Edit + Beta: Vịt
Hiuhiu dạo này tui lại tăng cân rồi. Mặc váy và croptop trông ngu ngốc thật sự:(((((
Cố Phong vẫn không khởi động xe, hít sâu một hơi, nghiêng đầu tới: "Tôi sẽ chăm sóc em, nên chịu trách nhiệm tôi đều sẽ chịu."
"Anh vốn nên chịu," Ánh mắt thờ ơ của Dư Bảo Nguyên lẳng lặng mà quăng trên gò má anh tuấn mà đường viền rõ ràng của Cố Phong, "Bắt đầu từ lúc tôi tiếp nhận sự thật tôi mang thai, tôi đã biết, chỉ cần đứa nhỏ sinh ra, có vài liên hệ không cách nào chặt đứt được. Ít nhất tôi phải để cho đứa nhỏ tin nó không phải quái thai, không phải tôi tự thể sinh ra."
Con ngươi Cố Phong nhìn cậu, cổ họng hơi khô.
"Khoảng thời gian này tôi đã nghĩ, nếu như tôi một mình, tôi nhất định cả đời không qua lại với anh," Dư Bảo Nguyên hít sâu một hơi, hiển nhiên là muốn nói ra vài lời chôn giấu trong trái tim, "Nhưng đứa nhỏ phải biết được nó còn có cha. Vốn tôi mang thai cũng đã đủ kinh thế hãi tục rồi, đứa nhỏ này lại thiếu mất một người cha, luôn là nỗi tiếc nuối. Tôi càng ngày càng hi vọng tôi cho thể cho đứa nhỏ thứ tốt nhất, để nó không lưu lại tiếc nuối mà lớn lên."
Cố Phong nghe đến đây, lại cảm thấy trong lòng hơi nhảy bang bang.
Ý này của Dư Bảo Nguyên, chẳng lẽ là muốn làm lại một gia đình?
Dư Bảo Nguyên nhìn ánh mắt Cố Phong di chuyển, biết ngay anh đang hiểu lầm ý mình, lúc này cười nói: "Đừng hiểu nhầm, tôi không có sức và hứng thú tạo thành gia đình với anh."
Cố Phong bỗng dưng nắm chặt bàn tay.
"Để cho đứa nhỏ hoàn cảnh trưởng thành tốt, tôi cảm thấy cần thiết đề ra chuyện ký kết với anh thỏa thuận nuôi dưỡng." Dư Bảo Nguyên bình tĩnh mà lạnh nhạt nói.
Ánh mắt Cố Phong căng chặt: "Ý em...... là hi vọng chúng ta cùng nuôi dưỡng?"
"Gần như vậy," Dư Bảo Nguyên bỏ tầm mắt phía ngoài cửa sổ, "Chúng ta ký thỏa thuận, quy định trách nhiệm và nghĩa vụ của hai bên đối với việc nuôi dưỡng con. Chúng ta không cần ở cùng nhau, nhưng đứa nhỏ phải đều tiếp xúc hai người cha, bồi dưỡng tình cảm. Đây cũng là suy tính vì con."
"Đây chỉ là tạm thời," Cố Phong nói, "Đứa nhỏ dù sao cũng có ngày biết được chân tướng."
"Chỉ cần phối hợp tốt, tôi chắc chắn," Dư Bảo Nguyên khó giải thích được mà cười, cười lộ ra răng nanh, "...... Tôi cũng có thể nhịn."
Trong lòng Cố Phong bỗng nhiên căng chặt.
Dư Bảo Nguyên có thể nhịn, hắn biết, hơn nữa cực kỳ rõ ràng.
Mấy năm trước từng có lần từ trên cầu thang ngã xuống, cánh tay cậu bị mặt đất thô ráp cào rách một lớp da lớn, trào máu ra ngoài. Lúc bác sĩ xử lý, dùng cồn trừ độc. Dưới sự đau đớn kích thích diện tích lớn như này, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên to béo tru tréo như giết heo tới mức trần nhà bệnh viện cũng rung lên, nhưng Dư Bảo Nguyên...... ngây ra không nói tiếng nào, vẫn cứ cắn chặt răng chịu đựng.
Lần đó hắn thật sự không nhịn được, hỏi ra miệng cậu tại sao không kêu ra.
Câu trả lời của Dư Bảo Nguyên, hắn nhớ vô cùng rõ ràng. Cậu dùng ngữ khí bình tĩnh lại buồn cười đáp: "Kêu ra có tác dụng sao? Kêu cho ai nghe? Không có ai sẽ đau lòng, sẽ không có bất kỳ hiệu quả và thay đổi nào, em không muốn khiến mình lúng túng, khó chịu."
Cậu có thể nhịn tới mức độ đó.
Cố Phong không chút nghi ngờ nào, nếu như Dư Bảo Nguyên thật sự hạ quyết tâm, cậu nhất định có thể thực hiện đầy đủ nội dung hiệp nghị này.
"Chúng ta không cần nói quá nhiều chuyện với con, chỉ là muốn để nó biết, nó có hai người cha, hơn nữa hai người cha đều yêu nó. Ý nghĩa của hiệp nghị chỉ là cho con một môi trường tràn đầy tình thương. Giữa tôi và anh, không cần thực hiện bất kỳ nghĩa vụ nào, ngoại trừ có con, tôi và anh không cần có bất kỳ ràng buộc cá nhân nào, anh chơi của anh, tôi cũng có thể sống cuộc sống của tôi, như vậy tốt nhất."
Cố Phong trầm mặc xoay người qua, khởi động xe. Trước khi xe lái ra khỏi gara bệnh viện, chỉ nghe thấy hắn đề thấp âm thanh nói: "Em để tôi suy nghĩ chút."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat và Sweek humat)
Lái xe về nhà trọ, Dư Bảo Nguyên trở về phòng mình.
Cố Phong buổi chiều còn có lượng lớn công việc, vì vậy dặn dò đơn giản vài câu, xuống lầu lái xe liền tới công ty.
Dư Bảo Nguyên một mình ngồi trên sofa, do dự một chút, bỏ đĩa CD vào trong đầu DVD.
Trên màn ảnh xuất hiện cái đầu nho nhỏ.
Đây chính là, nhãi con mấy tháng nữa cùng cậu gặp mặt, sẽ ỷ lại cậu?
Tay Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng lướt trên màn hình, như có như không mà phác họa bề ngoài đứa nhỏ.
Đúng lúc ấy, cửa bị gõ tiếng. Dư Bảo Nguyên bị dọa giật mình, thong thả mở cửa, mới phát hiện ngoài cửa là Lộ Dương lâu lắm không gặp.
Lộ Dương lúc này, mặc áo lông màu trắng, quấn giống như người tuyết. Trên đầu một chiếc mũ lưỡi trai, trên cổ còn quấn một chiếc khăn quàng cổ lông dê màu xám nhạt, ấm áp lại trend. Hắn không phải tay không mà đến, lúc này trên tay xách theo...... Tay trái một con gà, tay phải một con vịt?
Lộ Dương nhìn bộ dạng Dư Bảo Nguyên ngớ ra sững sờ, cười mắng một tiếng: "Mau để tớ vào nhà đi, đứng cửa làm gì chứ? Làm môn thần hả?"