cợt nhả."
"Anh sao chứ?" Cố Phong tủi thân.
"Em từ trong ánh mắt của anh thấy được sắc dục," Dư Bảo Nguyên khinh bỉ nói, "Tối qua mới làm xong, anh đừng có không biết xấu hổ như vậy chứ."
Cố Phong càng tủi thân: "Trong mắt anh đâu có sắc dục? Rõ ràng toàn là tình cảm thuần túy!"
"Haiz, anh đừng nói đi," Dư Bảo Nguyên chậc chậc một tiếng, "Em đoán tần số anh bình thường ép em làm chuyện kia quá cao, cho nên, anh bây giờ chỉ là thả lỏng tay chân, em cũng cảm thấy anh tiếp theo sẽ ấn đầu em làm chuyện gì đó cho anh."
Cố Phong cắn răng: "Anh ở trong lòng em chính là hình tượng vậy sao? Giống sắc ma?"
Dư Bảo Nguyên suy nghĩ một lát: "Em cảm thấy, chữ "giống", dùng không đúng lắm."
Trong đôi mắt Cố Phong rốt cục bắt đầu lóe hung quang của kẻ xấu: "Em đã cho là như thế, vậy ok, anh liền làm sắc ma."
"Đệt," Dư Bảo Nguyên trợn tròn mắt, "Ban ngày ban mặt anh muốn làm gì?"
Khóe môi Cố Phong câu lên, vung tay trực tiếp hất đống đồ linh tinh trên bàn làm việc qua một bên, sau đó túm Dư Bảo Nguyên lên bàn: "Anh muốn làm em."
Dư Bảo Nguyên thò chân muốn đá hắn, ai biết Cố Phong tay chân nhanh nhẹn, đã sớm khống chế được động tác của Dư Bảo Nguyên: "Không phải nói anh giống sắc ma sao? Vậy được, bà xã, em cứ chấp nhận đi."
===================
Ây còn chương nữa là hoàn chính văn rồi, chắc chắn sẽ hoàn trong ngày mai nhé ^^ Sau đó tui sẽ quay trở lại với các bộ đang dở dang, nhớ chúng quá rồi T_T