- A... Ngọc Vô Song vốn còn muốn nói gì đó, lập tức há hốc miệng, trời ạ, hắn... hắn nói cái gì đó?
Không chỉ nàng, tất cả đệ tử Minh Ngọc sơn trang cũng ngây ngẩn cả người, cho tới bây giờ chưa từng có ai dám nói với Thiếu trang chủ như vậy.
Ngay cả Ngọc Nhân Long cũng không kịp phản ứng, chừng , giây sau, Ngọc Nhân Long mắt phun lửa, khí tức đột nhiên trở nên vô cùng cuồng bạo, dường như muốn xé nát địch nhân vậy. - Ngươi nói cái gì? Ngọc Nhân Long cắn răng nghiến lợi, phẫn nộ nhìn Nhậm Kiệt, một tên tới Minh Ngọc sơn trang cầu cứu, lại dám nói chuyện với mình như thế.
- Nghe không rõ thì đi kiểm tra lại thính lực của mình đi, nếu đầu bị nước vào thì đi xử lý đi, bổn gia chủ không có hứng thú lặp lại lần thứ hai. Bất quá loại ca ca cực phẩm như ngươi, bổn gia chủ lần đầu tiên gặp được, đối xử với muội muội mình mà như đối xử với địch nhân, chuyện nhỏ như hạt mè mà làm cho kinh thiên động địa, ngươi cũng coi như là độc nhất vô nhị. Bổn gia chủ muốn vào đây, cho dù tiểu cô nương này không mở cửa, bổn gia chủ cũng vào được.
Nhậm Kiệt không muốn chuyện này dính dáng tới tiểu cô nương. Hắn cũng không khách khí với tên kia.
- Ha ha... Ngọc Nhân Long giận quá hóa cười. Không nghĩ tới một tên tới cửa tìm kiếm sự che chở, bây giờ còn dám lớn lối như vậy, quả thực không biết sống chết, Ngọc Nhân Long đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười, hắn cười to đầy giễu cợt.
Tuy rằng không biết người này không biết tại sao lại xuất hiện ở đây, theo tin tức Ngọc Kinh Thành truyền đến có chút tà môn, nhưng lúc này yêu thú vây khốn, hắn ra ngoài chỉ có một con đường chết. Lúc này cũng dám lớn lối như vậy, xem ra ở lỳ Ngọc Kinh Thành cho nên tưởng rằng ai cũng sợ Nhậm gia hắn, người nào cũng để ý thân phận của hắn.
Buồn cười, quả thực quá buồn cười, nơi này chính là Minh Ngọc sơn trang, đến nơi này hắn chẳng là cái thá gì.
- Cũng vào được, ha ha... Ngươi cho rằng đây là Ngọc Kinh Thành, ngươi cho rằng chiêu bài Nhậm gia có thể dùng được ở Minh Ngọc sơn trang ta sao? Quả thực tức cười, cuồng vọng, hôm nay ta phải cho ngươi thấy, ở chỗ này ngươi chẳng là cái thá gì. Vốn những lời này của ngươi ta có thể phế ngươi, bất quá nếu ngươi tự cho mìn là đúng, vậy chúng ta liền chơi một chút, ta thật muốn đá ngươi ra ngoài xem ngươi làm sao vào được. Bị yêu thú công kích làm cách nào mà sống được.
Ngọc Nhân Long một bộ nắm chắc phần thắng, cao cao tại thượng, giống như mèo vờn chuột nắm tất cả trong tay nói.
Cháu trai này quả nhiên biết thân phận và tình huống của mình, bất quá người này cũng đủ lớn lối, đủ cuồng vọng, một bộ cao cao tại thượng, Ngọc Kinh Thành ở trong miệng hắn cũng chẳng là cái thá gì.
- Thả nàng ra, nàng cùng ta không có quan hệ, bổn gia chủ cũng muốn chơi với ngươi một phen, cũng để ngươi được kiến thức một chút.
Giờ này khắc này Nhậm Kiệt không phải là không có biện pháp khác, nhưng dù hắn ở lại cũng để cho tên khốn này viện cớ trừng phạt Ngọc Vô Song. Tuy rằng vừa quen biết tiểu cô nương này, nhưng Nhậm Kiệt rất có thiện cảm với nàng, không muốn nàng bị liên lụy.
- Nha! ngươi... Ngươi đừng đồng ý, bên ngoài yêu thú vây công, sơn trang sẽ tận lực bảo vệ tất cả mọi người, hơn nữa ngươi còn là người của Minh Ngọc Hoàng Triều, ờ, đúng, Nhậm gia... Linh thú tọa giá, ngươi chính là một trong đại gia tộc Nhậm gia sao, ngươi đừng đồng ý... Đừng đồng ý...
Ngọc Vô Song chưa đi quá xa, nghe vậy cũng kêu lên, dùng sức vùng vẫy, nhưng mà vẫn không thoát khỏi hai người kia.
- Hừ, chẳng phân biệt trong ngoài, quả thực càng ngày càng bậy bạ, mau dẫn nàng đi.
Ngọc Nhân Long liếc Nhậm Kiệt một cái, sau đó lập tức thét lên hạ lệnh dẫn Ngọc Vô Song đi.
- Tốt nhất đừng để người dẫn nàng đi, nếu không bổn gia chủ sẽ không chơi với ngươi, ngươi cho rằng bổn gia chủ thân là gia chủ Nhậm gia lại không biết chút chuyện bí ẩn giữa Minh Ngọc sơn trang và Minh Ngọc Hoàng Triều sao? Bổn gia chủ tới Minh Ngọc sơn trang ngươi, người trong thiên hạ đều biết, chẳng lẽ ngươi tưởng ngươi cố ý hư trương thanh thế sao?
Nhậm Kiệt nhìn Ngọc Nhân Long nói: - Ngươi có biết bộ dáng của ngươi bây giờ giống cái gì không, trong núi không có lão hổ, hầu tử xưng đại vương, Hoàng đế mất cung, quyền một triều nơi tay, thái giám uy phong. Nếu như bổn gia chủ ra ngoài, ngươi có thể để người khởi động đại trận, làm bộ như không biết xung quanh có yêu thú, cho dù cuối cùng bổn gia chủ bị yêu thú đánh chết, Minh Ngọc sơn trang các ngươi cũng viện cớ, chối bỏ. Nhưng bây giờ bổn gia chủ đã đi vào Minh Ngọc sơn trang, nếu như ngươi mạnh mẽ đuổi bổn gia chủ ra ngoài, đó đến lúc đó ngươi cứ chờ Nhậm gia, Minh Ngọc Hoàng Triều tìm các ngươi tính sổ đi.
- Hừ, ngươi nghĩ rằng Minh Ngọc sơn trang ta sẽ sợ...
- Ngàn vạn lần đừng nói Minh Ngọc sơn trang các ngươi không cần Minh Ngọc Hoàng Triều, đừng tưởng mình là đại tông phái là có thể ngồi ngang hàng với Hoàng triều, quan hệ giữa Minh Ngọc sơn trang các ngươi và Minh Ngọc Hoàng Triều thằng ngốc ít nhiều cũng biết một chút, huống chi bổn gia chủ thân là gia chủ Nhậm gia, chuyện bí ẩn gì mà bổn gia chủ không biết. Không thấy trận thế yêu thú bên ngoài, không phải là cố ý để cho Minh Ngọc Hoàng Triều không kịp cứu viện sao?
- Càng không cần nói Nhậm gia, thiên hạ này không có mấy người dám nói như vậy, cho dù tông môn đủ đủ mạnh để không bị Hoàng triều quản chế, nhưng thúc thúc ta chính là Tu La Nhậm Thiên Tung, lão tử ta là Nhậm Thiên Hành, chiến tích của hắn cũng không cần ta nói chứ, không cần, ai dám nói không cần bọn họ? Bổn gia chủ thân là gia chủ, đại biểu cho Nhậm gia, thậm chí lúc này còn có thể đại biểu Minh Ngọc Hoàng Triều. Nói thật, vừa rồi ngươi biểu diễn rất vụng về, hư trương thanh thế, bổn gia chủ đứng ở đây đấy, có khả năng thì lập tức động thủ xem.
Nhậm Kiệt không đợi Ngọc Nhân Long nói xong, đã cắt lời hắn.
Đáng ghét! Nghe Nhậm Kiệt nói vậy, trong mắt Ngọc Nhân Long lóe lên một tia sát khí, nắm tay siết chặt run run giấu trong tay áo.
Nhưng tình huống bây giờ lại làm cho hắn rất bất đắc dĩ, bởi vì đều bị Nhậm Kiệt nói trúng, nếu như những người này ở ngoài Minh Ngọc sơn trang còn dễ nói, có khi là viện cớ, nhưng ở trong trang thì phiền toái, sơn trang sớm có thiết luật. Thiết luật này Ngọc Nhân Long tính sau khi lên làm gia chủ sẽ cải biến, đáng tiếc bây giờ chưa được, mà Ngọc Vô Song lại cố tính thả người vào, để cho tên đáng ghét này kêu gào trước mặt.
- Tốt lắm, chỉ cần chính ngươi rời khỏi Minh Ngọc sơn trang, ta lập tức bảo người thả Ngọc Vô Song, không truy cứu sai lầm của nàng nữa. Hiện tại lập tức mở cửa để những người này tự nguyện rời khỏi Minh Ngọc sơn trang, ta muốn xem bọn chúng làm thế nào vào được.
Trong lòng buồn bực, Ngọc Nhân Long cũng đành phải chấp nhận đề nghị của Nhậm Kiệt, muốn xử phạt Ngọc Vô Song sẽ có cơ hội, việc cấp bách là tống đám người này ra khỏi Minh Ngọc sơn trang, chỉ cần làm cho bọn họ rời khỏi Minh Ngọc sơn trang, như vậy mọi chuyện đều dễ xử.
- Các ngươi... Ta cũng nói với các ngươi, ta không sao... Các ngươi đừng đáp ứng,. . đừng đáp ứng. Ngọc Vô Song được ngưởi thả ra, giống như con ong mật bay trở về. Cả người uyển chuyện đáp xuống trước mặt Nhậm Kiệt, vội vàng khuyên can y.
- Cám ơn nhiều, không cần lo lắng cho chúng ta, thật ra ta còn nghĩ được không ít biện pháp tiến vào. Vừa lúc hiện tại có thể thử một chút.
Nhậm Kiệt học Ngọc Vô Song liếc hắn một cái, sau đó nháy mắt với nàng, khiến cho không khí bớt khẩn trương đi...
- Thật sự? Vừa nghe Nhậm Kiệt nói vậy, Ngọc Vô Song có chút không tin.
- Nhất định, xác định và khẳng định, chúng ta đi. Nhậm Kiệt gật gật đầu, dừng phương thức đời trước trả lời nàng.
- Nhất định, xác định cùng với khẳng định...
Ngọc Vô Song cho tới bây giờ chưa nghe qua những lời này, cảm giác thấy rất mới mẻ, kỳ quái, đồng thời nhìn thấy Nhậm Kiệt không chút do dự rời đi, trong lòng bỗng nhiên run lên.
Tuy rằng quen biết không lâu, nhưng lúc này ra ngoài đại biểu cho cái gì nàng rất rõ, nhưng mà Nhậm Kiệt lại vạch trần Ngọc Nhân Long, sau đó tự nguyện rời đi.
Nghĩ, nghĩ, lại nghĩ tới Ngọc Nhân Long, Ngọc Vô Song len lén nhìn thoáng qua Ngọc Nhân Long.
Nàng không hiểu, tại sao người sơn trang đều quý mình, nhưng đại ca lại nghiêm khắc, không thích mình như thế, thậm chí còn bắt nạt mình.
Mà một người vừa quen như Nhậm Kiệt, lại có thể vì mình mà rời khỏi Minh Ngọc sơn trang, trực tiếp đối mặt với vô số yêu thú bên ngoài mà gây đối phó đại ca, nghĩ, nghĩ, nàng cảm thấy uy khuất, nhìn Nhậm Kiệt rời đi mà ánh mắt có chút nhòa đi...
Ngọc Nhân Long lại cảm thấy vô cùng thống khoái, lát nữa xem ta làm sao đùa chết các ngươi.
Những người khác đều lắc đầu, có một số thủ hạ trung thành với Ngọc Nhân Long lại cười khinh thường, đùa gì thế, ra ngoài còn muốn vào, nằm mơ sao?
Bọn họ tưởng đây là đâu, huống chi còn đắc tội với thiếu trang chủ.
Tuy rằng đây chỉ là vòng ngoài phòng ngự, còn chưa hợp thành một thể với trận pháp trong trang, nhưng cũng không phải người bình thường có thể công phá, nói chi là đám người này.
Đúng là trẻ tuổi dễ bị kích động, hy sinh oan uổng.
...
- Không thể nào! Chưa từng thấy ca ca như ngươi, khốn kiếp, ta khinh! Nhưng vào lúc này, mành linh thú tọa giá mở ra, mập mạp ló đầu ra mắng, còn cố ý giơ ngón út lên xem thường nói.
- Khốn kiếp, tên mập mạp chết bầm này... Ngọc Nhân Long thấy vậy lập tức nổi giận, không ngờ tên mập này dám khiêu khích hắn.
Chẳng qua lúc này, đám người Nhậm Kiệt đã rời đi, hắn hừ lạnh một tiếng: - Người đâu, lập tức phong bế đại môn, khởi động trận pháp phòng ngự, công kích, hiện tại là lúc khẩn cấp, bất kỳ tình huống gì cũng có nguy hiểm, điều thêm nhân thủ tới đây.
- Ca... Vừa nghe Ngọc Nhân Long nói vậy, Ngọc Vô Song ánh mắt ươn ướt rốt cục không nhịn nước mắt chảy xuống, một tiếng ca phát ra từ yết hầu, trong lòng nàng vô cùng khó chịu. Ca ca sao có thể như vậy, đây không phải là cố ý hại chết bọn họ sao?
Bất kể nói như thế nào, cũng không thể thấy chết mà không cứu, thấy người bị yêu thú tấn công không thể không đếm xỉu, huống chi những người này không phải là người xấu, còn là người của đại thế gia Minh Ngọc Hoàng Triều đấy, ca ca sao lại như vậy?
- Hừ! Ngọc Nhân Long hoàn toàn không để ý tới Ngọc Vô Song, hừ lạnh một tiếng mang người lên trên tường thành, không ngừng chỉ thị.