Sáng hôm sau, sau một đêm tất cả mọi người được hưởng lợi từ mấy món ăn của Hoàng Long. Ai nấy đều có tiến bộ dù ít dù nhiều chỉ có mỗi La Tu cùng chủ vị Hoàng Long là không có gì thôi. La Tu nằm ườn trên bàn hai mắt sưng húp vì khóc, trong tay vẫn còn cấm lấy một chai bia mồm thì vẫn luôn mồm nói.
- Ta không cam tâm, ta không cam tâm…..
Mọi người đều được lợi từ Hoàng Long, bọn hắn cũng biết điều gì nên nói điều gì không nên nói nên bọn hắn tự đặt ra một cái thỏa thuận chung với nhau là không nói điều này với bất kì ai bên ngoài, nếu không sẽ mang đến cực kì nhiều răng rối không đáng có a, tất cả những nô tỳ hay người làm cũng đều phải huyết thề sẽ không hé răng nửa lời chuyện này ra bên ngoài nếu không sẽ hồn phi phách tán.
Mọi người chắp tay cúi đầu hành lễ nhẹ với Hoàng Long một cái rồi rời đi, bọn hắn cũng không biết nên nói gì bởi vì việc tăng cảnh giới với bọn hắn thực sự là rất khó khăn, không dễ dàng gì có thể tăng lên một cảnh giới. Vậy mà nhờ có Hoàng Long, một bữa ăn từ thịt Tứ Vĩ Kê mà bọn hắn đột phá được một cách dễ dàng.
Mọi người đã rời đi rồi, chỉ còn lại đám người Địa Tông ở lại. Lôi Hầu lớn tiếng cười to, trách móc nói.
- Xú tiểu tử! Suýt tí nữa thì ngươi hại bọn ta bị sư phụ đánh rồi! Sao ngươi lại làm như thế được?
- Ta cũng không biết nữa a!
- Thôi! Không muốn nói thì thôi! Lão tử không ép! Cũng may bọn ta kịp ép lại tu vi nếu không là Vũ Hóa thật rồi. Lỡ như mà Vũ Hóa thật thì không biết ăn nói sao với Sư phụ a.
Hoàng Long cũng bắt đầu thắc mắc vì sao các sư huynh cùng cả Diệp Hạnh sư tỷ có cơ hội Vũ Hóa thành Thần rồi mà họ lại không Vũ Hóa phi thăng đi.
- Các vị sư huynh! Ta có một vài điều thắc mắc, có thể giải thích giúp ta được không?
- Cứ hỏi. Nếu được chúng ta sẽ trả lời cho ngươi!
Hoàng Long bắt đầu lọc những câu hỏi trong đầu ra rồi hỏi.
- Đầu tiên, tại sao các ngươi lại không phi thăng? Chắc chắn là phải có lý do quan trọng các ngươi mới áp chế tu vi để không Vũ Hóa!
Mấy huynh đệ nhìn nhau không biết là nên nói hay không. Lôi Hầu nhìn sang Diệp Hạnh, Diệp Hạnh thì gật đầu một cái, được sự đồng ý từ Đại sư tỷ, Lôi Hầu mới quyết định nói cho Hoàng Long biết.
- Đúng thật là có chuyện quan trọng chúng ta phải ở lại. Kể ra rất dài dòng, nhưng trước sau gì đám tiểu tử các đệ cũng phải gánh vác trọng trách này. Kể sớm một chút cũng không sao.
Nhóm người Lôi Hầu cùng Hoàng Long tiến đến chiếc bàn đá trong sân ngồi xuống. Lôi Hầu lấy ra một quyển điển tịch đưa cho Hoàng Long đọc, chờ Hoàng Long đọc xong mới bắt đầu nói.
- Thế giới của chúng ta gọi là Thiên Linh Giới, là một tiểu thế giới a. Ngoài kia không biết có bao nhiêu tiểu thế giới như chúng ta. Nhưng chắc chắn là không dưới vạn tiểu thế giới a.
- Tiểu thế giới của chúng ta cứ năm sẽ bị một đợt càn quét vô cùng lớn. Không biết nguyên nhân từ đâu, cứ đúng trên dưới năm sẽ xảy ra một lần, Rất nhiều ma tộc chui ra từ mặt đất săn giết bất kỳ thứ gì chúng nhìn thấy trên đường đi.
- Nhưng bọn hắn không hề diệt tuyệt bất kì một chủng loài nào, không biết vì sao ít nhất cũng sẽ có hơn hai cá thể sẽ sống sót một cách thần kì để tiếp tục duy trì giống loài.
- Lần gần đây nhất là đã xảy ra cách đây gần năm rồi. Lần trước ma tộc xuất hiện ngay tại tổ địa của Hỏa Long nhất tộc ở Bát Bảo Đại Lục hay là gia tộc của Sư phụ chúng ta. Lúc đó sư phụ đang đến Thất Bảo Đại Lục vì nơi đó đang có dấu hiệu sự xuất hiện của Ma tộc.
- Mọi sự chú ý đều đổ dồn về Thất Bảo nhưng nào ngờ đó chỉ là mồi nhử. Đám Ma tộc đó bất ngờ xuất hiện ở Bát Bảo đại lục, Hỏa Long nhất tộc là tộc đàn mạnh nhất lúc bấy giờ nhưng vì sự bất ngờ kèm với Ma tộc đông như kiến ồ ạt lao ra khi chưa kịp phòng bị nên..
Nói đến đây Lôi Hầu ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp.
- Toàn bộ Hỏa Long nhất tộc đã bị Ma tộc xóa sổ, lúc đó Diệp sư tỷ cũng đang ở đó cùng hôn thê của nàng là Long Hoàng đời trước Địa Thiếu Hoàng. Hay chủ cũ của Long Hoàng Đao mà đệ đang sử dụng.
Hoàng Long nhìn sang Diệp Hạnh, chuyện này đã qua rất lâu rồi nhưng khi nhắc lại nàng vẫn cảm thấy như vừa mới hôm qua vậy, khóe mắt nàng cay cay. Hoàng Long hiểu ra vì sao có nhiều lúc Diệp Hạnh lại nhìn hắn bằng ánh mắt trìu mến như vậy.
- Vì bảo vệ tộc nhân cùng Diệp Hạnh tỷ mà Thiếu Hoàng đã bỏ mình tại đó. Lúc bọn ta nghe tin quay về ứng cứu thì đã quá muộn. Toàn bộ Hỏa Long nhất tộc không còn ai, không hề giống như trong điển tịch ghi chép là sẽ có ít nhất hai con của mỗi loài để duy trì giống loài.
- Lúc đó toàn bộ cường giả đều tề tựu về Bát Bảo Đại Lục, trận tử chiến với ma tộc lần đó diễn ra suốt hơn năm năm ròng rã mới có thể đẩy lui được cơn sóng đó. Cũng nhờ lúc đó có nhiều anh kiệt xuất thế nên mới ngăn chặn được một đợt thảm sát kia, nhưng tôn thất của chúng ta cũng đến tám phần.
- Lần này chúng ta ở lại là để hi vọng có thể chống lại được cơn sóng lần này. Còn sư phụ, người phải Vũ Hóa phi thăng lên Thần giới cũng vì Thọ nguyên của người đã gần cạn kiệt. Ở tiểu thế giới này thọ nguyên tối đa của một Vũ Hóa cảnh đỉnh phong tối đa cũng chỉ có thể đến ngưỡng tám nghìn năm nếu không có thương tổn gì. Sư Phụ đã gần tám ngàn tuổi rồi nên bắt buộc phải phi thăng thôi, nếu không người sẽ hóa đạo tại đây a.
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện Hoàng Long dần hiểu ra, Các sư huynh, sư tỷ không phải là không thể phi thăng mà là bọn hắn tự nhận cái sứ mệnh bảo vệ Tiểu thế giới này trên vai. Bọn hắn chẳng cần ai biết đến chiến công đó, chỉ âm thầm bảo vệ thế giới này.
Nếu như không có những chuyện này có lẽ bọn hắn đã phi thăng từ vài ngàn năm trước rồi. Có vẻ như còn có rất nhiều anh hùng hào kiệt cũng như bọn hắn, chờ đợi ở cái Tiểu thế giới gò bó này để bảo vệ hậu thế của bọn hắn lần cuối trước khi phi thăng a.
Hoàng Long suy nghĩ một hồi lâu không nói gì, hắn đứng dậy cúi đầu hành lễ thật sâu trước những sư huynh, sư tỷ của hắn rồi nói.
- Ta thay mặt tất cả người của cái Á Nhân Quốc này cảm ơn các vị đã hi sinh cho thế giới này. Ta cũng sẽ mạnh lên để giúp chút sức mọn vào trận đại chiến sắp đến.
- Bỏ đi! Là bọn ta lỡ hứa với sư phụ thôi! Nếu không thì bọn ta cũng Vũ Hóa phi thăng lâu rồi. Ha ha ha.
Mọi người đều phá lên cười, nhưng ai cũng hiểu bọn hắn không phải như vậy.
Sau đó thì mọi người rời đi. Hoàng Long trở về hoàng cung của mình. Đáng ra hôm nay là có buổi triều sớm, nhưng hắn bỏ qua hôm nay. Hắn quay về giường nằm, vắt tay lui sau đầu suy nghĩ.
“Cũng hơn một tuần rồi hệ thống tiến hóa vẫn chưa xong. Hiện tại vấn đề của ta trước mắt là phải phát triển Á Nhân Quốc thật nhanh, tăng cao tu vi của tất cả mọi người, Đến lúc Ma Tộc tấn công ta còn có thể trở mình một chút.”
Hoàng Long nằm đấy suy nghĩ phải làm sao để nâng cao tu vi của tất cả mọi người lên, kèm theo cả việc hắn cũng phải tăng tiến tu vi nữa.
Hắn nằm suy nghĩ một lúc, chẳng biết thế quái nào lại lăn quay ra ngủ khò đến tối. Tối hôm đó thì vẫn là việc trả bài cho Lâm Thanh Tuyền rồi, cái mong muốn có con của nàng ngày càng mãnh liệt hơn, nhất là khi Diệp Hạnh sư tỷ nói Hỏa Long rất khó thụ thai.
Lại một đêm ân ái mặn nồng của đôi vợ chồng trẻ, rất nhiều tư thế vi diệu được thực hiện đến lúc mệt lã cả người. Lâm Thanh Tuyền nằm trong lòng Hoàng Long, ngón tay cứ ve vãn trước ngực Hoàng Long. Nàng nhận ra Hoàng Long đang có tâm sự nên thỏ thẻ hỏi.
- Chàng đang có tâm sự gì sao? Có thể kể cho thiếp nghe được không?
Hoàng Long phân vân không biết có nên nói cho Lâm Thanh Tuyền biết hay không. Hắn phân vân một hồi rồi cũng quyết định kể cho Lâm Thanh Tuyền chuyện Ma Tộc xâm lấn trong vòng trăm năm tới rồi hỏi nàng việc này có nên công khai ra hay không. Hiện giờ hắn cần sự tư vấn từ vợ mình, dù gì hai cái đầu vẫn hơn một.
- Ta nghĩ chàng nên công bố chuyện này sớm thì tốt hơn, để tất cả mọi người đều có thể chuẩn bị một cách tốt nhất.
- Được! Cảm ơn nàng.
Nói rồi hai vợ chồng ôm nhau ngủ đến sáng.
Buổi triều sớm hôm sau, Hoàng Long cho triệu tập tất cả văn võ bá quan cùng cả những tướng lĩnh đang có mặt trong thành để nói chuyện Ma Tộc xâm lấn sắp đến.
Khi văn võ bá quan đã tập trung đông đủ Hoàng Long mặc một bộ trang phục kiểu như của Võ Quan tiến lên ngai vị ngồi xuống nói.
- Không cần lễ nghi gì đâu! Ta có chuyện quan trọng muốn nói cho tất cả các ngươi biết.
Tất cả mọi người đều mắt hướng về phía Hoàng Long, hồi hộp chờ đợi tin quan trọng từ Hoàng Long. Hoàng Long cũng đứng dậy nghiêm túc nói.
- Chưa đến trăm năm nữa Ma Tộc sẽ lại xâm lấn chúng ta một lần nữa. Ta biết trong số các ngươi một vài người đã nghe phong phanh chuyện này. Ta hi vọng các ngươi nỗ lực tu luyện gấp đôi, củng cố và nâng cao tu vi hết sức có thể, sẵn sàng cho việc Ma Tộc xâm lấn sắp tới. Nếu chúng ta bại trận, tất cả các ngươi hay con cháu đều sẽ bị diệt không còn một mống.
Sau khi nghe tin này từ Hoàng Long, tất cả mọi người đều ồn ào lên, người này nói này người kia nói kia. Cả căn phòng rộng lớn trở nên inh ỏi như cái chợ.
- Được rồi! Chuyện này các ngươi đã biết! Chuẩn bị hay không tùy thuộc vào các ngươi! Nhưng ta nhắc nhở, nếu như thất bại thì chẳng còn ai có thể sống sót được đâu. Nên đừng mong không làm gì vẫn có thể sống. Bãi triều.
Mọi người rời đi nhưng không quên bàn tán, tin trăm năm tới bị ma tộc tấn công bắt đầu lan ra toàn quốc. Người thì hoang mang, người thì hùng hổ đăng kí nhập ngũ. Mỗi người một vẻ, người thì lo sợ sẽ chết, những người trẻ thì đa phần đều phấn khởi vì muốn được thể hiện bản thân.
Sau hơn một tháng trôi qua, mọi việc cũng lắng xuống ít nhiều. Lúc này Hoàng Long đang cùng Thi Vong cùng vài vị tướng quân khác trong Á Nhân Quốc duyệt binh, đám người Lôi Hầu cũng đi theo góp vui.
Lúc cả đám bọn hắn đang đi ngang qua một đoàn tân binh, trong nhóm người đó có một tên trông rất yếu ớt, da dẻ xanh xao, tóc lưa thưa vài ba sợi đứng đầu hàng. Mọi người đều tập trung ánh mắt về hắn. Hắn hoàn toàn không toát ra một chút tu vi nào, trong mắt hắn cũng chẳng có một chút gì gọi là sinh khí.
Hoàng Long thấy làm lạ nên đã tiến đến xem xét tình hình. Vừa đến chưa kịp lên tiếng thì thanh niên trông có vẻ yếu ớt kia đã lên tiếng trước.
- Dị Loại không thể thành Thần! Dị Loại không thể thành Thần! Hãy nhớ không thể thành Thần!
Nói xong rồi thanh niên kia phun ra một búng máu lớn, ngã xuống đất bỏ mạng. Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên khi thanh niên này lại nói Dị loại không thể thành Thần rồi bỏ mạng.
- Có chuyện gì vậy? Ai tuyển hắn vào quân?
Một võ tướng đứng ra nói.
- Bẫm! Người này không hề có thông tin, tên trong danh sách nhập ngũ lần này thưa Quốc Vương.
Vừa mới dứt lời thì cái xác của thanh niên kia hóa thành một luồng khói trắng tan biến vào giữa thiên địa. Một câu nói của thanh niên kia để lại rất nhiều của những người đứng đấy lúc đó. Chẳng ai biết thanh niên kia từ đâu xuất hiện, vì sao lại nói như thế, vì sao lại biến mất như một làn khói như vậy.