Đến ngày thứ sau khi bị bắt tưởng chừng như sắp không trụ được nữa vì liên tục bị tra tấn.
Đám sơn tặc đã dựng lại vài cái lều tạm, vẫn công việc hàng ngày là tẫn Hoàng Long một trận, thay phiên nhau. Việc này có vẻ làm bọn hắn thỏa mãn, những cú đấm liên tục lên cái thể xác chồng chất đầy thương bị treo lên của Hoàng Long, những vết máu mới có cũ có càng làm cho Hoàng Long càng không chịu nổi.
Lúc đang hã hê vì tra tấn Hoàng Long thì cả đám tập trung nhìn về phía cổng sơn trại. Một bóng hình mảnh mai xing xắn đang tiến về phía bọn hắn. Cô gái lên tiếng hỏi
- Cho hỏi đây có phải là Sơn Tiêu trại không vậy ạ!
- Đúng, đúng là Sơn Tiêu trại, Tiểu cô nương đến đây để tìm bọn ta sao? Nếu như cô nương đến sớm hơn vài ngày thì có thể lựa chọn được nhiều hơn rồi!
- Các ngươi nói cái gì ta không hiểu. Còn tại sao lại đến sớm vài ngày thì có thể lựa chọn là sao?
- Haizzz kể ra thì dài dòng lắm, chuyện dễ hiểu là bọn ta bị thằng nhãi kia đốt phá cả doanh trại chết hơn người, giờ chỉ còn lại đám chúng ta thôi.
Nói xong bọn hắn không quên phát hóa lên người Hoàng Long thêm vài đấm. Lúc này Tiểu hồ ly kêu lên vẻ đầy lo lắng, Tiểu Quỳnh thấy vậy đoán ra có lẽ đây là Hoàng Long bị bắt, nhưng Tiểu Quỳnh vẫn bình tỉnh hỏi tiếp
- A thì ra là vậy. Trại chủ của các ngươi còn sống không? Ta muốn gặp hắn để mua một thứ từ hắn.
- Hóa ra là tìm trại chủ, vậy để ta đi gọi hắn.
Lúc quay đi tên sơn tặc kia vẫn không quên để lại một ánh mặt dâm tiện. Những tên còn lại thì như thể đang nhìn thấy miếng mỡ ngon lành đang chực chờ để lao vào ngấu nghiến vậy.
Vài phút sau thì tên trại chủ xuất hiện cao to hung tợn, khoác trên vai áo choàng lông sói đi đến trước mặt Tiểu Quỳnh, hắn dùng ngữ điệu ôn hòa một cách khó có được hỏi
- Không biết vị tiểu cô nương này cần thứ gì từ ta mà lặng lội đường xá xa xôi đến tận đây?
- Ta nghe nói ngươi có một nhánh Ma Linh Thảo, ta muốn mua nó với cả thêm người mà các ngươi đang treo lên kia nữa, lượng vàng đã đủ chưa?
Tiểu Quỳnh lấy ra một túi vàng lớn từ cái nhẫn trên tay làm đám sơn tặc tròn mắt, thứ nhẫn này chỉ có Trại chủ mới có vậy mà cô gái này cũng có một cái.
- Ma Linh Thảo ư? Ta có nhưng mà lượng vàng có lẽ là hơi ít nha.
Tên trại chủ liếm liếm miệng, ánh mắt mang theo vài phần dâm ô.
- lượng vàng cũng được với điều kiện là cô nương thị tẩm cho ta một đêm ta đảm bảo cô nương sẽ sung sướng, còn tiểu tử này ta không muốn bán nên cô nương có thể quên đi. Khặc khặc
Cưới một cách dâm tà, mấy tên sơn tặc khác hiểu ý đã vây quanh Tiểu Quỳnh.
- Ta chỉ muốn giải quyết thật nhanh chuyện này. Ta cho các ngươi thêm lượng vàng. Đừng có được một tất lấn một thước.
Tiểu Quỳnh khá giận vì sự ô uế của đám sơn tặc này, tay bắt đầu cầm nhẹ vào thanh kiếm đeo bên hông.
- Ôi chao! Tiểu cô nương thật có khí chất nha. Ta thích! Bay đâu, bắt tiểu cô nương này lại, đại gia muốn nếm qua ngươi chắc rồi.
Đám sơn tặc lao vào tấn công Tiểu Quỳnh. Không chút khoang nhượng nào Tiểu Quỳnh rút kiếm ra khỏi vỏ sau đường kiếm thì tất cả đám sơn tặc gục xuống, tên trại chủ thì ngớ người vì không ngờ răng vị tiểu cô nương này lại giỏi như vậy. Hắn lùi về sau mấy bước lộ ra vẻ cẩn trọng.
- Không ngờ tiểu cô nương lại mạnh như vậy. Nhưng muốn lấy được Ma Linh Thảo thì không dễ dàng như vậy à nha.
Cầm nhánh Ma Linh Thảo trên tay hắn lấy đà rồi lao thẳng về phía Tiểu Quỳnh, đấm ra một quyền thô to nặng nề như lúc trước đã làm với Hoàng Long. Nhưng Tiểu Quỳnh đâu phải Hoàng Long. Né tránh dễ dàng, múa thanh kiếm nhỏ nhắn của mình Tiểu Quỳnh cắt văng ngón tay của tên Trại chủ.
Bị mất ngón tay tên trại chủ càng điên tiết con mắt trở nên huyết sắc,Hắn bóp nát luôn cả nhánh Ma Linh Thảo trong tay. Hắn lại lao về phía Tiểu Quỳnh liên tiếp là Thiên Lang Quyền nhưng kết quả cũng giống ban đầu, Tiểu Quỳnh vẫn nhẹ nhàng né tránh hết mọi đòn đánh.
Phập.
Tên trại chủ chững lại, phát hiện ra ở trước ngực nhói đau, máu đỏ bắt thấm ra uớt áo. Hắn ngã xuống vô cùng ngờ vực làm sao một kẻ mạnh mẻ như hắn mà lại có thể bị một cô gái nhỏ nhắn như vậy giết một cách đơn giản như vậy được?
- Đáng giận!! Sao hắn có thể hủy Ma Linh Thảo như vậy!!!
Tiểu Quỳnh bực bội bĩu môi giẫm chân bịch bịch, hất đi máu còn dính trên kiếm rồi nhảy lên cắt dây dìu Hoàng Long xuống, lấy ra một viên đan dược nhét vào mồm Hoàng Long.
Một lúc sau Hoàng Long mở mắt, thấy mình nằm trong lòng của một cô gái trẻ đẹp, khuôn mặt sưng húp của Hoàng Long có lẽ đã đó lên nhưng vì bầm tím nên Tiểu Quỳnh không thấy được, Tiểu Hồ Ly thì nằm trên vai Tiểu Quỳnh lộ ra vẻ lo lắng kêu lên. Ke ke ke.
- A ngươi tình rồi, đã thấy đỡ hơn tí nào chưa? Đại Hiệp a!! sao ngươi lại bị đánh đập ra nông nỗi này???
Vẻ cà khịa lộ ra nét tinh tướng của Tiểu Quỳnh làm Hoàng Long càng thêm ngượng ngùng. Thấy Hoàng Long như vậy Tiểu Quỳnh che miệng cười khúc khích.
- Ta cứu ngươi một mạng này coi như huề nha. À còn nữa Tiểu Hồ Ly này ngươi bán cho ta được không? Ta thích nó lắm.
Lấy Tiểu Hồ Ly từ vai xuống ôm vào trong lòng xoa xoa vẻ mặt khoái chí, có vẻ Tiểu Quỳnh đã bị Tiểu Hồ Ly cướp mất hồn rồi. Còn Tiểu Hồ Ly thì lại tỏ ra như kiểu khinh bỉ, nhảy ra khỏi vòng tay của Tiểu Quỳnh rồi tới bên mặt Hoàng Long cọ cọ như thể làm nũng vì chịu ủy khuất vậy.