Phong Châm theo bản năng giơ tay cản lại, chẳng qua hắn bị thuốc ảnh hưởng không nhỏ, vị trí mà mắt nhìn thấy hoàn toàn khác với vị trí Nhậm Kiệt đánh ra thực tế.
Oành...
Lần này một quyền của Nhậm Kiệt đánh mạnh lên cổ họng Phong Châm, tuy rằng lúc này hắn đã toàn lực vận chuyển chân cương hộ thể, nhưng lúc này bởi vì thương thế, bởi vì kinh sợ mà lực lượng của hắn giảm đi nhiều. Hơn nữa lực lượng của Nhậm Kiệt siêu cấp mạnh mẽ, chỉ có % lực lượng đánh xuyên qua hộ thể chân cương, cũng khiến cổ họng Phong Châm co rút, lại phun ra một ngụm máu.
Sao lại thế này, rõ ràng mình đã chặn tay của hắn?
Sao lại thế này?
Phong Châm như gặp quỷ, trên thực tế dù thật gặp phải quỷ, hắn cũng chưa chắc sợ hãi như thế.
Hắn là sát thủ trải qua huấn luyện tàn khốc nhất, cái gì chưa thấy qua, nhưng chuyện hôm nay thật là quá quỷ dị. Ít nhất lúc này ở trong mắt hắn là quá quỷ dị, khủng bố đến hỗn loạn.
Tiếp theo nắm đấm của sau Nhậm Kiệt giáng xuống như mưa bão, Phong Châm hoàn toàn không phản ứng lại, không ngừng bị đánh trúng.
- Ầm ầm ầm... Phong Châm liên tiếp trúng trăm quyền, cảm giác mình như bị trúng tà, rõ ràng mỗi quyền đều bị mình chặn lại, nhưng vì sao cứ như cản không khí, mà nắm đấm của đối phương lại thật sự giáng lên người mình.
Oành...
Dưới thế công mạnh mẽ của Nhậm Kiệt, thân thể hắn liên tiếp lui về sau, trực tiếp đụng vào vách tường, vách tường cũng trực tiếp vỡ vụn.
Đi mau, không đi sẽ xong đời?
Ý niệm này chợt lóe, nhưng còn món bảo bối trên người Nhậm Kiệt?
Không đúng, không đúng, không phải tốc độ của hắn nhanh, cũng không phải chiêu thức đặc biệt, dường như hai mắt mình xảy ra vấn đề.
- Ầm... Phong Châm đột nhiên nhắm mắt, dùng thần thức dò xét nhấc tay, vừa đúng chặn một quyền của Nhậm Kiệt. Nhậm Kiệt bị chấn liên tục lùi lại, còn lúc này Phong Châm liên tiếp bị đánh trúng đã bị thương không nhẹ cũng phun mạnh một ngụm máu.
- Thì ra là thế, ngươi động tay chân trên người ta, không phải ảo cảnh... Đây là dược vật, sao lại thế này, ngươi bỏ thuốc lúc nào? Phong Châm kinh nghiệm vô cùng phong phú, một khi phát hiện lập tức hiểu rõ là có chuyện gì xảy ra.
- Khụ... Lúc này Nhậm Kiệt trải qua một đợt công kích bão táp, cũng không khỏi ho khan liên tục, khóe miệng tràn máu. Tuy rằng một kiếm vừa nãy tránh được yếu hại, nhưng dù sao cũng đâm xuyên qua ngực, cộng thêm điên cuồng công kích, thương thế không ngừng nặng thêm.
Nhậm Kiệt lâm thời ra tay, nháy mắt lấy chút dược vật trên người thấm qua da vào người Phong Châm, ảnh hưởng hắn một chút. Nhậm Kiệt cũng không trông cậy có thể duy trì bao lâu, có thể kéo dài tới giờ này hắn đã hài lòng. Ít nhất, quyết định trong nháy mắt đó đã cứu hắn một mạng vừa rồi, còn cho hắn thừa cơ trọng thương sát thủ.
- Chậm rồi, Bát Phương Tuyệt Sát, Phá Giáp. Sát thủ vạch trần không hề ảnh hưởng tới Nhậm Kiệt, không hề ngưng lại, nháy mắt thúc đẩy khí kình khổng lồ xông lên.
Lần đầu tiên trọng thương sát thủ này, khiến lực lượng của hắn giảm mạnh, bị ảnh hưởng lớn. Nhưng dù sau đó hắn vận chuyển hộ thể chân cương chỉ có Chân Khí Cảnh tầng thứ tám sơ kỳ, Nhậm Kiệt cũng không thể dễ dàng đánh vỡ được.
Tuy nhiên bất luận là lực phòng ngự của áo giáp hay hộ giáp, hoặc chân cương hộ thể, đều thuộc về loại phòng ngự. Còn bên trong Bát Phương Tuyệt Sát có một chiêu đặc thù là Phá Giáp, Nhậm Kiệt kết hợp bản thân hiểu rõ trận pháp điều chỉnh chi tiết, vừa rồi hắn điên cuồng đánh như không có kết cấu gì, thật ra trọng điểm nhắm vào mấy chỗ trên người sát thủ.
Giống như nguyên lý kỳ diệu, bình thường, lực lượng trình độ như Nhậm Kiệt, dù có đánh mấy canh giờ cũng khó lòng đánh vỡ chân cương hộ giáp của sát thủ, chỉ có thể ở làm hắn bị thương ở những chỗ yếu ớt. Nhưng Nhậm Kiệt đánh vào những vị trí khác nhau, cuối cùng liên hệ với những chỗ khác, sẽ tạo thành vị trí đặc biệt, khi tập trung lực lượng đánh vào sẽ gây ra hiệu quả đặc thù, đây cũng chính là Bát Phương Tuyệt Sát, Phá Giáp.
Vốn chiêu này có thể một hơi tiến hành, có thể dùng nắm đấm đánh xuyên qua áo giáp, hộ giáp của đối phương. Nhưng lực lượng của Nhậm Kiệt bị ảnh hưởng, thương thế không nhẹ, chậm lại một chút mới xông lên.
"Lại không cho thị vệ đi vào, chỉ dựa vào ngươi mà muốn đối phó ta, dù bây giờ ta chỉ có thể phát huy lực lượng khoảng Chân Khí Cảnh tầng tám, nhưng thừa sức đối phó ngươi. Nhưng mà ngươi cũng ẩn giấu thật sâu, chết đi." Trong đầu Phong Châm thầm nghĩ, nhắm mắt lại một quyền đòn đỡ, không bị dược vật của đối phương ảnh hưởng, hắn không tin không đối phó được tên gia chủ trác táng này.
- Oành... Rắc...
- A!
Lực lượng mạnh mẽ va đụng, sau đó là tiếng xương vỡ vụn cùng tiếng hừ nặng. Tiếng hừ nặng này truyền ra từ Phong Châm, bởi vì ngay khi đối chiêu với Nhậm Kiệt, hắn phát hiện chân cương trên nắm tay của mình trở nên đặc biệt yếu ớt, còn chưa kịp vận chuyển bổ sung đã vỡ vụn, nắm đấm của hắn không có chân cương hộ thể đụng vào lực lượng của Nhậm Kiệt, tuy rằng cường độ thân thể rất mạnh, nhưng dưới tình huống hoàn toàn không phòng bị, đối mặt với kình khí Phá Giáp mạnh mẽ của Nhậm Kiệt đánh vào, trực tiếp vỡ vụn.
Không đợi Phong Châm hiểu rõ sao lại xảy ra chuyện khó tin như vậy, nắm đấm của Nhậm Kiệt lại đánh lên cổ họng hắn. Giống như phản ứng dây chuyền, lúc này chân cương ở cổ họng của hắn cũng trở nên yếu ớt.
- Rắc... Phụt... Xương cổ vỡ nát, Phong Châm bóp cổ mình, mắt nhắm lại cũng mở ra, không thể tin nổi nhìn Nhậm Kiệt.
Sau khi gia nhập Tàn Hồn, trước nay đều là hắn khiến người ta sợ hãi, hắn nắm giữ cục diện, chỉ có hắn làm người khác chết không thể ngờ, nhìn thấy người khác hoảng sợ mặt mũi vặn vẹo, nhưng hôm nay mọi chuyện đảo chiều.
Ôm cổ họng đã vỡ nát, máu không ngừng trào khỏi miệng, Phong Châm nhìn chằm chằm Nhậm Kiệt, không thể tin nổi mọi chuyện là thật.
Cái tên này căn bản không mượn lực lượng của thị vệ, nhưng hắn không quá mạnh, có thể phát huy được Chân Khí Cảnh tầng sáu, tuyệt đối không đạt đến trình độ Chân Khí Cảnh tầng bảy, tại sao lại như vậy, tại sao mình lại chết trên tay hắn?
Cuối cùng làm sao hắn phá được cương khí của mình, lúc này đột nhiên Phong Châm nhớ lại lúc huấn luyện trong tổ chức đã từng nói, chân cương hộ thể không phải vạn năng, dù cho đối với kẻ yếu hơn mình, cũng không phải hoàn toàn không thể phá, chẳng qua đa số đều mượn ngoại lực, vũ khí, phù văn, trừ khi...
Lúc này thân thể Phong Châm chậm rãi nhũn ra, cuối cùng hắn không suy nghĩ những chuyện khác, ánh mắt cuối cùng rơi vào túi trữ vật của Nhậm Kiệt.
Hắn không cam lòng, nếu như sớm biết trên người Nhậm Kiệt có trọng bảo mà tổ chức tìm kiếm, dù cho chỉ là cung cấp tin tức này lên trên, mình sẽ sẽ phát tài, kết quả hiện giờ... lại đi chết trong tay hắn...
Bịch!
Cuối cùng, Phong Châm ôm cổ, miệng phun máu, thân thể nhũn ra, hoàn toàn mất hết lực lượng chống đỡ, thân thể rung rung vàicái liền mất hơi thở.
Còn Nhậm Kiệt nhìn thấy cuối cùng Phong Châm đã chết, bản thân hắn cũng không nhịn được nữa, phun ra ngụm máu, vết thương trên ngực cũng như vòi phun, không ngừng phun máu ra, cánh tay cũng yếu xìu xụi xuống.
Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được trong hai nắm đấm của mình, xương ngón tay vỡ vụn không ít. Dù sao cường độ thân thể hắn chênh lệch rất xa với sát thủ này, mới nãy là dựa vào Bát Phương Tuyệt Sát Phá Giáp cùng trận pháp độc đáo phá hết chân cương hộ thể của hắn, đột nhiên ra tay dùng kình khí mạnh mẽ đánh vào làm vỡ xương tay, sau đó phá chân cương ở cổ họng, một hơi đánh chết.
Nhưng đánh phá mãnh liệt, cuối cùng chém giết, đủ làm cho bản thân Nhậm Kiệt bị thương không nhẹ, cộng thêm thương thế trước đó, hắn cũng chỉ nghẹn một hơi chống đỡ, cuối cùng chống qua được.
Sát thủ này là ai, Nhậm Kiệt căn bản không quan tâm, biết hắn là sát thủ muốn giết mình là đủ rồi. Cho nên ngay từ đầu Nhậm Kiệt không có ý chừa người sống, hơn nữa đối phương dẫn động dấu ấn Tàn Hồn trên hạt châu Ngọc Tinh, vậy thì càng không thể tha. Nếu không phải vì chuyện này, lúc nãy Nhậm Kiệt đã sớm cho thị vệ xông vào.
Cuối cùng giải quyết xong, Nhậm Kiệt cũng thở phào một hơi dài, ngồi xuống đất, tay muốn lấy thuốc cũng không có sức, thậm chí đưa tay lên cũng không được. Đành phải dùng thần thức, thông báo người bên ngoài đi vào.
- Gia chủ... chuyện gì...
- Gia chủ, thuộc hạ bảo hộ bất lực, xin gia chủ...
.............
Bởi vì đa số người đã ra ngoài, lúc này Địa Thử dẫn theo mười mấy người xông vào, vừa thấy tràng cảnh này liền sợ đến suýt ngất xỉu. Vừa nãy nghe động tĩnh trong phòng đã muốn đi vào, kết quả gia chủ cản lại, bọn họ còn tưởng là gia chủ luyện công hoặc có nguyên nhân khác gây ra động tĩnh này, nhưng không ngờ tới bên trong lại xảy ra chuyện như thế.
Nhìn tình cảnh này, dọa bọn họ muốn chết, nếu thật sự gia chủ xảy ra chuyện gì, bọn họ không dám tưởng tượng hậu quả...
- Đừng cho người khác biết tình hình chỗ này, xử lý chỗ này một chút, gọi mập mạp tới bối thuốc cho ta, trước tiên đỡ ta ra ngoài... Đậu! Trong phim ảnh khốc cỡ nào, sự thật thì má nó quá tự ngược. A! Nhậm Kiệt không cho Địa Thử tiếp tục nói mấy lời vô nghĩa, nhưng mà chỉ nói mấy câu như thế, lại làm hắn đau đến suýt nữa hét lên. Cuối cùng bản thân không nhịn được lẩm bẩm mắng, đặc biệt là ở ngực, vừa rồi liều mạng cùng cố ý dọa sát thủ kia, làm hắn sợ hãi, cho nên từng bước đi ra, làm cho thanh kiếm nhỏ chui qua ngực từng chút một. Hiệu quả cùng mục đích thì đạt đến, nhưng mà đau quá, má nó đúng là người thường không thể chịu nổi.
Động tĩnh bên phía Nhậm Kiệt nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chẳng qua chỉ ầm ầm mấy cái trong một thoáng. Còn mập mạp không phải hạng người có tính cảnh giác đặc biệt cao, thẳng đến khi bị thị vệ gọi qua mới trợn mắt cứng lưỡi nhìn xung quanh.
- Sặc! Phiếu cơm lão đại, ngươi đang... ngươi đang chơi cái gì thế, nữ nhân tàn nhẫn Phương Kỳ kia phái người tới ám sát ngươi, cô ta điên rồi sao. Mập mạp đi vào nhìn tràng cảnh này, vội vàng đi tới cạnh Nhậm Kiệt, nhanh chóng móc ra các loại thuốc trị liệu cho Nhậm Kiệt, nhìn thấy thương thế nghiêm trọng mập mạp vừa vội vừa giận.
Tuy rằng hắn chưa bao giờ hỏi chuyện lực lượng của phiếu cơm lão đại, nhưng ngay cả lần trước phiếu cơm lão đại chiến đấu với Quách Tú cũng không bị thương đến cỡ này, mặc dù vết thương trước ngực không lớn, nhưng hoàn toàn xuyên thủng nên vô cùng khủng bố dọa người, còn có xương hai tay bị vỡ vụn nghiêm trọng...
Nhậm Kiệt không ngừng vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết, lúc này tuy rằng không giống như sau khi chiến đấu với Quách Tú, nhưng cũng quả thật gặp phải sống chết kích hoạt lực lượng đến đỉnh điểm. Cho nên Nhậm Kiệt đợi mập mạp vừa đắp thuốc, khống chế thương thế trong người, hắn liền bắt đầu ngưng tụ vòng tròn khí kình tạo thành trận thế trong người. Đến lúc đó, thân thể Nhậm Kiệt lập tức trở nên vô cùng nặng nề, ngồi một chỗ cũng có cảm giác bị đè muốn vỡ ra, thoạt nhìn giống như bị thương nặng sắp không được.
Thừa dịp mập mạp giúp mình băng bó vết thương,dùng dược vật, Nhậm Kiệt không ngừng vận chuyển công pháp Ngọc Hoàng Quyết, có nền tảng lần trước, cộng thêm bùng nổ lần này, dù là bây giờ còn không cách nào có động tác thích ứng, nhưng loại áp lực này làm Nhậm Kiệt cảm thấy thương thế không tính là gì cả.
- Kỳ quái, rõ ràng đã khống chế được thương thế... nhưng tại sao tinh thần ngày càng kém, chẳng lẽ... chẳng lẽ còn có nội thương khác không phát hiện ra? Mập mạp vội vàng một hồi, làm xong rồi mà Nhậm Kiệt vẫn không phấn chấn tinh thần, hắn càng nhíu chặt chân mày, không hiểu nổi nhìn Nhậm Kiệt.
- Khụ... Không sao... dùng sức mạnh quá, thuận tiện luyện công.. liền... như thế này... Nhậm Kiệt nói hai câu thở ra, vừa nói liền cảm giác cả người đau muốn chết, lúc này không chỉ là đau đớn từ vết thương, mà là phương pháp rèn luyện thân thể đặc thù của Luyện Thể Thiên của Ngọc Hoàng Quyết tạo thành.
- Đang... đang luyện công. Phiếu cơm lão đại ngươi điên rồi hả, lúc này là lúc nào mà ngươi còn đang luyện công... Ngươi không muốn sống nữa, ngừng... Lập tức ngừng lại. Mập mạp là Diệu Dược sư đỉnh cấp, thương thế của Nhậm Kiệt nặng đến mức ngay cả hắn cũng phải giật mình, bất ngờ. Sau khi uống thuốc cũng phải chầm chậm xoa dịu tốt lên, hiện tại lại đi càng thêm nghiêm trọng. Vừa nghe Nhậm Kiệt nói, nói là bởi lúc này hắn còn luyện công mới tạo thành, mập mạp liền nóng nảy.
- Chết... chết không được... Nhậm Kiệt cười nói: - Không... biết còn cho ngươi là... bà quản gia... nữa. Ngồi xuống, ta ngừng không được.