- Gia chủ... Lúc Đồng Cường vọt vào ánh mắt đều đỏ bừng, đó là cấp bách, nổi giận: hắn không nghĩ tới nửa đêm trong lúc mình ra ngoài, gia tộc ở trong Ngọc Hoàng Học Viện mà lại xảy ra chuyện.
Mà trong nháy mắt nhìn thấy Nhậm Kiệt, cả người Đồng Cường có một loại cảm giác muốn nhảy dựng lên, gào lên như sấm: thời khắc này trạng thái của gia chủ còn nghiêm trọng hơn so với vừa rồi trên đường nghe Địa Thử nói.
- Địa Thử! Đồng Cường quay đầu lại kêu to, xu thế dường như muốn giết người! Địa Thử làm việc tắc trách không bảo vệ an toàn cho gia chủ cũng nên bị trách phạt, mà khiến Đồng Cường buồn bực, phẫn nộ chính là Địa Thử lại nói láo ở trước mắt mình.
Thương thế của gia chủ đâu chỉ đơn giản như hắn nói, nhìn như vậy quả thực đều sắp... không xong rồi, nếu đúng là hắn muốn giảm bớt trách nhiệm của mình nên nói như vậy, thì...
- Đội trưởng! Bảo vệ gia chủ bất lực cho dù ngài giết ta cũng được, nhưng ta thật không có nói dối để chối bỏ trách nhiệm của mình! Địa Thử cũng sửng sốt, chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao gia chủ còn nghiêm trọng hơn hồi nãy.
- Đồng Cường, đừng kích động! Chuyện này không có liên quan tới Địa Thử, chính ta muốn nhân cơ hội tu luyện đột phá nên mới như thế! Hơn nữa trước đó Địa Thử bọn họ xông vào cũng là bị ta ngăn cản, chuyện này dừng ở đây đi! Lập tức đi chuẩn bị một chút, chúng ta xuất phát rời Ngọc Kinh Thành!
- Gia chủ! Hiện tại thân thể ngài như vậy, hay là trước về gia tộc đi! Đồng Cường trông thấy đều sợ hãi, tình trạng của Nhậm Kiệt thời khắc này cũng không phải là trông dọa người đơn giản như vậy, Đồng Cường là người đã trải qua vô số cuộc chiến sinh tử mà nhìn thấy đều sợ hãi, có thể tưởng tượng được tình trạng kinh khủng biết bao.
- Không cần, hiện lại xuất phát! Nhậm Kiệt lần nữa nói khẳng định, cũng là quyết định.
Đồng Cường tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn phải tự mình đi tới phất tay vận dụng pháp lực nâng lên Nhậm Kiệt cùng với ghế ngồi đưa tới trong linh thú tọa giá, sau đó ra lệnh cho đại đội nhân mã chuẩn bị. Mặc dù có Nhậm Kiệt cầu tình nhưng Đồng Cường cũng buồn bực nhìn Địa Thử, đợi chuyện này ổn định sẽ xử phạt hắn sau.
Mà Địa Thử thì áy náy đi theo. Tuy rằng gia chủ không trách mắng, nhưng đội trưởng có bất kỳ xử phạt nào hắn cũng cam tâm tình nguyện tiếp nhận.
Trừ bọn họ ra, ở bên cạnh Đồng Cường luôn có một người đồng dạng mặc khôi giáp cận vệ đội hoa lệ, hắn không có nói lời nào, không có bất kỳ phản ứng gì, chẳng qua là trong lòng của hắn đã khó mà bình tĩnh: mặc dù hắn là Tả Thủ Tà Kiếm, mặc dù hắn trải qua nhiều chuyện như vậy, mặc dù hắn sớm đã không xem sống chết là gì. Nhưng thời khắc này hắn thật khó mà bình tĩnh, Nhậm Kiệt vì để cho Đồng Cường mang người, dẫn theo linh thú tọa giá giúp mình đi di dời người nhà của lão sư, nhưng hắn bên này lại thiếu chút nữa bị người giết chết. Trên thực tế sau khi đi vào mắt nhìn thấy Nhậm Kiệt, đầu tiên Tạ Kiếm cũng có cảm giác Nhậm Kiệt không còn sống được bao lâu nữa.
Tay hắn bị phế đi, nhưng ánh mắt của hắn không có phế, tim của hắn không có phế, hắn nhìn thấy, hắn cảm nhận được.
Nhưng từ đầu đến cuối Nhậm Kiệt không nói gì, cũng không để cho mọi người nói nhiều, chỉ là Tạ Kiếm lại nhìn thấy ở trong mắt, ghi nhớ ở trong lòng.
......
Trên Nghị Sự Đại Điện của Nhậm gia, thời điểm này ba vị trưởng lão vừa mới triệu kiến không ít người phía dưới, bố trí rất nhiều chuyện, đối tượng chủ yếu chính là chuyện đại hội toàn thể trưởng lão gia tộc sắp tới... nghỉ ngơi một chút ba người cũng tạm thời uống một ngụm trà lấy hơi.
- Hừ! Vị gia chủ chúng ta kia ở học viện trở thành người mạnh nhất của năm cấp một, hiện tại lại trở thành chuyện cười mới của Ngọc Kinh Thành, sử dụng xuân dược hạ độc ép bạn học cởi quần áo đi tìm thanh lâu, gần như phá hủy chỗ ở của Phương Kỳ. Hiện tại lại mượn lực lượng của Đồng Cường cưỡng đoạt danh hiệu người mạnh nhất của năm cấp một như vậy... lần này mặt mũi Nhậm gia hoàn toàn bị hắn làm mất hết rồi! Nhậm Văn Húc càng nói càng phẫn nộ: - Mau! Nhất định phải mau mau triệu tập mở đại hội trưởng lão toàn thể gia tộc, cứ để hắn chơi đùa tiếp như vậy, danh dự, danh tiếng của Nhậm gia đều mất hết!
- Không biết sâu cạn, tùy ý làm xằng làm bậy, quả thực không biết nên nói hắn như thế nào mới tốt! Cố tình lúc này có chiến đấu, nếu không hiện tại đã cử hành đại hội trưởng lão toàn thể gia tộc rồi! Gia chủ hắn này hẳn cũng sắp đến phút cuối rồi. Ta thấy cần phải đốc thúc một chút chuyện này, trừ bên này chuẩn bị sẵn sàng ra, chúng ta cũng phải thông báo cho các người khác, bất kể ra sao cũng phải nhín chút thời gian đến đây, dù sao đây là đại sự quan hệ đến vận mạng của gia tộc, gia tộc không thể để một người như vậy đảm đương gia chủ nữa! Nhậm Hàn Lâm hận không thể lập tức miễn chức gia chủ của Nhậm Kiệt, nếu như hắn có quyền lực này.
- Hắn cũng nhảy nhót không được mấy ngày nữa! Cả ngày dẫn theo một đám thị vệ liền thật nghĩ mình là gia chủ, không có chúng ta mỗi ngày không chối từ vất vả quản lý, gia tộc này có thể tiếp tục giữ vững phồn vinh, không ngừng phát triển được sao!?! Nhậm Quân Dương chậm rãi uống một hớp trà, trầm giọng nói: - Hiện tại hạ bệ gia chủ Nhậm Kiệt này đã là thế phải làm, chúng ta phải nghĩ biện pháp chính là, làm thế nào đạt thành hiệp nghị và cân bằng với hai vị kia, Nhậm gia không thể rối loạn, hơn nữa không thể rối loạn từ bên trong!
Hiệp nghị, cân bằng, Nhậm Hàn Lâm và Nhậm Văn Húc vừa nghe nói tức thì trái tim đập nhanh: cái gì là hiệp nghị và cân bằng? Đó chính là một lần nữa phân chia lợi ích. Bởi vì chỉ có mọi người nói chuyện lợi ích tốt, Nhậm Thiên Kỳ, Nhậm Thiên Hoành hai vị Thống lĩnh đại quân tay nắm quyền lớn kia mới sẽ ủng hộ bọn họ, mới sẽ chọn ra gia chủ mới biết nghe lời.
Mà trong quá trình này, bọn họ cũng sẽ chiếm được ích lợi mình muốn, trước làm nhiều chuẩn bị như vậy, bận rộn đã lâu như vậy, rốt cục đã đến lúc được phân chia ích lợi rồi. Tuy rằng trong lòng hai người đã sớm nghĩ tới, nhưng thời khắc này nghe Nhậm Quân Dương đề nghị, trái tim của bọn họ vẫn không khỏi nhảy lên "thình thịch".
- Một khi gia chủ có thay đổi, mặt khác thay đổi một số người phụ trách, chúng ta cũng phải cân nhắc đề nghị trước cho tốt, đừng để đến lúc đó trở tay không kịp! Nhậm Quân Dương nói xong, khẽ hé mí mắt lên nhìn Nhậm Hàn Lâm cùng Nhậm Văn Húc. Hắn muốn lôi kéo hai người này thì phải cho bọn họ chỗ tốt, chỉ có trước đoàn kết bọn họ lại mới có thể tạo thành đủ lực lượng đi nói chuyện với Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ, mới có thể...
"Ầm..." Nhưng đúng lúc này, bất thình lình bay vào một cái bóng đen, đập mạnh xuống đất. Tuy nhiên chung quanh thân thể bóng đen này bị một tầng lực lượng bao bọc, cho nên lúc rơi trên mặt đất giống như vẫn thạch thiên ngoại rơi xuống, trên Nghị Sự Đại Điện đều bị chấn động một hồi lâu.
- Người nào? Nhậm Văn Húc, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Quân Dương đều đứng bật dậy, trong nháy mắt lực lượng bao phủ toàn thân, trong lòng tất cả đều giật mình: Trong lúc bọn họ thương nghị chuyện trọng yếu bực này, làm sao có người có thể xông vào được.
Người trên mặt đất kia không nhúc nhích, sau đó ba người Nhậm Quân Dương cũng phát hiện, dĩ nhiên là một khối tử thi, đây là gì vậy?
- Nhìn kỹ đi, ba vị trưởng lão cũng thấy rõ đó! Ngay lúc đó, ở ngoài đại điện vang lên tiếng của Mặc Hồng, sau đó Mặc Hồng cất bước đi vào. Lúc bình thường Mặc Hồng đại biểu lục gia Nhậm Thiên Tung tham gia hội nghị trưởng lão không bao giờ lên tiếng, lúc này lại lên tiếng nói chuyện, chẳng qua là thanh âm có vẻ vô cùng lạnh lẽo.
- Mặc Hồng! Ngươi đây là có ý gì? Nhậm Hàn Lâm khẽ nhíu mày, nhìn Mặc Hồng không vui lắm: mang tới nơi này một thi thể, hắn muốn làm gì đây?
- Ta là để cho ba vị trưởng lão trông thấy rõ, chính là người này ám sát gia chủ, hiện tại gia chủ bị thương nặng không biết sống chết! Hôm nay lục gia đã phái người mang gia chủ đi Minh Ngọc Đan Vương nơi đó cầu đan dược cứu mạng rồi. Lục gia bảo ta đem thi thể sát thủ này giao cho ba vị trưởng lão!
- Cái gì, bị ám sát?
- Thân bị thương nặng, không biết sống chết?
- Sát thủ?
Tin tức này đúng là làm cho Nhậm Quân Dương bọn họ giật mình hoảng sợ, bởi vì điều này quá chấn động quá bất ngờ... nhưng ở trong lòng ba người lại đồng thời vui mừng.
- Hừ! Đã sớm biết hắn cứ chơi đùa như vậy sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện, hiện tại quả nhiên đúng vậy! Nhậm Hàn Lâm một bộ dáng ta đã sớm biết, chỉ là ta không nói ra thôi!
- Nơi nơi rước lấy họa, gây chuyện thị phi, không bị người oán hận mới là lạ! Nhậm Văn Húc cũng một bộ dáng không có gì bất ngờ. Thật ra hắn nói những lời này chẳng qua là áp chế niềm vui trong lòng, bởi vì gần đây Nhậm Kiệt chơi đùa quá lợi hại, làm cho bọn họ cũng có phần lo lắng hắn sẽ trở thành Nhậm Thiên Hành kế tiếp, hiện tại thì tốt rồi!
- Gia chủ bị người đâm trọng thương nguy ở sớm tối, loại thời điểm này càng cần trưởng lão hội chúng ta lo chống đỡ cục diện gia tộc. Thời điểm này ta đề nghị gia tộc đi vào trạng thái nguy cấp, từ trưởng lão hội gia tộc... vạn nhất gia chủ có mệnh hệ gì... Lúc này cũng vang lên thanh âm của Nhậm Quân Dương, lời nói của hắn rất trầm thấp nhưng có vẻ càng thêm trầm ổn.
Chẳng qua là thời điểm này Mặc Hồng đứng ở cửa đại điện, lại có cảm giác hoàn toàn là hai thế giới với bọn họ. Lúc này quả thực hắn không thể tin được hết thảy điều xảy ra trước mắt. Hiện tại chính mình báo tin cho họ biết chính là gia chủ bị đâm trọng thương, mà những người này còn hưng phấn thiếu điều lên tiếng chúc mừng, mà cũng không một ai hỏi thăm thương thế của gia chủ, hay vì sao gia chủ bị đâm...
Nhậm Hàn Lâm cùng Nhậm Văn Húc nhìn nhau có phần hả hê, gần như không nhịn được nở nụ cười; còn Nhậm Quân Dương nhìn như lấy đại cục làm trọng, nhưng trên thực tế lại còn ghê tởm hơn: lúc này hắn là người đầu tiên nghĩ tới phải làm thế nào lợi dụng cơ hội này lên nắm lấy quyền hành.
Mặc Hồng có cảm giác mình sắp bị phẫn nộ bùng nổ, nếu như gia chủ còn là tên phế vật lúc trước thì cũng được đi, nhưng hắn đã chứng kiến những lúc đối thoại giữa gia chủ cùng lục gia, cũng đã thấy qua lúc gia chủ phát uy... hắn thầm nghĩ cho dù gia chủ giả dạng, nhưng có thể chịu đựng lâu như vậy cũng đúng là thần nhân. Nếu đổi là mình khẳng định không nhịn được. Trước kia Mặc Hồng hoàn toàn dửng dưng nhìn hết thảy chuyện xảy ra, nhưng lúc này hắn có lập trường có góc độ... nhìn lại bọn họ lần nữa thì cảm giác buồn cười như vậy, tức giận như vậy, gần như khiến hắn không nhịn được muốn bùng phát phẫn nộ.
Về phần lời nói sau cùng của Nhậm Quân Dương, phải mưu tính thế nào, muốn nắm quyền như thế nào... vốn hắn không có nghe vào tai.
- Đủ rồi! Đột nhiên, Mặc Hồng không nhịn được quát. Quả thực hắn không nhịn được hơi cao giọng một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua ba người: - Ba vị trưởng lão! Ta là thay lục gia đến đây truyền lời, lục gia nói: Một gia tộc nếu như ngay cả gia chủ bị đâm cũng không có một chút phản ứng, thì gia tộc đó cũng coi như xong rồi! Hơn nữa đại gia tộc đã từng có ngấm ngầm hiệp nghị bí mật, hiệp nghị hơn một ngàn năm nay không thể phá bỏ. lục gia không tiện ra mặt, người hy vọng ba vị trưởng lão lập tức mang thi thể này vào hoàng cung, để cho bệ hạ tự mình triệu tập hội nghị gia chủ đại gia tộc!
- Lục gia cũng đã truyền tin tức này cho tất cả trực thuộc Nhậm gia. Gia chủ là đại biểu, tượng trưng cho gia tộc, bất kỳ người nào dám động tới gia chủ chính là động tới ích lợi của cả gia tộc, tất cả mọi người, tất cả lực lượng trong gia tộc đều phải đoàn tụ, một khi tra ra là ai, không tiếc hết thảy đánh một kích lôi đình, khởi động hiệp nghị bí mật ngàn năm trước của đại gia tộc, khởi động tất cả lực lượng chuẩn bị chiến tranh...
- Cái này... ở thời điểm này chỉ sợ không quá thích hợp chăng? Dù sao chuyện còn chưa có rõ ràng, rốt cuộc vì nguyên nhân gì còn không biết, chúng ta có thể trước âm thầm điều tra, sau đó... Động viên tất cả lực lượng tạo áp lực ư? Chỉ vì một tên gia chủ quần áo lụa là như vậy, hắn có chỗ nào xứng chứ? Cho nên Nhậm Quân Dương không đợi Mặc Hồng nói xong đã cắt ngang, viện cớ suy nghĩ hoãn lại chuyện này.
"Ầm..." Đúng lúc này, đột nhiên cả đại điện bị một khí tức đặc biệt bao phủ, lực lượng cường đại tràn đầy trong đại điện, đồng thời cũng đè ép ba vị trưởng lão Nhậm Quân Dương bọn họ.
"A... A... A..." Liên tiếp ba tiếng kêu đau đớn, Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc thiếu chút nữa bị khí thế này ép tới ngã xuống đất, từng người đều sắc mặt vô cùng khó coi. Nhậm Hàn Lâm cùng Nhậm Văn Húc thì khóe miệng, lỗ mũi đều có máu chậm rãi chảy ra.
- Chuyện này ta đã liên lạc với nhị ca, ngũ ca. Gia chủ Nhậm gia chính là gia chủ Nhậm gia, hắn còn tại vị một ngày là một ngày đại biểu cho Nhậm gia, không cho phép bất kỳ kẻ nào, bất kỳ thế lực nào làm tổn thương! Hiện tại lập tức hành động lấy ra mật ước ngàn năm trước của đại gia tộc, để cho đại gia tộc kia cho ra một cái công đạo! Tất cả thành viên gia tộc làm tốt chuẩn bị chiến đấu. Nếu như các ngươi còn có ý kiến gì, cho rằng loại thời điểm này không nên ra mặt, thì trực tiếp mời đại trưởng lão xuất quan. Tuy nhiên cho đến lúc này thì nhất định phải để cho đại trưởng lão bình ra chuyện thị phi đúng sai: người làm sai phải bị trừng phạt, hoàn toàn cút ra khỏi trưởng lão hội, đuổi ra khỏi Nhậm gia, bởi vì hắn không xứng làm người của Nhậm gia! Ở dưới áp lực của lực lượng cường đại, kinh khủng, tiếp đó truyền đến thanh âm cường thế, bá đạo của Nhậm Thiên Tung. Tuy rằng không trực tiếp giống như đối với Phương Thiên Ân ngày trước, nhưng trên thực tế cũng không có gì khác biệt.
Lời nói dứt từ lâu, nhưng lực lượng áp bách cường đại này không có biến mất, vẫn còn đè ép ba người Nhậm Quân Dương bọn họ, thời điểm này cho dù Nhậm Quân Dương thực lực mạnh nhất cũng cảm thấy ngực khó chịu.
Mật ước của đại gia tộc, lúc đó vì để tránh nội đấu của giới cao tầng đại gia tộc, lúc đầu đại gia tộc đã từng thành lập ước định bí mật ở tại Minh Ngọc Hoàng Triều: một khi gia chủ một phương nào đó bị đả thương trí mệnh hoặc là bị tập kích, thì không quản bất kỳ nguyên nhân gì đều có thể vận dụng mật ước này. Một khi vận dụng, nếu như trong vòng ngày, đại gia tộc không điều tra ra hung thủ, gia tộc bị hại này có thể điều tập lực lượng bản thân, thậm chí là quân đội để điều tra, lục soát, mà đại gia tộc kia cũng phải phối hợp hành động.
Vận dụng quân đội điều tra, lùng bắt, thẩm vấn, thoạt nhìn không tính vào đâu, nhưng hơn năm trước lúc gia chủ Cao gia bị giết, mượn cơ hội vận dụng mật ước này. Ba ngày sau không có điều tra ra hung thủ, Cao gia mượn mật ước điều động lực lượng bốn phía, tuy rằng cuối cùng vẫn không có điều tra ra hung thủ là người nào, nhưng lại đánh rớt mấy chục người nắm giữ thực quyền của các đại gia tộc kia, nắm giữ rất nhiều tài liệu, chiếm cứ rất nhiều tư nguyên.
Mật ước này nói trắng ra chính là phòng ngừa đại gia tộc tranh đấu thăng cấp, mà một khi một gia chủ gia tộc xảy ra chuyện, vận dụng mật ước thì sẽ trút áp lực và vấn đề cho gia tộc kia. Chẳng qua là một khi xảy ra chuyện như vậy sẽ làm lớn chuyện, cho nên đại gia tộc tranh đấu với nhau cũng không dám tùy tiện giết chết gia chủ đối phương, ít nhất sẽ không làm loại chuyện ám sát gì đó. Trải qua hơn ngàn năm không phải là không có gia chủ bởi vì các loại nguyên nhân mà chết đi, nhưng nhất định phải có lý do, có nguyên nhân, không phải loại phương thức ám sát này.
Hơn nữa chuyện náo loạn như vậy là Hoàng đế không thích xảy ra nhất, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn mượn điều khoản trên mật ước, Nhậm gia có thể làm rất nhiều chuyện chỉ có Hoàng đế mới có quyền làm, tỷ như công khai bắt người, thẩm vấn, lùng bắt, điều tra...
Mà ở trong ý nghĩ của Nhậm Quân Dương bọn họ, thì tốt hơn là nghĩ biện pháp giữ vững quan hệ với Hoàng đế, tránh cho Hoàng đế hiểu lầm, lo lắng, mà Hoàng đế đối với bọn hắn làm hết thảy chuyện chấp chưởng Nhậm gia hơn một năm này, cũng tỏ ý rất hài lòng. Nếu hôm nay làm náo loạn như vậy, hết thảy công sức trước đây đều mất trắng, thật đáng ghét...
Nhậm Thiên Kỳ, Nhậm Thiên Hoành lại cũng đồng ý! Đáng ghét! Nếu như bây giờ tìm tới đại trưởng lão thì mình sẽ thua thiệt lớn...
- Được rồi... Tuy rằng đánh chết Nhậm Quân Dương cũng không muốn ra mặt cho Nhậm Kiệt, không muốn vì vậy mà đắc tội với Hoàng đế, đừng nói chi là vận dụng toàn bộ lực lượng gia tộc tạo áp lực cho đại gia tộc kia... Nhưng tình thế bức bách, trong nháy mắt trong lòng hắn suy nghĩ rất nhiều, Nhậm Thiên Tung cường thế ra mặt xem ra hẳn là phẫn nộ lắm rồi! Tên Tu La này đừng nên chọc là tốt nhất! Hơn nữa hắn lại nhận được đồng ý của Nhậm Thiên Kỳ, Nhậm Thiên Hoành... Nên cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng...