Hách Liên Tiểu Bạch ngơ ngác tùy ý để Hướng Linh Băng hôn môi mình, hai tay buông bên người, thân thể chỉ cảm thấy cứng ngắc, trong lòng hình nhơ lại có một ngọn lửa bùng cháy.
Ngậm lấy cánh môi Hách Liên Tiểu Bạch, vươn lưỡi khẽ liếm đôi môi khô nứt của cô, Hướng Linh Băng không có khả năng nhìn xuyên bóng tối để thấy rõ mặt đối phương, nên cô không biết biểu tình lúc này của Hách Liên Tiểu Bạch, nhưng có thể thông qua khuôn mặt nóng hổi và tấm lưng cứng nhắc mà biết được Hách Liên Tiểu Bạch lúc này có bao nhiêu khẩn trương.
Không biết có hù dọa cô bé đơn thuần này chạy mất hay không.
Nhưng trong hoàn cảnh khiến người ta gần như tuyệt vọng, nàng không muốn bản thân có tiếc nuối.
Nàng thích Hách Liên Tiểu Bạch, là yêu thích như giữa nam và nữ, không thể nghi ngờ.
Không có dò xét sâu hơn vào khoang miệng Hách Liên Tiểu Bạch, Hướng Linh Băng buông cô ra, thối lui một bước, chờ Hách Liên Tiểu Bạch phản ứng.
Hách Liên Tiểu Bạch vốn không hiểu ý nghĩa của hôn môi, tỷ tỷ của nàng chưa bao giờ nói cho nàng biết ý nghĩa của nó.
Trong Đào Hoa Nguyên, bất kể nam nữ, ôm nhau đã là vô cùng thân mật, huống chi là hôn môi, ngay cả tỷ tỷ của nàng cũng chưa từng làm thế với nàng.
Nếu như...!nếu như không phải có TV, nàng cho rằng hôn môi là lễ nghi của thế giới bên ngoài Đào Hoa Nguyên...
Nhưng trong thời gian này, tuy rằng nàng rất ít xem phim truyền hình, nhưng vẫn biết ý nghĩa của việc hôn môi.
Đó không phải là việc chỉ có phu thê mới có thể làm sao?
"Giống..." Hách Liên Tiểu Bạch còn muốn hỏi có phải nàng hiểu lầm hay không, thì hai từ tỷ tỷ cực kỳ đơn giản phía sau lại không thể nào thốt ra được.
Hách Liên Tiểu Bạch lâm vào quấn quýt.
Nếu như nàng không có nhớ lầm, trong TV, trở thành phu thê hình như đều là nam và nữ...!Hơn nữa...
Có thể cùng tỷ tỷ của mình phát sinh chuyện này sao?
"Chết tiệt!" Ngay lúc một người quấn quýt một người thấp thỏm, trong đại thất bỗng nhiên truyền đến tiếng mắng của Vu Tiệm Hàng, tiếp theo là tiếng cười của Chu Đại Hải: "Vu đội trưởng, không muốn Cổ giáo sư chết thì ngoan ngoãn cùng tôi vào bên trong! Còn có..."
Chu Đại Hải dừng lại, lớn giọng nói: "Hướng giáo sư, dao găm trên tay tôi đang gác trên cổ Cổ giáo sư, nếu cô dám hành động thiếu suy nghĩ, chậc chậc..."
Hướng Linh Băng nhíu mày...
Cô không nên thả lỏng cảnh giác, dĩ nhiên đã quên mất Chu Đại Hải bị đánh ngất xỉu.
Hách Liên Tiểu Bạch hồi phục tinh thần, nghe Cổ Kỳ Xương bị khống chế, vẻ bối rối chậm rãi trở thành bình tĩnh.
Vẫn nên...!tạm thời đừng nghĩ những chuyện này, có thể là Giống tỷ tỷ có ý khác.
"Giống tỷ tỷ, làm sao bây giờ?" Hách Liên Tiểu Bạch không biết vì sao luôn cảm thấy lúc này nhìn cô liền sẽ cảm thấy chột dạ, vì vậy nàng nhìn mặt đất thấp giọng hỏi.
Hướng Linh Băng thờ dài trong lòng, cũng không nói gì liên quan đến nụ hôn vừa rồi, đè nén cảm giác mất mát, điều chỉnh lại tâm tình: "Chu Đại Hải đã lấy được súng, Tiểu Bạch, chúng ta đừng manh động."
Cô không muốn Tiểu Bạch có chuyện gì.
"Tìm cơ hội cứu Cổ gia gia." Hướng Linh Băng nói xong, một lần nữa nắm tay Hách Liên Tiểu Bạch, nhưng lại cảm thấy bàn tay bị cô nắm hơi rụt lại một chút.
Hách Liên Tiểu Bạch cũng không biết tại sao mình lại vô thức rụt tay về, chẳng qua nàng cảm thấy bắt đầu từ phần thưởng lớn vừa rồi thì nàng lại có cảm giác nói không rõ.
Hướng Linh Băng cảm thấy chua xót, tay run rẩy gần như muốn buông tay Hách Liên Tiểu Bạch ra, nhưng đến cuối cùng vẫn không nỡ.
Nhưng Hách Liên Tiểu Bạch lại rút tay mình khỏi tay cô, trong lòng Hương Kinh Băng tựa hồ bị roi hung hăng quất một cái, cô khẽ cắn môi, cảm giác đau đớn chưa từng có lan tràn khiến cả lồng ngực đau nhức khó chịu, nhìn không thấy, cũng nghe không được bất kỳ thanh âm gì, đầu óc gần như trống rỗng.
Sau một khắc, người vừa rút tay ra lại đem một chiếc áo khoát lên người cô, rồi nắm lấy tay cô: "Tay chị lạnh quá..."
Hách Liên Tiểu Bạch không biết trong khoẳnh khắc đó Hướng Linh Băng dã nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ cảm thấy tay cô quá lạnh nên đột nhiên cảm thấy đau lòng, vì vậy mới cởi áo khoác của mình khoác cho cô.
Chỉ một hồi liền có cảm giác từ địa ngục lên đến thiêng đường, Hướng Linh Băng lại có cảm giác muốn ôm Hách Liên Tiểu Bạch, nhưng rồi cô vẫn cố gắng nhịn xuống.
"Hướng giáo sư muốn ở bên trong tới khi nào, ra đi, nếu không..." Giọng nói của Chu Đại Hải vang lên lần nữa: "Chậc chậc, dao của tôi rất sắc bén...!cái cổ của lão già này...!chậc chậc..."
Hướng Linh Băng giận tái mặt đi ra khỏi thông đạo, tay vẫn nắm tay Hách Liên Tiểu Bạch: "Chu Đại Hải, tốt nhất anh nên tôn trọng một chút."
"Hướng giáo sư rốt cuộc chịu ra rồi sao?" Đèn pin mở để dưới đất đối diện cửa thông đạo, Chu Đại Hải nương ánh sáng mờ nhạt liếc nhìn Hướng Linh Băng, trên mặt mang vẽ phách lối: "Chúng ta nên khởi hành rồi"
Hướng Linh Băng cắn môi, trên mặt không có nửa điểm hoảng loạn: "Vậy đi thôi."
"Hướng giáo sư đi phía trước đi." Chu Đại Hải vắt súng vào hông, sau đó một tay khống chế Cổ Kỳ Xương uy hiếp Vu Tiệm Hàng "Vu đội trưởng, anh cũng lên phía trước!"
Vu Tiệm Hàng cắn răng khập khiễng đi đến bên cạnh Hướng Linh Băng: "Xin lỗi Hướng giáo sư."
Hướng Linh Băng lắc đầu, không nói gì thêm, một tay nắm áo khoát mà Hách Liên Tiểu Bạch khoác lên người cô, một tay kia muốn rút khỏi tay Hách Liên Tiểu Bạch nhưng lại bị nắm rất chặt.
"Đừng buông ra." Hách Liên Tiểu Bạch thấp giọng nói: "Lỡ có nguy hiểm..."
Thật ra lúc nắm tay Hương Linh Băng nhịp tim của nàng trở nên rất kì quái nhưng nằng vẫn không muốn cũng không dám buông ra.
"Ừm." Hướng Linh Băng nhỏ giọng lên tiếng, hít sâu một hơi, chiếu đèn pin lên, cùng Hách Liên Tiểu Bạch một lần nữa vào thông dạo, đợi đến trước lối vào đại thất tiếp theo cô mới dừng bước.
Hi sinh nhiều người, cuối cùng đánh đổi tượng đá sụp đổ, đá vụ rơi đầy đất và thi thể gần như ở khắp nơi trong thông đạo khiến Hướng Linh Băng nhịn không được mà nhắm mắt.
Cổ Kỳ Xương thấy cảnh tượng như vậy, cả người có vẻ càng già nua, loại cảm giác ân hận mãnh liệt khiến ông gần như muốn cứa cổ vào con dao trên tay Chu Đại Hải nhưng rốt cuộc vẫn không dám, càng không muốn.
Ông thừa nhận, vào lúc này đây, ông vẫn ôm lòng hiếu kỳ và dục vọng khám phá, cho dù điều đó khiến ông và Hướng Linh Băng lâm vào hoàn cảnh hiện tại, ông tự hổ then tự trách nhưng cuồng nhiệt chưa từ phai nhạt.
cẩn thận bước qua thi thể vào đại thất, vừa bước vào, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Trên thạch bích, một người bị hơn mười thanh trường thương ghim lên, toàn thân nhuộm đầy máu, nhìn không rõ hình dạng.
Hướng Linh Băng hít một ngụm khí lạnh, nắm chặt tay Hách Liên Tiểu Bạch, quay mặt đi không nhì cỗ thi thể kia: "Tiểu Bạch, đừng nhìn!"
Thật ra Hách Liên Tiểu Bạch đã sớm thấy thi thể kia rồi, cho dù võ công nàng cao cường, thấy hình ảnh đẫm máu như vậy vẫn cảm thấy buồn nôn, nàng buông thay Hướng Linh Băng, chạy sang một bên nôn ra đầy đất.
Tiếp đó, cỗ thi thể kia rồi đến thạch bích rồi đến nền đá dưới chân thi thể, một hắc tuyến cấp tốc lan tràn về phía đống uế vật, lúc tản ra tất cả uế vật đều biến mất.
Hướng Linh Băng cúi đầu nhìn thấy cảnh tượng đó, tóc gáy dựng đứng, cô lui lại mấy bước đến bên cạnh Hách Liên Tiểu Bạch, sợ hãy nhìn hắc tuyến càng khuếch trương càng lớn trở thành một mảng đen kịt.
"Giống tỷ tỷ?" Cánh tay bị dùng sức nắm lấy, Hách Liên Tiểu Bạch có gắng nén cảm giác buồn nôn, quay đầu nhìn Hướng Linh Băng sức mặt tá nhợt, theo tầm mắt của cô nhìn thấy mảng đen kịt, còn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, liền nghe Vu Tiệm Hàng hét thảm một tiếng, chân bị thương cũng bị hắc tuyến xâm chiếm.
"Đi mau!" Vu Tiệm Hàng nhịn đau nhảy vài bước, vươn cánh tay đá văng hắc tuyến trên chân: "Là kiến, kiến ăn thịt!"
Hướng Linh Băng lúc này mới nhìn rõ một mảng đen kit kia là cái gì, đúng là một đàn kiến chi chít tạo thành mà còn không ngừng mở rộng diện tích...
"Đi!" Hướng Linh Băng liếc mắt nhìn nơi xuất phát của đàn kiến - chính là cổ thi thể đã không còn da thịt, chỉ còn một bộ xương trắng, cô hô hoán một tiếng, lôi kéo Hách Liên Tiểu Bạch chạy vào thông đạo.
Chu Đại Hải giết chết mấy con kiến bò đến, hắn chợt đẩy Vu Tiệm Hàng một cái, lôi kéo Cổ Kỳ Xương, Hướng Linh Băng.
Vu Tiệm Hàng sớm có phòng bị, miễn cưỡng tránh được cú đẩy, lại phủi sạch mấy con kiến, rồi lướt qua bầy kiến.
Đàn kiến đã xếp thành tảng lớn giống như thủy triều xông về phía mọi người, Hách Liên Tiểu Bạch âm thầm sử dụng Lục mạch thần kiếm, nhưng vẫn không thể ngăn cản thế công cua dàn kiến.
"A!" Lại là một tiếng thét thảm, Vu Tiệm Hàng đứng không được mà quỵ xuống đất, chân bị thương chỉ còn xương trắng, chẳng những vậy, đàn kiến đen còn đang không ngừng từ bắp chân lan tràn lên trên.
"Vu đội trưởng!" Hướng Linh Băng quay đầu thấy cảnh tượng như vậy, dừng lại muốn đi cứu anh ta nhưng lại bị Chu Đại Hải hung hăng đẩy trở lại: "Cô muốn trở lại tìm chết sao? Đi mau!"
Hách Liên Tiểu Bạch đi mấy bước về phía Vu Tiệm Hàng, nhưng Chu Đại Hải lại nói: "Nếu như các người muốn chứng kiến sự sắc bén của con sao trong tay tôi thì có thể tiếp tục đi."
Hách Liên Tiểu Bạch dừng bước, gần như luống cuống mà liếc nhìn Hướng Linh Băng, rồi lại nhìn Vu Tiệm Hàng đang bị đàn kiến gặm nhắm, lần đầu tiên Hách Liên Tiểu Bạch cảm thấy võ công cao cường cũng không đáng là gì.
Bằng một tiếng súng vang lên, một viên đạn bắn trúng ngực Vu Tiệm Hàng, bắp đùi đã bị đàn kiến gặm hết, thân thể Vu Tiệm Hàng chao đảo, hoàn toàn gục trên mặt đất.
"Anh làm gì vậy?!" Hướng Linh Băng hét lên một tiếng, nước mắt vẫn cố nén rốt cuộc chảy xuống, đang muốn nói gì đó thì Chu Đại Hải lạnh lùng quát: "Tôi chỉ giúp anh ta mà thôi."
Dứt lời, ngoan tuyệt nói: "Đi mau, thừa dịp đàn kiến còn chưa đến đây, bằng không tôi sẽ ném luôn lão già này sang đó."
Hướng Linh Băng lau nước mắt, nhìn Vu Tiệm Hàng chỉ còn nửa đoạn thân thể, cũng biết nếu cứ tiếp tục như vậy là không được, than thể run rẩy, chạy về phía ám thất thứ năm.
"Chậm đã!" Chu Đại Hải quát một tiếng: "Đi sau lưng tôi!"
Hướng Linh Băng không nói gì nữa, đi ở phía sau Chu Đại Hải, Hách Liên Tiểu Bạch cũng theo đến, hai người liếc nhau, nhất thời không nói gì.
Lại chết một người, các nàng, rốt cuộc có thể sống sót rời khỏi Hiếu Lăng hay không.
Trong lòng Hướng Linh Băng lúc này vô cùng nặng nề.
Sớm biết như vậy thì đã không dẫn Tiểu Bạch vào..