Phùng Khoan nhanh chóng bước về phía trước. Trước mắt cậu ta lúc này là mặt biển, sóng vỗ ầm ầm vào bở biển. Trước đến giờ Phùng Khoan cũng không học bơi nên cậu chỉ là một con vịt cạn. Nhưng bây giờ không còn như trước nữa, Phùng Khoan cảm giác được mình hoàn toàn có thể lặn trong nước một thời gian dài, trong Vô Cực bí điển có một phần gọi là nội hô hấp.
Nội hô hấp tên như ý nghĩa chính là trao đổi khí ở trong cơ thể. Năng lượng vốn không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi, khí cũng như vậy, nhờ vào công pháp trong Vô Cực bí điển, Phùng Khoan có thể trao đổi chất lấy được ô xi từ trong nước.
Phùng Khoan nhún người phóng về phía biển. Cậu chỉ hơi dùng lực một chút đã nhảy xa đến hơn trăm mét, rơi xuống mặt biển tạo thành một vụ nổ lớn làm nước biển văng tung tóe cả lên. Do không biết bơi nên Phùng Khoan lập tức chìm nghỉm xuống, nhưng có võ công trong người, lại không sợ ngột thở, cho nên Phùng Khoan bắt đầu tập bơi.
Thật sự rất dễ dàng, chỉ sau vài tiếng tập luyện, Phùng Khoan đã có thể bơi khá tốt, không còn là vịt cạn như trước nữa. Phùng Khoan vui vẻ phấn khởi như em bé vừa có đồ chơi mới, liên tục bơi về phía trước. Cậu không nhận ra một việc, cậu hoàn toàn không biết mình đang bơi về phương hướng nào, đi chỗ nào là đất liền.
Đến khi giật mình tỉnh táo lại thì Phùng Khoan đã ở giữa biển không biết đường nào mà lần. Nhưng sức mạnh trong người vẫn không suy giảm chút nào, nó giúp cho Phùng Khoan không cảm thấy đói, không cảm thấy khát, không cảm thấy mệt, trực tiếp trao đổi chất biến linh khí trong trời đất thành chất dinh dưỡng tạo ra năng lượng cung cấp cho cơ thể.
Vậy là mấy ngày tiếp đó, Phùng Khoan đành bơi theo quán tính, đi lung tung theo cảm giác. Cậu cũng gặp được vài đảo nhỏ, lên bờ kiếm vài thứ ăn tạm như cá nướng, một vài loại động vật, quả cây trên các đảo cũng được cậu ta thử qua. Dù sao thì Phùng Khoan đã từng ước muốn được đi phượt khắp nơi, đây cũng coi như là hoàn thành một sở thích.
Cứ thế, Phùng Khoan cứ đi trong mơ hồ cho đến một ngày, cậu ta gặp phải một cơn lốc xoáy và bị cuốn vào đó. Sau này Phùng Khoan mới biết được chỗ mình bị cuốn vào chính là tam giác quỷ Béc- Mu- Đa trong truyền thuyết.
Phùng KHoan cảm giác được mình có thể nhảy lên tránh thoát khỏi cơn lốc xoáy, nhưng sau khi nhảy thử thì cậu mới biết không chỉ có lực hút của cơn lốc xoáy mà còn có một thứ năng lượng kỳ quái lôi kéo cậu ta xuống.
Phùng Khoan bị lôi xuống đến tận đáy biển. Cậu ta nhìn thấy một con quái vật khổng lồ đầu bò thân hổ cánh chim ưng, không rõ là con gì. Cậu ta tạm đặt tên là Chim Bò Hổ. Con Chim Bò Hổ này chính là nguyên nhân của trận lốc xoáy. Mỗi lần nó há mồm ra hút một lượng nước khổng lồ vào miệng, kèm theo đó là một lượng cá biển, rong tảo biển bay vào miệng nó. Có vẻ đó chính là cách con Chim Bò Hổ này kiếm mồi.
Phùng Khoan dĩ nhiên không muốn trở thành con mồi của nó, vì vậy cậu nhanh chóng vận khởi sức mạnh Hắc Cầu trong cơ thể biến ra một sợi dây thừng dài màu đen có móc sắt rồi ném nó găm vào một núi đá bên cạnh, kết hợp sức mạnh cơ thể thoát ra khỏi sức hút thần bí kia.
Con CHim Bò Hổ thấy Phùng KHoan có thể tránh thoát được bí thuật thôn hải của mình thì vô cùng ngạc nhiên. Tuy môn bí thuật này của nó không cao cấp gì cho lắm, chỉ đứng thứ hai thứ ba trong các môn bí thuật của yêu thú, nhưng cũng chính vì bí thuật này mà nó đã bị Tổng hội yêu thú toàn địa cầu hợp lực phong ấn tại nơi này. Nó không thể di chuyển đi đâu, chỉ có thể thỉnh thoảng dùng bí thuật đã bị kiềm chế / sức mạnh kiếm chút thức ăn giải tỏa cơn thèm thịt.
Phùng Khoan rất tức giận. Từ khi có được sức mạnh thì Phùng Khoan cảm thấy mình dễ dàng tức giận hơn trước nhiều, có lẽ là do cậu ta mới chỉ luyện được tầng đầu của Vô Cực bí điển- Thánh Thể Tà Tâm nên tâm tình bị ảnh hưởng khá lớn.
Năng lượng hắc cầu trong cơ thể lại được phóng xuất ra biến thành một cây thương dài đến ba mét. Phùng Khoan nhảy lên cao, như patheon dùng chiêu trời sập đánh lên đầu con CHim Bò Hổ kia. Sức mạnh bài sơn đảo hải khiến cho con CHim Bò Hổ giật thót mình không thể không tỉnh lại sau cơn kinh hãi rống lên một tiếng ừm bò lại dùng bí thuật thôn hải hút đi sức mạnh trong chiêu thức của Phùng KHoan.
Phùng Khoan không ngờ được con quái thú này lại có thể hút đi sức mạnh trong chiêu thức, nhưng xem ra cũng không hút được nhiều lắm, cậu không hề nao núng tiếp tục đánh tới đầu con quái vật.
Cây thương dài ba mét cắm vào đầu con quái thú CHim Bò Hổ nhưng chỉ vào sâu được khoảng mét. Năng lượng phá hoại từ trong cây thương tỏa ra. Cây thương bị phân giải thành khói đen theo vết thương chui vào đầu con quái thú phát nổ ầm ầm.
Con Chim Bò HỔ chỉ có thể gào lên hai tiếng thê lương rồi chết hẳn. Nó ngã xuống đất để lộ ra một cánh cổng ở phía dưới cơ thể. Phùng Khoan tò mò bước đến nhìn cánh cửa màu xanh lam phát ra ánh sáng bảy sắc kia.
Nhẹ nhàng nhấc cánh cửa lên, Phùng Khoan cảm thấy mình như nhấc cả đại dương vậy. Nhưng trong Vô Cực bí điển vốn có một thần thông gọi là Mượn Lực. Mượn Lực nặng của chính cánh cửa này để nâng cánh cửa lên. CHo nên Phùng Khoan đã triệt tiêu được sức nặng của cánh cửa, chỉ cần dùng thêm chút sức để nâng sức nặng tăng thêm khi nâng cánh cửa lên nữa là được.
Dưới cánh cửa là một cầu thang hẹp dài tối đen. Nhưng bóng tối vẫn không ngăn cản được tầm mắt của Phùng Khoan. Tuy nhiên dưới đó lại không có gì. Phùng Khoan men theo cầu thang ngoằn ngoèo đi xuống. Cậu ta đi rất lâu, rất lâu, cuối cùng đến một đại sảnh lớn.
Đại sảnh lớn này tuy ở sâu dưới mặt biển nhưng xung quanh được trang trí các loại ngọc ngà, bảo thạch, dạ minh châu phát ra ánh sáng choang nên không hề tối tăm.
Giữa đại sảnh có một cái bàn đá bằng cẩm thạch, trên bàn đá có một quyển sáng. Phùng KHoan đến gần thì thấy trên quyển sách viết một loại văn tự kỳ lạ. Nhưng Phùng Khoan lại biết loại văn tự này, bởi vì nó là cùng một loại văn tự trong Vô Cực bí điển. Trên quyển sách có viết mấy chữ: "BÍ THUẬT TOÀN THƯ".