Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên

chương 4: 4: hướng tỷ tỷ giống tỷ tỷ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Hách Liên Tiểu Bạch mặc xong áo sơmi và quần jean, liền nhìn chằm chằm cành tay lộ ra ngoài, lông mày nhíu chặt lại.

Hướng Linh Băng tự nhiên đoán được suy nghĩ của cô, chỉnh sửa lại cổ áo sơmi lộn xộn giúp cô, nói khẽ, "Có lẽ ở chỗ em nghĩ mặc như vậy là không đứng đắn, nhưng mà ở chỗ của chị mặc như vậy rất là chuyện bình thường."

Hách Liên Tiểu Bạch lúc này mới thả lỏng lông mày, gật đầu tỏ ra là đã hiểu, "Tỷ tỷ của em nói, mỗi một nơi đều có phong tục của nơi đó, phải biết nhập gia tùy tục."

Vào lúc này Hướng Linh Băng cuối cùng cũng phát hiện một vấn đề.

Hình như đứa nhỏ ngốc nghếch trước mặt này, từ lúc mới bắt đầu gặp mặt, vẫn luôn lặp lại mấy chữ tỷ tỷ của em.

"Em rất nghe lời của tỷ tỷ em sao?" Cho xe chạy lần nữa, Hướng Linh Băng mở miệng hỏi.

"Ân, tỷ tỷ nói, Tiểu Bạch phải nghe lời tỷ tỷ, đây là mẫu thân nói trước khi lâm chung." Hách Liên Tiểu Bạch gật đầu, rất nghiêm túc nói.

Hướng Linh Băng mỉm cười thản nhiên, "Em là đứa trẻ ngoan."

"Không, Tiểu Bạch không phải là đứa trẻ ngoan." Tâm trạng Hách Liên Tiểu Bạch đột nhiên thấp xuống, giọng nói âm u.

"Tại sao lại nói như vậy?" Hướng Linh Băng phát hiện từ lúc bản thân gặp Hách Liên Tiểu Bạch thì đã không còn giống chính mình, hơn nữa, càng đi sâu vào tìm hiểu người bên cạnh này, càng đánh mất bản thân.

Hướng Linh Băng, trong tên có một chữ Băng, ở trong trường cũng lạnh băng như vậy.

Nhưng bây giờ nàng nghĩ, từ khi gặp Hách Liên Tiểu Bạch, sự ôn nhu trong hai mươi mấy năm của nàng đã tìm được bước đột phát.

Lẽ nào là tình thương của mẹ tràn lan trong truyền thuyết sao?

Hướng Linh Băng mê mẩn.

"Tỷ tỷ nói, mẫu thân trước khi lâm chung dặn dò, nếu như Tiểu Bạch kế thừa thiên phú tập võ của phụ thân, võ công cao cường, nhất định phải che giấu mọi người..." Hách Liên Tiểu Bạch cúi đầu, bàn tay vuốt quần jean, bởi vì quần của Hướng Linh Băng khá nhỏ đối với cô, cho nên cô có hơi không chịu được gò bó mà uốn éo, "Nhưng mà...!lúc em bỏ đi, bởi vì phải mang theo tiểu Hắc, bị người trong nhà phát hiện em đã luyện đến tâm pháp tầng thứ tám của gia tộc..."

Chuyện này làm cô sầu não rất lâu, phải tìm được tỷ tỷ nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định sẽ không vui.

"Từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ đều không cho em ở trước mặt kẻ khác lộ ra võ công, kẻ khác bắt nạt bọn em, em muốn đánh bọn họ, tỷ tỷ lại không cho em động thủ..." Hách Liên Tiểu Bạch ủy khuất bỉu môi, "Sáu năm trước, tên sắc lang Trưởng Tôn gia đó muốn giở trò vô lễ với tỷ tỷ, em muốn cứu tỷ tỷ, nhưng mà tỷ tỷ không cho em triển lộ võ công, cho nên em tìm mảnh vải che mặt, lại tìm một bao tải thừa dịp tên sắc lang đó không chú ý trùm đầu hắn rồi hành hung hắn một trận, em muốn giết hắn ta...nhưng tỷ tỷ không cho phép..."

Hách Liên Tiểu Bạch vẫn luôn tự trách bản thân, nếu như, nếu như trước đây không nghe lời tỷ tỷ giết tên sắc lang đó, tên sắc lang đó sau khi về nhà sẽ không dẫn người tới cầu hôn, tỷ tỷ cũng sẽ không vì đào hôn mà rời khỏi Đào Hoa Nguyên.

"Tiểu Bạch, em không có sai." Hướng Linh Băng cho tốc độ xe chậm lại, trầm tư một hồi mới nói, "Em chỉ là muốn bảo vệ tỷ tỷ, em không có sai."

"Nếu như, lúc đó, nếu em không nghe lời giết tên sắc lang đó, tên sắc lang đó sẽ không về nhà, cũng sẽ không cầu hôn, muốn tỷ tỷ gả cho hắn, tỷ tỷ cũng sẽ không rời khỏi Đào Hoa Nguyên, rời khỏi em."

"Vậy sao..." Hướng Linh Băng dừng xe, "Nhưng em có nghĩ tới, nếu như em không rời khỏi Đào Hoa Nguyên, em sẽ luôn bị bắt nạt không?"

Mặc dù không biết địa vị của hai tỷ muội này trong nhà như thế nào, có thể khi còn bé hai người thường bị bắt nạt, tỷ tỷ thì suýt chút nữa bị phi lễ, còn bị bức hôn, mà Hách Liên Tiểu Bạch lại không được cho phép lộ ra võ công...

Hướng Linh Băng đại khái đã biết địa vị của các cô ở trong nhà là như thế nào rồi.

Dưới đáy lòng không khỏi mềm xuống, bởi vì đứa bé bên cạnh này cho dù bị bắt nạt nhưng vẫn giữ nguyên tấm lòng son, Hướng Linh Băng quay đầu nhìn cô, "Rời khỏi Đào Hoa Nguyên, rời khỏi nơi quen thuộc nhất, nhưng lấy được tự do không phải sao? Tôi nghĩ tỷ tỷ em cũng không thích bị những người trong nhà đó ràng buộc."

"A..." Hách Liên Tiểu Bạch nhìn nàng cố gắng khuyên nhủ mình, chợt nghĩ Hướng Linh Băng đúng là một cô gái rất tốt, "A...!A...!Em phát hiện...!Chị rất xinh đẹp a."

Hách Liên Tiểu Bạch thẳng thắn hoàn toàn không ý thức được lời của mình có hơi lưu manh, hơn nữa, cùng lời khuyên của Hướng Linh Băng dành cho cô không chút liên hệ.

Hướng Linh Băng từ nhỏ đến lớn được người khác khen xinh đẹp đến chết lặng lập tức đỏ mặt lên, "Em...!Trẻ con không được nói mấy lời này!"

"Ơ? Tại sao lại không được?" Hách Liên Tiểu Bạch không tài nào hiểu được nói, "Tỷ tỷ của em nói, làm người phải thẳng thắn, không được nói dối.

Em là nói thật!"

"Tôi...!Tôi biết em nói thật." Hướng Linh Băng theo bản năng nói lại lời của cô, sau đó thì nhanh chóng phát hiện lời này có vẻ hơi tự luyến.

Tại sao lại bị đứa trẻ ngơ ngác này dắt đi như vậy chứ?

"Này này, em nói thật, chị cũng nói mà." Hách Liên Tiểu Bạch nhìn thẳng vào nàng, "Em nói chị rất đẹp."

"Tiểu Bạch ~~" Hướng Linh Băng xấu hổ kêu nàng, "Sau này đừng ở trước mặt người khác nói mấy lời này."

"Vậy ở trước mặt chị có được không?" Hách Liên Tiểu Bạch rất đơn thuần nhìn nàng, "Trước đây em cũng thường nói tỷ tỷ rất đẹp."

Hướng Linh Băng lập tức im lặng, trầm mặc lái xe, chạy tới căn cứ ở không xa.

Trong chốc lát, Hướng Linh Băng mở miệng lần nữa, "Chờ đến nơi, sẽ có rất nhiều người, bất luận bọn họ nói cái gì, em cũng không nên tin, hiểu chưa?"

"Hiểu." Hách Liên Tiểu Bạch cười híp mắt nói, "Giống như tỷ tỷ của em nói, ở Đào Hoa Nguyên ngoại trừ chị ấy thì không được tin bất kỳ người nào."

Quay đầu nhìn cô vài giây, Hướng Linh Băng nở nụ cười, gật đầu, "Ừm, gọi Hướng tỷ tỷ, biết không?"

Giống tỷ tỷ?

[像: Hán Việt: Tượng ------ Vì Hướng | 向 | và Tượng | 像 | đều đọc là | xiàng | ]

Hách Liên Tiểu Bạch chớp mắt mấy cái, rất nghiêm túc gật đầu, "Vâng, giống tỷ tỷ."

Tiểu Bạch đáng thương, đến bây giờ còn không biết đại tỷ tỷ xinh đẹp lừa gạt cô là họ Hướng, còn tưởng "giống tỷ tỷ" này cũng ôn nhu giống tỷ tỷ của mình.

Xe lái vào căn cứ khảo cổ vố đang hỗn loạn, Hướng Linh Băng mới vừa xuống xe, đã thấy một đám người chen lại đây.

"Hướng giáo sư, ngài không có việc gì, thật tốt quá." Nam nhân đứng đầu ngạc nhiên đi tới cầm tay Hướng Linh Băng, lại bị nàng không chút lưu tình tách ra.

Hướng Linh Băng gật đầu, khác với lúc ôn nhu với Hách Liên Tiểu Bạch, lạnh lùng nói, "Kẻ bắt cóc đã chết, cái chén mà tên đó đã lấy đang ở trong xe."

Hách Liên Tiểu Bạch từ đầu tới đuôi chỉ đứng bên cạnh Hướng Linh Băng không nói lời nào, nhưng mà vóc dáng xuất chúng cùng vẻ mặt lãnh đạm đã đưa tới sự chú ý của nhiều người.

"Hướng giáo sư, vị này là..." Nam tử đứng đầu đánh giá Hách Liên Tiểu Bạch, có chút kỳ quái nói.

Hướng Linh Băng xoay người kéo tay Hách Liên Tiểu Bạch, "Ừm, là em ấy đã cứu tôi, tôi có hơi mệt, tôi vào trong lều nghỉ ngơi trước."

Bỏ qua ánh mắt dò hỏi của mọi người, kéo Hách Liên Tiểu Bạch vào trong lều của mình, Hướng Linh Băng nhìn ra bên ngoài, sau khi xác định không có người tới quấy rầy, núi băng trên mặt mới bắt đầu tan ra, "Tiểu Bạch em thật ngoan."

"Hì hì..." Hách Liên Tiểu Bạch ngốc nghếch cười, "Tỷ tỷ của em nói, bé ngoan sẽ được thưởng."

"Xì..." Khẽ cười một tiếng, Hướng Linh Băng như giận như cười nói, "Em muốn được thưởng gì?"

"A, khen thưởng của tỷ tỷ là Tiểu Bạch có thể ôm tỷ tỷ ngủ." Hách Liên Tiểu Bạch thành thật nói, nhìn Hướng Linh Băng, nhưng trong lòng dâng lên một chút xấu hổ.

A, tại sao lại nghĩ tới việc ngủ với "Giống tỷ tỷ" lại không có tự nhiên như ngủ với tỷ tỷ vậy?

Hách Liên Tiểu Bạch nghi ngờ nghĩ, quy tội cho việc mất tự nhiên này là do từ nhỏ tới lớn chưa từng ngủ với người nào khác ngoài tỷ tỷ.

"Tiểu sắc lang!" Kết hợp với trước đó cô không chút do dự khen mình xinh đẹp, Hướng Linh Băng liếc cô, "Không đúng, phải là tiểu sắc nữ."

Hoàn toàn chưa từng nghe qua từ này, nhưng từ câu trước có thể đoán ra được ý của từ này, Hách Liên Tiểu Bạch rất vô tội nói, "Tỷ tỷ của em nói, phần thưởng là được ngủ với tỷ tỷ, không sai a."

Lời của Giống tỷ tỷ, không phải cũng giống như tỷ tỷ sao?

Giống như thay quần áo, khi còn bé lúc cô không biết mặc quần áo, cũng là tỷ tỷ mặc quần áo giúp cô.

Hơn nữa, lúc "giống tỷ tỷ" bị sắc lang phi lễ, cũng là mình cứu, giống như trước kia chính mình cũng cứu tỷ tỷ.

A, thì ra "Giống tỷ tỷ" thật sự vô cùng giống tỷ tỷ.

Sau khi Hách Liên Tiểu Bạch nghĩ thông suốt, không chút do dự nói, "Phần thưởng là ngủ với tỷ tỷ, chị không thể chối được.

Tỷ tỷ của em nói, đứa trẻ xấu, không phải là bé ngoan!"

====================.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio